gian đang bình lặng trôi qua, cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp, giống như họ sẽ được bình yên đoàn tụ với lão gia vậy.
Lâm phu nhân xoa bụng, nếu thuận lợi thì sang năm trong nhà sẽ có thêm một đứa trẻ nữa rồi, một đứa bé lương thiện như Châu Châu chắc chắn sẽ yêu thương người em trai hoặc em gái này.
“Phu nhân.” Ma ma quản sự đi vào, nói nhỏ: “Có tin tức từ ngoài truyền đến, phía bên phủ nha có động tĩnh rồi, nghe nói là Ngụy đại nhân đã tới phủ Thái Nguyên.”
Lâm phu nhân cảm thấy kinh ngạc, trượt tay, thiếu chút nữa là cây kim đã đâm lên tay bà. Ngụy đại nhân xuất hiện vào đúng lúc này, chẳng lẽ bản án có tiến triển gì sao?
“Cho người đi dò hỏi xem liệu có phải là đã có chuyện gì hay không?” Lâm phu nhân vô cùng nhạy bén, ra lệnh.
Ma ma quản sự đáp lời.
Lâm phu nhân cất kim khâu vào trong hộp đồ trong lòng bà hiểu rằng khả năng cao ma ma quản sự sẽ không hỏi được chuyện gì cả. Đừng nói là vị Ngụy đại nhân này quá nổi tiếng, ngay cả Thôi Trinh cũng nhiều lần
nhắc nhở, vậy nên chỉ cần nghe thấy cái tên Ngụy Tam gia thôi là sắc mặt bà đã lập tức thay đổi.
Lâm phu nhân vô thức nói: “Dặn hộ vệ bảo vệ cửa thật chặt chẽ.” Vừa nói hết lời bà đã cảm thấy hối hận. Nghe Thôi Trinh nói nhiều quá nên giờ bà cũng nghi thần nghi quỷ mất rồi, chẳng lẽ Ngụy đại nhân còn có thể
tới đây hay sao? Hiện giờ trong nhà toàn là nữ quyến, đâu có gì quý giá, nói câu đó khác gì mang hàm nghĩa...
Không có mật thì không gọi mời ong bướm.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm phu nhân cảm thấy yên tâm hơn nhiều, ngẩng đầu lên nói với ma ma quản sự: “Không cần để ý tới chuyện này, đi tìm hiểu tin tức đi.”
Ma ma quản sự lui ra, Lâm phu nhân lại cầm kim khâu lên. Bảo Đồng nhặt được một con thỏ, Châu Châu vô cùng yêu thích, rảnh rỗi là ôm nó ở trong ngực, bà muốn làm một chiếc túi lớn hơn bình thường để Châu
Châu chứa một ít cỏ và đồ ăn dùng để chơi với thỏ.
Quản sự tới bẩm báo: “Phu nhân, Châu tam phu nhân và nhị tiểu thư tới.”
“Mời bọn họ tới nhà chính đi.” Lâm phu nhân đứng lên, phủi váy áo. Từ sau khi từ chùa Kim Tháp quay về bà chưa từng gặp lại người nhà họ Châu, sao hôm nay bọn họ lại tới tận nhà vậy?
Châu Như Chương đưa mắt quan sát khắp nơi trong Hoài Viễn hầu phủ. Xem ra đúng như những lời đồn đại cô ta nghe được, Hoài Viễn hầu phủ sắp không chống đỡ nổi được nữa rồi, nếu không thì sao lại ở nơi keo
kiệt này cơ chứ, nói không chừng họ đang ngấm ngầm sống dựa vào sự tiếp tế từ Định Ninh hầu ấy chứ.
Không chỉ riêng gì họ Thôi, ngay cả bên thông gia cũng phải dựa vào Định Ninh hầu, Định Ninh hầu sống đúng là không thoải mái gì mà.
Châu Như Chương vừa nghĩ tới dáng vẻ oai phong, anh tuấn của Thôi Trinh thì trong lòng nóng lên. Đáng tiếc đường nhân duyên của Định Ninh hầu không tốt, trước đây thì bị thanh danh của chị cả liên lụy, hiện giờ
lại phải đối mặt với một nhà họ Trương suy yếu, chắc hẳn hắn chưa từng biết được cảm giác có một người vợ hiền lương thực đức quản lý gia đình là như nào cả.
Nếu như để cô ta gả vào nhà họ Tôi, cô ta có thể bảo đảm ( đó về sau Định Ninh hầu Thôi Trinh sẽ thuận buồm xuôi gió.
