Thiển Uyên từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên hận một người như vậy!
Lâm Chi Diêu! Vì sao muốn giết sư phụ, sư huynh? Vì sao?! Là vì năm đó bọn họ đã cứu ta sao? Ngươi muốn trả thù ta vì sao không hướng ta mà làm! Hèn hạ vô sỉ!!
“Viễn đệ, đệ phải nén bi thương. Trường Nhạc Cung làm nhiều việc ác, gây nguy hại võ lâm, khiến cho mọi người đều phẫn nộ, gia phụ gởi thư nói đã đến Lương Châu, không bằng đệ đi theo ta, diệt trừ Trường Nhạc Cung, giết Thiệp Giang ma, vì thiên hạ trừ hại, báo thù cho sư phụ, sư huynh của đệ!” Kỉ Minh tại ba mươi dặm ngoài Chung Nam Sơn thì đuổi kịp Thiển Uyên, nói cho hắn nghe tin tức nghe ngóng được, nhìn thấy chính là vẻ mặt phẫn nộ chưa bao giờ gặp qua của Thiển Uyên.
“Báo thù?” Thiển Uyên bị hai chữ này làm cho bừng tỉnh giữa cơn phẫn nộ. Đây là thế giới cổ đại lạc hậu man di, không có luật pháp, không có cảnh sát, không có nhà tù, chính nghĩa chỉ nằm trong tay của mình, kẻ mạnh chính là chính nghĩa! Chính là hai chữ báo thù này thật sự đối hắn quá xa vời, huống chi Phật gia không được sát sinh, hắn luôn tự cho mình là đệ tử Phật gia, sao có thể để tay vấy máu tươi? Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ tên ma đầu kia làm điều ác sao? Sư phụ, sư huynh dưỡng dục mình, cứ như vậy vô tội chết thảm, hắn chí ít cũng phải thay bọn họ hỏi một câu “Vì sao giết ta?”!
“Được, đệ đi theo huynh.”
“Hảo huynh đệ! Vi huynh nhất định đem hết toàn lực giúp đệ có thể tự tay đâm cừu nhân!” Kỉ Minh trong lòng không hiểu vì sao nhảy nhót vui mừng, kích động chụp lấy bả vai của Thiển Uyên, bỗng nhiên ý thức được khuôn mặt tươi cười lúc này của chính mình phi thường không hợp, liền cúi đầu xuống. Chính là thực sự rất vui mừng ― lại có thể cùng Viễn đệ kết giao vân du thiên nhai!
Thời điểm rời khỏi Lương Châu đi chính là tùy tâm tùy ý, tâm tính du ngoạn ngắm cảnh, thời điểm trở về không còn thoải mái như vậy, Thiển Uyên dọc đường trầm mặc, cho dù mở miệng cũng là vài câu ngắn ngủi, thần tình âm trầm, thường xuyên ngẩn người vuốt nhuyễn kiếm bên hông, ngay cả Tuyết Nhi cũng không dám làm nũng với hắn nữa, Kỉ Minh lo lắng không thôi, lại không biết nên khuyên như thế nào, đành phải cùng hắn điên cuồng chạy đi.
Vốn tốn hai tháng đi đường, hai người lại chỉ tốn một nửa thời gian, rốt cục tại một ngày hoàng hôn về đến bên ngoài Lương Châu, Mã Gia Tập nơi lần đầu hai người tương ngộ. Kỉ Minh nhìn trời không còn sớm, người ngựa đều mệt mỏi, đề nghị ở đây tìm chỗ trọ, Thiển Uyên cũng quá mệt mỏi, lên tiếng ưng thuận, hai người dẫn ngựa hướng khách điếm thong thả bước đi, Kỉ Minh đã cố ý nói hai người gặp nhau khi đó, Thiển Uyên lại vẫn bày ra khuôn mặt bình tĩnh, Kỉ Minh thở dài.
Khách điếm của Mã Gia Tập chỉ có một — “Quân Tái Lai”, lần trước là bọn họ nhường phòng cho người khác, lần này đến phiên bọn họ không có chỗ ở.
“Nhị vị khách quan, thật xấu hổ, tiểu điếm mới vừa bị người ta bao hết.” Chưỡng quầy vẫn như trước, bộ dạng tươi cười thân thiện.
“Chúng ta cũng không phải muốn phòng hảo hạng, mong rằng chưỡng quầy giúp cho!” Kỉ Minh phiêu liếc mắt ba người trên lầu một cái, đối chưỡng quầy nháy mắt. Ở giữa là một người khí độ bất phàm, hai người bên cạnh phục sức giống nhau, hẳn là chủ tớ ba người.
