Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 22: Giúp đỡ




chúng xung quanh đã chạy tới để dập lửa rồi!”

Dường như có một bàn tay nào đó bóp nghẹt lấy trái tim Lâm thái phu nhân, bà ta đứng bật dậy: “Ngươi đang nói linh tinh gì vậy hả?”

Ma ma quản sự đáp: “Nha sai thủ thành chạy tới thông báo, xác nhận đúng là mộ tổ nhà họ Thôi chúng ta.”

Hai tại Lâm thái phu nhân ong lên, dường như có một sợi dây trong đầu vừa đứt vậy. Bà ta vô thức tìm kiếm Du ma ma, trước đó Du ma ma đi tới mộ tộ, đến giờ vẫn chưa quay về.

“Có sét hả?” Lâm thái phu nhân nhìn quanh một vòng: “Tại sao ta không nghe được tiếng sấm?”

Thôi tứ phu nhân không biết nên nói gì cả, bà há to miệng, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Còn thất thần ra đó làm gì?” Lâm thái phu nhân trừng mắt với Thôi tứ phu nhân, lớn tiếng quát: “Còn không cho người đi hỏi thăm tình hình đi?”

Thôi tứ phu nhân hành lễ xong, vội vàng chạy ra bên ngoài. Sáng sớm hôm nay bà tới phòng thái phu nhân để phụng dưỡng, thái phu nhân rất khó chịu với chuyện của lão gia, quở trách bà thường ngày quá sơ suất,

không biết được bất kỳ chuyện gì cả, từ đó có thể thấy được công việc trong tộc trong thời gian này cũng rất rối loạn, chẳng đâu vào với đầu.

Bà đứng một bên nghe thái phu nhân răn dạy, cho dù trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng nhưng không dám cãi lại nửa lời.

Thái phu nhân lại nhắc tới việc lão gia bị triều đình nghi ngờ là có liên quan tới giặc cướp, từ đó yêu cầu rà xét lại các khoản chi trong tộc, dường như trong lòng đã khẳng định vợ chồng họ âm thầm tham ô tiền bạc

trong tộc vậy.

Thôi tứ phu nhân cắn chặt môi, bản án của lão gia vẫn chưa kết thúc nhưng thái phu nhân đã bắt đầu chỉ trích bọn họ rồi.

Trong thời khắc nguy nan này, chẳng phải là mọi người trong nhà nên đồng lòng bảo vệ nhau sao?

Thôi tứ phu nhân không dám nói gì cả, đành phải sai ma ma quản sự lấy sổ sách chi tiêu ra, không ngờ rằng Lâm thái phu nhân còn chưa kịp xem thì phía bên ngoài đã có tin tức truyền tới.

“Phu nhân.” Ngô ma ma bên cạnh Thôi tứ phu nhân nói nhỏ: “Liệu có phải thái phu nhân đã gây ra chuyện gì hay không?”

Khi nãy Ngô ma ma thấy Thôi tứ phu nhân bị trách mắng, vừa đau lòng vừa khó chịu, hiện giờ nghe được tin tức này thì chỉ mong là do thái phu nhân gây ra, nếu không đâu biết chừng chuyện này lại đổ lên đầu phu

nhân thì sao? Dù sao thì thái phu nhân tới phủ Thái Nguyên là vì chuyện mộ tổ, hôm qua còn bị các vị tiểu thư chèn ép. Tuy rằng hôm qua Hầu gia đã ra mệnh lệnh cấm thái phu nhân làm chuyện đó, nhưng ai dám

bảo đảm thái phu nhân có lén lút sắp xếp hay không. Nếu chuyện này có liên quan tới thái phu nhân, vậy để xem sau này thải phu nhân còn có tư cách gì mà nói chuyện chứ?

“Đừng có ăn nói linh tinh!” Sắc mặt Thôi tứ phu nhân đanh lại, cứng rắn nói: “Trong tộc có chuyện, chúng ta không thể làm tình hình loạn thêm được, mau mau chọn vài người đi sang bên mộ tổ nào...”

Thôi tứ phu nhân nói tới đây dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Chuẩn bị xe ngựa đi, ta cũng tới đó xem tình hình.”

“Chỉ e sẽ gặp nguy hiểm đó.” Ngô ma ma lo lắng ngăn cản.

Trên núi xảy ra cháy không phải chuyện nhỏ, chỉ sợ rằng gió thổi bật lửa sẽ tạo thành đại họa.

“Đến giờ rồi mà còn quan tâm được những chuyện đó sao.” Thôi tứ phu nhân nói: “Tiên tổ nhà họ Thôi được an táng ở đó, phải nghĩ cách bảo vệ nơi đó.”