Không phải cô ta nằng nặc phải đòi gả cho Thôi Trinh, chỉ là cô ta cảm thấy Thôi Trinh quá đáng thương mà thôi, đó đều là những thứ nhà họ Châu thiếu nợ Thôi Trinh, nên đền bù cho hắn mới phải. 1
Châu Như Chương vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã tiến vào nhà, hai người vừa ngồi xuống thì Lâm phu nhân đã đi vào.
“Phu nhân.”
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương lập tức đi tới hành lễ.
“Sao hôm nay phu nhân lại tới vậy?” Lâm phu nhân nhìn về phía Châu tam phu nhân, bà và người nhà họ Châu gặp nhau không nhiều, nhưng từ sau lần ở chùa Kim Tháp, bà đã nhìn thấu lòng dạ của cặp mẹ con này
rồi. Bà không thể hiểu nổi đường đường là một đại tiểu thư sao lại muốn dâng tới tận cửa làm thiếp của Thôi Trinh để làm gì? Vội vàng tự tiến cử như vậy quả thật là khiển bản thân trở nên hèn kém.
“Phu nhân vẫn chưa biết sao?” Sắc mặt Châu tam phu nhân thay đổi: “Định Ninh Hầu phủ chưa truyền tin tới hả?”
Lâm phu nhân hơi ngẩn người: “Không hề, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Châu tam phu nhân cảm thấy khá thất vọng, xem ra thái phu nhân của Định Ninh Hầu phủ và Lâm phu nhân không hề thân thiết như bọn họ nghĩ. Lần này họ tới đây vốn là định mượn lời Lâm phu nhân truyền tin
cho nhà họ Thôi, nhưng tình hình thế này đã khiến bọn họ nhụt chí...
Cho dù như vậy thì vẫn phải nói tiếp, Châu tam phu nhân đáp: “Vị Ngụy gia kia tới phủ Thái Nguyên, âm thầm bắt lấy đồng tri phủ Thái Nguyên, sử dụng hình phạt đánh Lục đồng tri tới mức da tróc thịt bong, chỉ còn
lại chút sức mạn, kết quả là vẫn không thể tìm ra được lỗi lầm gì, cuối cùng đành phải thả ra.”
Lâm phu nhân nghe vậy, sống lưng run lên,
Châu tam phu nhân nói tiếp: “Chắc hẳn phu nhân đã nghe tin, lúc ở kinh thành Ngụy gia từng đánh chết người rồi nhỉ?”
Lâm phu nhân gật đầu, nhưng bà cũng chỉ được nghe những tin đồn bên ngoài mà thôi, sự thật như thế nào thì bà không biết được.
Bà nhớ ra một chuyện: “Ngươi nói đồng tri phủ Thái Nguyên? Có phải là em trai của Thôi tứ phu nhân hay không?”
Châu tam phu nhân gật đầu, trong đôi mắt tỏ rõ thái độ lo lắng: “Ngụy đại nhân tiếp nhận vụ án giặc cướp, từ trên xuống dưới phủ nha Thái Nguyên đều phải nghe theo hắn. Hắn còn tới nhà họ Thôi dẫn Lâm thái phu
nhân và ma ma bên cạnh bà ta đi, muốn điều tra rõ việc mộ tổ nhà họ Thôi bị đốt cháy.”
Lâm phu nhân hiểu rằng đây mới là mục đích chính của Châu tam phu nhân. Bà ta muốn nói giúp nhà họ Thôi, tránh nhà họ Thôi bị Ngụy Tam gia nắm đằng chuôi.
Châu tam phu nhân thở dài: “Trong thành đang có rất nhiều những lời đồn đại linh tinh, nói nhà họ Thôi quá hà khắc với Như Quân, thế nhưng chúng ta đều hiểu ân tình của nhà họ Thôi. Lần nào lão phu nhân nhà
tôi nhắc tới chuyện này cũng đều rơi nước mắt, nói Như Quân là một đứa trẻ may mắn. Lúc này nếu nhà họ Châu chúng ta không đứng ra nói giúp nhà họ Thôi, thì trong lòng sẽ cảm thấy bất an.”
Châu Như Chương cũng gật đầu phụ họa.
Lâm phu nhân không trả lời ngay mà nâng chén trà lên uống. Có lẽ là do bà đang mang thai, cảm xúc không ổn định nên hiện giờ đang vô cùng phản cảm với mẹ con Châu tam phu nhân. Nhà họ Châu muốn bám vào
Thôi Trinh nhưng lại lợi dụng Châu Như Quân, quả thật là rất khó coi.
Cả căn phòng rơi vào trầm lặng, bầu không khí trở nên khá ngượng ngùng.