Chưỡng quầy cũng phi thường khó xử “Này — ”
Này thật là làm người ở giữa khó khăn, người trên thang gác lên tiếng “Chủ nhân nói, xuất môn bên ngoài nhiều việc không thuận tiện, nhị vị nếu không chê bai thì tìm một phòng để ở đi!”
“Đa tạ các hạ!” Hai người vui mừng, Kỉ Minh cao giọng đối người nọ nói lời cảm tạ, người nọ liền ở trên bậc thang xoay người lại đáp lễ, Kỉ Minh thấy rõ bộ dạng của người đó, kinh hỉ kêu to “Triệu thúc thúc!”
Thiển Uyên thầm nghĩ thì ra là người quen, liền đi theo phía sau Kỉ Minh, đánh giá người từ trên thang gác đi xuống. Vừa rồi nhìn từ sau lưng chỉ cảm thấy người này thật khí độ bất phàm, xoay người lại vừa nhìn thấy quả nhiên là như thế. Nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao to, khuôn mặt cương nghị, trầm ổn lại không mất đi phần thân thiết, nhất định là người có địa vị cao, lai lịch không nhỏ.
“Thì ra là người được xưng ‘nhất đóa kiếm hoa áp hải đường’ ‘Lê Hoa Kiếm’ Kỉ Minh Kỉ đại hiệp!”
“Triệu thúc thúc lại giễu cợt tiểu chất rồi, ở trước mặt người ai dám tự xưng ‘đại hiệp’!” Kỉ Minh bị trêu chọc vẫn thập phần vui mừng tiến lên chào, lại hướng Thiển Uyên giới thiệu “Viễn đệ, vị này chính là đương kim võ lâm minh chủ, chưởng môn phái Linh Sơn, Triệu Vị Cánh! Triệu thúc thúc, đây là tiểu huynh đệ của cháu, Diêu Viễn! Lần này cũng muốn vì võ lâm ra sức, đặc biệt đi đến Lương Châu!”
Thiển Uyên mặc dù đoán được người này thân phận không nhỏ, nhưng vừa nghe đến “Võ lâm minh chủ” vẫn thực lấy làm kinh hãi. Võ lâm minh chủ a! Trong truyện vẫn nói chính là duy ngã độc tôn trong giang hồ võ lâm minh chủ, thế nhưng ở ngay trước mặt mình! Hơn nữa còn là chưởng môn phái Linh Sơn!
Mấy ngày nay đi theo Kỉ Minh, cũng biết nhiều ít chuyện giang hồ, phái Linh Sơn chính là môn phái thần bí nhất, có thế lực nhất võ lâm hiện nay, đại bản doanh nằm tại Linh Sơn băng tuyết bao trùm quanh năm, Tuyết Nhi cũng là sinh trưởng ở tuyết vực của Linh Sơn! Lập tức bắt chước ôm quyền thi lễ “Diêu Viễn xin ra mắt Triệu minh chủ!”
Triệu Vị Cánh sang sảng cười “Hảo hảo! Giang hồ lại có nhân tài xuất hiện! Có các thiếu nhiên anh hùng như các ngươi, chính phái liên minh chúng ta nhất định có thể vừa xuất quân là chiến thắng! Thật sự là may mắn của võ lâm, cũng là vinh hạnh của Triệu Vị Cánh ta!”
Thiển Uyên vẫn như trước cười cười thối lui đến phía sau Kỉ Minh.
Vị võ lâm minh chủ này thật là ngay thẳng phóng khoáng, chính là cái tên thật sự . . . . Triệu Vị Cánh, chiếu vị kính. . . . . không biết hắn có hay không còn vị huynh đệ tên “Chiếu Tràng Kính”?
* Vị: dạ dày. Tràng: ruột
Màn đêm buông xuống, vẫn là Thiển Uyên cùng Kỉ Minh ở chung một phòng, Kỉ Minh tâm tình kích động, nói cho Thiển Uyên truyền kỳ cố sự của Triệu Vị Cánh.
Khi còn là thiếu niên thì như thế nào được cao nhân chỉ điểm, luyện được một thân cao minh võ công, hai mươi năm trước như thế nào sáng lập phái Linh Sơn, lại trong vài năm ngắn ngủi đưa phái Linh Sơn phát triển lớn mạnh, khi đó như thế nào giúp hòa giải cựu oán Diêm bang cùng Tào bang hai kẻ thù truyền kiếp, giành được tôn trọng của hai bên, như thế nào hòa giải mâu thuẫn của Đường môn cùng các môn phái Di Cương, như thế nào hao phí mười năm thời gian diệt trừ ma giáo, cuối cùng như thế nào thống nhất võ lâm, được mọi người đề cử làm minh chủ, mười năm qua vì giang hồ giữ gìn chính nghĩa cúc cung tận tụy, lần này lại như thế nào kêu gọi mọi người vây quét đệ nhất tà phái Trường Nhạc Cung sau đó thì giải tán ma giáo gì gì đó.