Sau khi Thôi tứ phu nhân dẫn người rời đi, Lâm thái phu nhân như người mất hồn, ngồi đực người ra ở trên ghế. Hiện giờ bà ta mong rằng chuyện mộ tổ bị sét đánh không liên quan gì tới những sắp xếp của bà ta, nói

không chừng hai vị tiên nhân kia còn chưa kịp làm gì cả, nếu không thì bà cũng không biết giải thích sao với Trinh ca nhi nữa.

Trinh ca nhị không thân thiết với bà ta như Vị ca nhi, nhỡ đâu đúng thật là do lỗi của bà tay, vậy sợ rằng Trinh ca nhi sẽ không che giấu giúp bà ta, đến khi đó uy tín trong tộc của bà ta sẽ mất sạch.

Vừa nghĩ như vậy, lòng bàn tay của Lâm thái phu nhân đã ướt đẫm mồ hôi.

Trên ngọn núi cách đó không xa, khói xanh bốc lên cuồn cuộn, Cố Minh Châu dừng bước lại nhìn vài giây, sau đó đi tiếp về phía trước.

Cô không tới mộ tổ nhà họ Thôi mà định đi tới những thôn kia, chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì cô mới có thể xác nhận suy đoán của mình có chính xác hay không.

Vả lại dọc theo con đường này chắc hẳn sẽ gặp được người quen.

Một tràng tiếng vó ngựa truyền đến, Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn thì thấy một đoàn người ngựa đang phi nước đại tới phía này, người cầm đầu là Thôi Trinh.

Anh em nhà họ Thôi dẫn theo thân vệ, lao đi như một cơn gió.

Cố Minh Châu rời khỏi đường lớn, đi dọc theo đường nhỏ. Bất cứ chuyện gì có dính dáng tới con đường làm quan và gia tộc thì Thôi Trinh sẽ không dễ dàng chịu thua, cho dù mộ tổ nhà họ Thôi bị cháy sẽ ảnh hưởng tới

tinh thần và sức lực của hắn, nhưng hiện giờ hắn đã rời khỏi thôn, hiển nhiên là đã nhận được tin tức gì đó.

Nếu như không phải là liên tục bị chuyện trong nhà ảnh hưởng thì Thôi Trinh sẽ là một nhân vật khó đối phó.

Cố Minh Châu vẫn tiếp tục đi, gặp được rau dại ven đường cũng không quên việc tiện tay đào lên, những thứ này rất phổ biến, có thể thay thế dược liệu được.

Những người dân nghèo khổ không có tiền để mua thuốc, họ chỉ có thể dựa vào những đơn thuốc đơn giản để chữa bệnh, những thứ trong đơn thuốc đều rất phổ biến. Ví dụ như cỏ Xa Tiền có thể trị sưng, có thể chữa

ho, trong những gia đình làm nông bình thường đều có những thứ như này, họ cũng biết được hiệu quả chữa trị của chúng.

Cố Minh Châu vừa mới ném một bó lớn cỏ Xa Tiền vào trong gùi thuốc thì có hai người cưỡi ngựa quay lại.

Thôi Trinh từ trên cao nhìn xuống người đàn bà ở trước mặt, cách đó không xa là mấy thôn làng kia, người đàn bà này cũng hòm thuốc và gùi thuốc đi qua đây, chắc hẳn là tới khám bệnh cho người trong thôn.

“Vị y bà này...” Thân vệ bên cạnh Thôi Trinh hỏi: “Ngươi định tới thôn xóm phía trước sao?”

Cố Minh Châu gật đầu.

Thân vệ quay đầu nhìn Thôi Trinh, sau đó tiếp tục hỏi: “Ngươi có thấy người đàn ông trai tráng nào ra vào thôn hay không?”

Phán đoán của cô hoàn toàn chính xác. Sau khi điều tra, Thôi Trinh cảm thấy có người ẩn nấp trong núi này, hơn nữa hắn vẫn chưa bắt được những người đó, hoặc là vì không thể xác định được vị trí của bọn họ, hoặc

do đám người đó rất khó đối phó, dựa vào thân vệ của nhà họ Thôi khó lòng bắt được đối phương, tùy tiện xông vào sẽ đánh rắn động cỏ.

Cho dù cô vẫn chưa gả cho Thôi Trinh nhưng cũng hiểu hắn ta vài phần, nếu không nắm chắc tuyệt đối thì Thôi Trinh sẽ không ra tay đâu.

Cố Minh Châu chỉ về hướng thôn, sau đó xua tay.

Thôi Trinh nghe thấy cổ họng người đàn bà này phát ra những âm thanh kỳ lạ, đoán rằng bà ta không biết nói chuyện, lại thấy bà tay xua tay thì biết là bà ta không biết điều gì cả.