Châu tam phu nhân nhíu mày, Lâm phu nhân bị làm sao vậy hả? Chẳng lẽ bà ta không hiểu ý mình hay sao? Chẳng trách Hoài Viễn hầu phủ lại xuống dốc, phu nhân của Hoài Viễn hầu đúng là một cục gỗ mà.
Châu tam phu nhân ngẫm nghĩ, sau đó nâng chén trà lên. Chén trà vừa mới tới bên miệng thì đã nghe thấy tiếng Châu Như Chương hét lớn.
Châu tam phu nhân lập tức nhíu mày nhìn sang, thấy Châu Như Chương đứng bật dậy, vung tay vứt nắp chén trà năm màu lên trên bàn.
“Bên... bên trong là thứ quái gì vậy?” Châu Như Chương dùng khăn che miệng lại, trên mặt tỏ rõ thái độ chán ghét và buồn nôn. Khi nãy cô ta kéo nắp chén trà ra uống một ngụm, cảm thấy vị trà hôm nay rất lạ, thể là
đưa mắt xuống nhìn, suýt nữa là đã nôn ọe.
Bên trong chén trà có mấy cây cỏ, còn cả mấy thứ bẩn thỉu nào đó.
Ma ma bên cạnh Lâm phu nhân rảo bước về phía đó, nhìn thấy những thứ bên trong chén trà cũng ngẩn người ra.
Chuyện gì vậy hả?
Chẳng phải là Long Tỉnh hay sao? Ai cho thêm những thứ khác vào chén trà của Châu nhị tiểu thư vậy?
Ma ma quản sự nhìn ra ngoài, thấy một chiếc giày thêu màu hồng rụt sang bên cạnh, nhưng bà vẫn nhận ra đó là đại tiểu thư.
“Đại tiểu thư?” Bà hỏi dò một câu.
Bàn chân kia lại rụt về sau nửa bước.
Ma ma quản sự thở phào, đúng là đại tiểu thư rồi.
Châu tam phu nhân cúi đầu nhìn chén trà của mình, cho dù bên trong không có gì khác nhưng bà ta cũng không còn lòng dạ thưởng thức nữa. Nghe quản sự nhà họ Lâm nói vậy, trong lòng bà ta cũng hiểu mọi
chuyện do con ngốc kia gây ra.
Lâm phu nhân nhìn ra ngoài cửa, nói khẽ: “Châu Châu, có phải là con cho cỏ vào trong chén trà hay không?”
“Thỏ thỏ, thỏ thỏ...” Lần này Cố Minh Châu không nấp nữa, đứng ra ngoài chỉ vào bát trà bên cạnh Châu Như Chương.
Châu Như Chương súc miệng nhưng vẫn cảm thấy dạ dày cuộn trào cả lên. Con ngốc này nói vậy khiến cô ta muốn nôn cả ra, nhưng giờ cô ta phải nôn ra đâu?
“Khiến phu nhân và tiểu thư chê cười rồi.” Lâm phu nhân giải thích: “Gần đây Như Quân nhà tôi mới nuôi một con thỏ, chắc là nó nghĩ cỏ ngon lắm.”
Sao lần nào con ngốc đó cũng hại cô ta vậy, Châu Như Chương muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt trách móc của Châu tam phu nhân cản lại.
Châu tam phu nhân nói: “Nhất định là Châu Châu đang chơi với con đó.”
Hai mắt Châu Như Chương đỏ lên, có bao giờ cô ta phải chịu uất ức như vậy chứ, sao cô ta có thể vạch trần lời mẹ mình được?
Châu tam phu nhân giục Châu Như Chương: “Còn nghĩ gì vậy hả? Mau qua chơi cùng Châu Châu đi.”
Chẳng những không thể bộc phát mà còn phải tươi cười chơi cùng Cố Minh Châu, nhưng khi nghĩ đến Thôi Trinh, Châu Như Chương siết chặt chiếc khăn trong tay, đi
thì người ở cửa đột nhiên chạy xẹt ngang qua người cô ta nhanh như một cơn gió, sau đó ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh Lâm phu nhân.
Châu Như Chương sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn lại, thấy Cố Minh Châu đang đung đưa hai chân, cẩm bánh quế trên bàn ăn ngon lành.
Châu Như Chương đành phải quay trở về chỗ ngồi của mình, cơn giận xộc thẳng lên ngực khiến cô ta cảm thấy đau đớn.
ngoài cửa. Nào ngờ cô ta mới đi được hai bước
Lâm phu nhân sợ Châu tam phu nhân nhắc lại chuyện khi nãy, vậy là nói trước: “Khi nào thì Châu tam phu nhân định về kinh?”
