còn thay đổi nữa.
Thôi Trinh nhìn Thôi Vị: “Đệ muốn làm gì?”
Đôi mắt hắn thêm vài phần uy nghiêm.
Thôi Vị lập tức cúi đầu: “Đệ chỉ tức giận thôi, đã đến bước này rồi, cho dù nhà chúng ta làm thế nào thì tên họ Ngụy đó cũng chẳng bỏ qua, chi bằng...”
“Chị bằng cái gì?” Thôi Trinh lạnh lùng hỏi: “Đến cậy nhờ Thái tử?”
“Tất nhiên không phải thế.” Thôi Vị ngước mắt lên lần nữa, biểu cảm thản nhiên: “Không ngả về phía Thái tử nhưng lại có thể tố cáo Ngụy Nguyên Kham, khiến ai nấy đều biết Ngụy Nguyên Kham lợi dụng chức
quyền, vì việc riêng mà làm trái luật.”
Thôi Trinh đột nhiên mỉm cười, biểu cảm không hề hung ác nhưng lại khiến người ta lạnh run: “Vòng vo cả buổi mà ta chỉ dạy được một đứa ngu ngốc như đệ. Đệ là cái thá gì, muốn lợi dụng Thái tử gia để chèn ép
Ngụy Nguyên Kham, sau đó không làm việc cho Thái tử, để nghĩ bản thân có thể rút lui an toàn à?”
“Năm xưa lúc cha nhốt để lại đánh đập, ta không nên khuyên nhủ cha, phải dạy cho đệ một bài học nhớ đời, để cho để biết bổn phận là thế nào.”
Nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tuy thường ngày rất nghiêm nghị nhưng Thôi Trinh không bao giờ quở mắng Thôi Vị trước mặt nhiều người thế này. Xưa nay hai bọn họ luôn hòa thuận êm ấm, hôm nay đột nhiên hầm hầm giận dữ khiến cho tất cả
mọi người đều ngây ra như phỗng.
Chẳng mấy chốc mắt Thôi Vị ửng hồng, gương mặt mờ mịt: “Đại ca... Nghĩa là huynh cảm thấy chuyện cha làm năm đó là đúng ư? Ngày xưa cha đánh đệ, đại ca luôn bảo vệ đệ, đệ còn tưởng là đại ca không đồng ý với
cách làm của cha.”
“Cách cha làm có hơi quá đáng nhưng cũng không hoàn toàn sai.” Thôi Trinh đáp: “Ta sợ động chạm vào vết thương lòng của đệ nên mấy năm nay luôn kiên nhẫn chỉ dạy đệ, cuối cùng kết quả thế nào? Bảo đệ trông
chừng mẹ, đệ lại làm theo lời bà ấy, bây giờ còn định đi lấy lòng Thái tử. Cứ tiếp tục thế này không chỉ không giữ nổi Thôi thị mà tướng sĩ của Tuyên phủ cũng sẽ bị loại bỏ sạch, còn bao nhiêu người chịu liên lụy vì lỗi
lầm của mẹ nữa? Đệ về suy nghĩ cho kỹ rồi tìm ta nói chuyện sau!”
Thôi Vị mím môi, im lặng đứng đó một hồi lâu, còn định nói thêm điều gì đó nhưng nhìn thấy Thôi Trinh đã quay đầu đi, hắn đành phải rời khỏi đó. Một lát sau, người đã đi gần hết, Thôi Trinh mới ngồi xuống ghế.
Lâm phu nhân ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong phòng bèn dặn dò tối tớ: “Rót tách trà mang sang cho Hẩu gia đi.”
Cố Minh Châu cũng cảm thấy kỳ lạ. Sao Thôi Trinh không đi cùng Thôi Vị mà lại ở lại đây, chẳng lẽ là không muốn về nhà gặp mặt Lâm thái phu nhân à?
Lâm phu nhân thở dài một hơi: “Trinh ca nhi cũng không dễ dàng gì.”
Trong phòng, Thôi Trinh nhìn ngắm tách trà bằng sứ trắng. Hắn biết bản thân nên đi rồi nhưng cảm xúc trong lòng lại rối bời, làm cách nào cũng không thể hiểu rõ được. Trương thị gửi thư đến, trong câu chữ tràn
ngập sự tự trách. Hắn cũng biết chuyện của mẹ không liên quan đến Trương thị, mẹ muốn đến phủ Thái Nguyên chắc chắn Trương thị không thể cản nổi. Nhưng gia đình lộn xộn đến mức này thật sự chỉ là lỗi lầm
của một mình mẹ thôi sao?