Thiển Uyên nghe chỉ cảm thấy người này rất hoàn mỹ, phàm là mặt ngoài rất hoàn mỹ thì nhất định có cái gì đó thiếu sót không thể cho người khác thấy, nhưng nghe thấy lời nói của Kỉ Minh lúc này tựa hồ vô cùng sùng bái Triệu Vị Cánh, huống hồ hắn cũng không có chứng cứ gì nên không nói, chỉ ở trong lòng thầm cảnh báo chính mình không được xem thường người này. Hắn vốn nói không nhiều nên Kỉ Minh cũng không cảm thấy thần sắc hắn có gì bất thường, như cũ thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát nói đến hành động vây quét lần này.
“Sư phụ gởi thư nói Trường Nhạc Cung mười ngày trước đã bị tầng tầng vây quanh. Ngày đó Trường Nhạc Cung cung chủ cũng thật buồn cười, đem Trường Nhạc Cung xây dựng ở trên đảo giữa hồ, này không phải quá thuận tiện cho chúng ta bao vây sao?” Kỉ Minh phấn khởi nói, hoàn toàn không còn vẻ thận trọng cẩn thận ngày thường nữa, trong lời nói tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.
Thiển Uyên nhíu mày, tên yêu tinh kia chỉ biết yêu xinh đẹp, đem Trường Nhạc Cung xây dựng ở trên đảo giữa Nguyệt Hồ, muốn xuất nhập chỉ có một tòa cầu nổi, lại ỷ vào có Bắc Lương vương làm chỗ dựa, bình thường cũng không phòng bị nghiêm ngặt, thuyền trên đảo không ít, đáng tiếc tất cả đều là thuyền hoa dùng để du hồ, vừa chậm vừa nặng, muốn ngồi trên đó chạy trốn, khẳng định bị người ta dùng hỏa tiễn đốt thành than! Đồ hoa khổng tước! Cho ngươi yêu làm đẹp! Giờ bị người ta bao vây thành nhân sủi cảo rồi!
“Bất quá tên Lâm Chi Diêu kia võ công đúng thật lợi hại, sớm nghe nói y bị nội thương, không nghĩ tới mấy ngày nay y liên tiếp đánh bại vài cao thủ, hoàn toàn không giống lúc trước nói võ công mất hết! Bất quá sư phụ nói y quả thật bị nội thương rất nặng, võ công so với năm đó giảm đi không ít. Ta khẳng định y chống đỡ không được bao nhiêu ngày nữa! Chờ Triệu thúc thúc đến, y còn không thúc thủ chịu trói!”
Thật sự bị nội thương võ công suy giảm sao? Yêu tinh kia cả ngày sống phóng túng, lười biếng không xương, sao lại luyện công tẩu hỏa nhập ma? Hình như là lúc ta ly khai thì bị thương, chẳng lẽ là tác dụng phụ của thỏ bảo bảo thủy kia? Hay là . . . . . bị ta quá đà?
Thiển Uyên nghĩ đến đây bỗng nhiên trên mặt nóng lên, giương mắt nhìn xem, cũng may ngọn đèn mờ tối, Kỉ Minh không chú ý.
Ai da! Ta suy nghĩ cái gì chứ! Ta chính là đi tìm y khởi binh vấn tội! Làm gì ngồi đây lo lắng cho y! Yêu tinh đáng giận! Làm ác nhiều quá bị người “Thay mặt mặt trăng tiêu diệt ngươi” cũng là đáng! Xứng đáng! Xứng đáng!
“Viễn đệ, đệ nói gì? Ân, đúng, y quả thật xứng đáng!”
“A?” 囧 . . . . . Sao lại nói hết ra những gì nghĩ trong lòng? Diêu Viễn a Diêu Viễn, ngươi muốn thành Phật sao? Còn sớm một ngàn năm!
Thiển Uyên nghĩ lung tung, đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng sớm cùng nhóm Triệu Vị Cánh lên đường.
Liền lập tức đến Nguyệt Hồ Lương Châu, Lâm Chi Diêu, ngươi ngàn vạn lần không được chết, nhất định phải chờ ta đến hỏi rõ ràng! Ta không tin, không tin ngươi lại làm như vậy!