“Không vội mà.” Châu tam phu nhân hé miệng cười: “Lần này tới phủ Thái Nguyên chúng tôi còn có chuyện khác.” Ban đầu lời này không nên nói ra, nhưng bệnh nặng thì cần phải có thuốc mạnh.
“Chúng tôi chuẩn bị mua lại hai trang viên ở Sơn Tây, vốn cũng định xin Lâm thái phu nhân giúp một tay. Thái phu nhân là người trong nghề, hai trang viên đó lại sát ngay bên cạnh đất của thái phu nhân. Nghe nói
phong thủy của mảnh đất đó khá tốt, là của hồi môn của nhà mẹ đẻ mang theo.”
Cố Minh Châu nghe tới đây lập tức hiểu ra được, Châu tam phu nhân đang dùng tiền tài để hấp dẫn Lâm thái phu nhân. Tám chín phần mười là Lâm thái phu nhân cũng thích hai trang viên nhà họ Châu mua. Nếu
Lâm thái phu nhân muốn nhà họ Châu tặng mình thì xem như đã kết quan hệ với nhà họ Châu.
Xem ra nhà họ Châu đã phải hao công tổn sức vì Thôi Trinh rồi.
Nhưng hiện giờ mua hai trang viên đó, hơn nữa còn ngay bên cạnh đất của Lâm thái phu nhân, liệu ở bên trong có ẩn giấu bí mật nào không? Việc nữ quyền nhà họ Châu tới phủ Thái Nguyên đưa manh mối đã khiến
cô cảm thấy rất kỳ lạ rồi.
Khi Cố Minh Châu đang suy nghĩ thì nghe quân sự tới bẩm báo: “Bẩm phu nhân, vị thần y mà Hẩu gia mời từ kinh thành đã tới rồi.”
Trên mặt Lâm phu nhân tỏ rõ vẻ mừng rỡ, trong thư Hầu gia có nói mình gặp được một vị thần y ở kinh thành, khó khăn lắm mới mời được thần y tới khám bệnh cho Châu Châu.
“Mau mời tiên sinh vào nhà trong, ta sẽ dẫn Châu Châu tới.”
Khi Lâm phu nhân vừa định tạ lỗi với Châu tam phu nhân thì quản sự vừa mới rời khỏi lại quay về, cầm một tấm thiệp mời trên tay.
“Phu... phu nhân... Ngụy... Ngụy đại nhân đưa thiếp mời tới nhà.”
“Hả?!” Lâm phu nhân đột nhiên nghe được tin dữ, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
Không thể nào, liệu có phải bà đã tính sai chuyện gì hay không?
Lâm phu nhân nhận lấy tấm danh thiếp, bên trên có ghi tên của Ngụy Tam gia, còn được đóng con dấu riêng của hắn.
“Không thể gặp được.” Châu tam phu nhân lập tức nói: “Phu nhân, người tìm lý do từ chối đi, nhỡ đâu Ngụy đại nhân thấy chỗ nào không vừa mắt, tìm đại một lý do bắt người đi... Đúng là ghê gớm mà!” Ai cũng không
muốn vô duyên vô cớ bị đánh gần chết.
Lâm phu nhân nuốt khan, hình như bà không có lý do gì từ chối Ngụy đại nhân, vả lại Ngụy đại nhân đầu dễ ngăn cản như vậy.
Lâm phu nhân dặn dò quản sự: “Mời người đó vào đây!”
Ngụy Nguyên Kham và thầy thuốc Tốn một trước một sau đi vào nhà họ Cố, cả nhà họ Cổ chìm vào trong tĩnh lặng, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn cả.
Ngụy Nguyên Kham mặc trường bào màu xanh, không nhuốm bụi trần, gương mặt như sương, ánh mắt tĩnh mịch, mọi hành động đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng, không tình người.
Lâm phu nhân thấy vậy thì trong lòng khẽ run lên.
“Chào phu nhân của Hoài Viễn hầu.” Ngụy Nguyên Kham đi tới hành lễ.
“Chào Ngụy đại nhân.” Lâm phu nhân lập tức hành lễ, mời hắn vào trong phòng ngồi.
Đợi hạ nhân bưng trà lên, Lâm phu nhân đưa mắt nhìn vào chén trà, rất muốn mở nắp ra nhìn xem Châu Châu có cho gì vào bên trong hay không.
“Không biết Ngụy đại nhân tới nhà họ Cổ là có chuyện gì?” Lâm phu nhân mím môi, lên tiếng hỏi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn xung quanh: “Ta tới đây là vì Cổ đại tiểu thư.”