Hắn không có lỗi gì ư?
Kể từ sau khi cha qua đời, hắn luôn cảm thấy gia đình lạnh lẽo, không thể tin tưởng được ai. Cha mất đã nhiều năm, hắn đổi hết phủ đệ này đến phủ đệ khác, bên cạnh cũng chẳng bao giờ thiếu phụ nữ nhưng hình
như hắn vẫn dừng lại nơi nhà tổ của nhà họ Thôi, nhìn thấy cha nằm trên đường thoi thóp chút hơi tàn, chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng của cha.
Mỗi khi có chuyện lớn xảy ra, hắn đều nhìn thấy đôi mắt ấy của cha. Lúc hắn chinh chiến, kế thừa tước vị, chuyện vào phủ đệ mới, kết hôn thậm chí khi làm chuyện ân ái, đôi mắt kia vẫn thình lình xuất hiện trong
tâm trí làm cho hắn có cảm giác tội lỗi nặng nề.
Chỉ khi bôn ba vì dòng tộc Thôi thị trấn thủ biên cương hay chinh chiến hắn mới cảm thấy yên dạ yên lòng. Hắn tha thứ cho mẹ không phải vì muốn hưởng vinh hoa phú quý mà là vì nhà họ Thôi, vì dòng tộc Thôi
thi.
Thôi Trinh cứ ngồi như thế, chẳng biết đã qua bao lâu mới hoàn hồn lại.
“Phu nhân đâu?” Thôi Trinh đứng dậy, hỏi ma ma quản sự đang đứng ở cửa.
“Ở trong nhà chính ạ.” Ma ma quản sự đáp: “Phu nhân đến xem Hầu gia mấy bận nhưng Hầu gia đang ngồi suy ngẫm nên phu nhân không cho quấy rầy, chỉ dặn dò đợi khi nào Hầu gia đi ra thì thông báo cho người
một tiếng.”
Thôi Trinh gật đầu: “Ta đến nhà chính gặp dì.”
Dứt lời hắn liền đi thẳng.
Sân vườn của nhà họ Cố khá nhỏ nhưng bài trí lại đặc biệt. Dọc hai bên con đường lát đá xanh trồng rất nhiều hoa cỏ, những đóa hoa đủ màu sắc thi nhau đua nở, tuy chẳng phải loại hoa quý hiếm nhưng rất ấm áp,
trên những nhành hoa bị gió lùa ngả nghiêng còn buộc một sợi dây thừng, sợi dây thừng thắt một nút thắt đơn giản.
Vì bệnh tình của Châu Châu, dù không để ý đến nhiều lễ nghi nhưng tất cả mọi thứ đều tràn ngập sức sống.
Thôi Trinh còn chưa bước vào phòng khách, Lâm phu nhân đã dẫn theo người tiến lên nghênh đón: “Trinh ca nhi vẫn chưa ăn cơm phải không? Hay là ở lại đây ăn cơm đi, ta và Châu Châu vừa làm xíu mại trong bếp,
lát nữa hấp lên là được.”
Thôi Trinh không từ chối: “Vâng, vậy làm phiền dì rồi.”
Cố Minh Châu vừa rửa tay xong, đang chuẩn bị ăn bữa cơm ngon với mẹ, chẳng ngờ Thôi Trinh lại ở lại đây. Hôm nay cảm xúc của Thôi Trinh không được ổn định, nhất là khi nhắc đến lão Hầu gia trong lúc quở mắng
Thôi Vị, dáng vẻ của hai huynh đệ đều hơi mất tự nhiên.
Nhớ lại những lời Tiền ma ma và Lâm thái phu nhân nói... Càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy khả nghi. Tuy hai nhà là thân thích, song Lâm phu nhân biết Thôi Trinh là người coi trọng quy củ nên vẫn dặn dò
chia ra hai bàn.
Thôi Trinh bèn nói: “Ở đây không có người ngoài nên không cần phiền phức vậy đâu, cũng lâu lắm rồi cháu không ngồi ăn cơm chung với người nhà.”
Lâm phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi cũng tùy theo ý Thôi Trinh. Thôi Trinh thường xuyên ăn xíu mại ở Đại Đồng nhưng chỉ là để cho tiện, sau khi ăn xong có thể tiếp tục làm việc, đây là lần đầu tiên hắn nhàn nhã
ngồi vào bàn thưởng thức kỹ lưỡng.
Cố Minh Châu gắp một viên xíu mại đặt lên đĩa của Lâm phu nhân trước, Lâm phu nhân cũng gặp một viên cho con gái, tuy hai người không nói chuyện nhưng bầu không khí trong phòng lại rất vui vẻ.
“Trinh ca nhi nếm thử đi.” Lâm phu nhân thấy Thôi Trinh vẫn chưa động đũa bèn cười nhắc: “Trong đây còn có xíu mại do Châu Châu gói, Châu Châu thông minh, rất khéo tay, chẳng mấy chốc đã học được cách gói
rồi.”
Nếu người khác nghe được những lời Lâm phu nhân vừa nói e là sẽ bật cười, nhưng Thôi Trinh nhìn ra dì thật lòng khen ngợi chứ không hề lừa Châu Châu.
Thôi Trinh liên tục nhìn dì và biểu muội, mỗi hành động của hai người họ đều toát lên sự ung dung và vui vẻ. Bất giác, Thôi Trinh đã ăn hết hai đĩa xíu mại.
Lâm phu nhân và Cố Minh Châu đều ăn xong, ngồi bên cạnh uống trà. Cố Minh Châu hí hoáy với chiếc túi lưới trong tay, hành động này làm Thôi Trinh nhớ tới chuyện hồi hắn còn bé, hắn cũng từng có khoảng thời
gian như thế này. Thật sự yên ổn, vui vẻ, không cần phải đề phòng bất cứ ai.
Sau khi ăn cơm, Thôi Trinh và Lâm phu nhân sang phòng khách nói chuyện, tất nhiên Cố Minh Châu cũng đi theo.
Thôi Trinh ngẩng đầu lên: “Mẹ cháu đưa Lâm Nhuận Chi đến để ép dì cầu xin giúp Triệu cung nhân đúng không?”
Lâm phu nhân suy nghĩ một hồi: “Ta không biết nhiều về vụ án này, sợ là sẽ làm sai điều gì, không biết nhà họ Triệu có tự ý mua bán ngựa chiến thật không. Nếu là thật thì nên điều tra rõ ràng, dù sao cữu cữu cháu
cũng đang trấn giữ quan ải ở Túc Châu...”
“Dì nói phải.” Thôi Trinh đáp: “Bởi vì cữu cữu trấn thủ biên cương nên càng phải điều tra kỹ lưỡng những chuyện này, mẹ tùy tiện làm càn như vậy sẽ chỉ rước thêm ngờ vực vô căn cứ cho cữu cữu mà thôi. Có điều nếu
nhà họ Triệu phát hiện sổ sách, rồi lại mở cửa hàng ở phủ Thái Nguyên thì chắc chắn là nhằm mục đích làm chỗ trung chuyển, e rằng những con ngựa chiến ấy đã vào Đại Chu thông qua quan ải phía Tây Bắc. Ắt hẳn
vùng biển Tây Bắc có người biết rõ nội tình.”
Cố Minh Châu cho một miếng mứt hoa quả vào miệng, nghe Thôi Trinh nói như thế thì chắc chắn người tự ý mua bán ngựa chiến với nhà họ Triệu không phải là hắn. Nghĩ đến đây, cảm nhận được có người đang nhìn
mình, cô ngẩng đầu lên theo bản năng, đối diện với đôi mắt của Thôi Trinh.
“Châu Châu đừng ăn nhiều mứt hoa quả như thế.”
Tay Cố Minh Châu ngừng lại, sao Thôi Trinh lại quan tâm đến mấy việc này của cô? Bảo Đồng nhìn đôi má căng phồng của tiểu thư, tại sao Hầu gia lại quản rộng đến vậy? Tiểu thư ăn nhiều thế này trông đáng yêu mà!
Nhắc đến mứt hoa quả, cũng chẳng biết từ lúc nào trong lòng cô đã xuất hiện thêm một chiếc túi, bên trong túi ních đầy mứt và hoa quả ngào đường. Bảo Đồng ngửa đầu nhìn trời, cô cảm thấy món đồ này là do ông
trời ban thưởng cho, nếu không làm sao nó rơi đúng vào lòng cô không sai không lệch đi đâu được?
“Hầu gia.” Bảo Đồng bước vào bẩm báo: “Thiếp mời của Thái tử gia đến rồi, Thái tử gia tổ chức tiệc ở ngôi nhà trong thành, mời người sang đó ngay.”