Khi bọn họ chạy qua, hắn thấy người đàn bà này bỏ qua đường lớn, đi vào trong một con đường nhỏ. Hắn đã dẫn binh đánh giặc nhiều năm, vừa liếc nhìn là hiểu được địa hình xung quanh đây. Người đàn bà đó đang

đi đường tắt, có thể mau chóng tới thôn xóm gần đó.

Nếu biết đường tắt thì chứng tỏ là bà ta thường xuyên tới đây, vậy nên hắn mới quay lại, tới đây tra hỏi.

Cố Minh Châu thành thục lấy cỏ Xa Tiền từ trong gùi thuốc ra, vuốt sợi rễ, thành thục làm sạch cỏ Xa Tiền. Người đàn ông này khác A Ngụy,luôn mang lòng khinh thường phụ nữ, chỉ cần đóng giả đôi chút là cô có thể

đi ngang qua mặt hắn, thân phận phụ nữ sẽ tiện cho cô hơn.

Mối quan hệ giữa bọn họ không hề thay đổi gì cả, bất kể là vị hôn thê năm đó hay là một người qua đường như hiện giờ, trong lòng hắn ta đều không chú ý tới.

Chỉ có điều, năm năm trước đây là nhược điểm của cô, năm năm sau thì có thể lợi dụng được, vậy cũng xem như không phụ lòng lần sống lại này.

Thôi Trinh liếc mắt với thân vệ, sau đó kéo dây cương phóng ngựa rời đi. Thân vệ móc mấy đồng tiền ra đưa cho Cố Minh Châu, sau đó đuổi theo.

Cố Minh Châu cẩn thận cất mấy đồng tiền đi, ngẩng đầu nhìn về phía thôn. Gặp được Thôi Trinh trên đường chỉ là chuyện nhỏ, người cô muốn gặp đang ở bên trong thôn.

Đó chính là bà Trần ở hẻm Vĩnh An, cô bảo Nhiếp Thâm canh giữ ở hẻm Vĩnh An, biết được trước đây bà Trần đã ra khỏi thành nên mới tới đây.

Nha môn điều tra hẻm Vĩnh An, tra tới thôn này, từng bước từng bước đều được người nào đó chỉ dẫn rõ ràng. Bà Trần giống như một người không hề có ý nghĩa gì ở trong chuyện này, bà ta cũng đã quá già, sắp chết

mất rồi. Nhìn bề ngoài thì bà ta vẫn khá khỏe mạnh, nhưng thật ra trải qua những năm tháng sống trong vất vả, bà ta đã mắc nhiều tật bệnh, không thể sống quá hai năm nữa.

Nhìn bề ngoài thì bà Trần ngẫu nhiên cứu được những người khai thác đá kia, có chút qua lại với bọn họ, nhưng thật ra bọn họ có quan hệ rất chặt chẽ, vậy nên khi người khai thác đá bị bắt, bà Trần mới mất khống

chế, ngồi bệt xuống đất.

Ngoại trừ điều đó ra thì Trần Nhị cũng rất đáng nghi. Trần Nhị nói bà ta có rất nhiều vàng bạc, đêm hôm đó còn lén lút đưa cho cô hai lượng bạc. Nếu như nói người khai thác đá bị Thôi tứ lão gia giấu ở trong hẻm

Vĩnh An, Thôi tứ lão gia đưa ít chi phí tiền bạc cho họ cũng là điều dễ hiểu, nhưng chi tiêu thường ngày tiện nhất là dùng tiền đồng, không thì là bạc vụn một lượng. Vì để không khiến người khác chú ý, Thôi tứ lão gia

nên đưa loại tiền này mới phải.

Huống chi chất lượng bạc của Trần Nhị rất tốt, không phải do quan phủ đúc thì cũng xuất phát từ những hiệu buôn lớn. Vết cắt trên thỏi bạc Trần Nhị đưa cô còn rất mới, dường như vừa được cắt ra từ trên nén bạc

hoặc đồng bạc vậy.

Trần Nhị còn nhắc tới vàng, Thôi tứ lão gia sẽ không đưa vàng cho người khai thác đá đâu, vậy vàng từ đâu mà có? Khi Trần Nhị nhắc tới những điều này, bà Trần rất kiêng kỵ, thậm chí còn không muốn để Trần Nhị

tiêu số bạc này, hiển nhiên số bạc này không thể lộ ra ngoài ánh sáng được.

Rất có thể người khai thác đá đã từng làm trộm cướp, chỉ có điều những thương nhân bị đánh cướp trong thời gian gần đây chưa hẳn là do bọn họ gây ra.

Lục đại nhân quen ông Trương, cô cũng nhận định Lục đại nhân chính là người cùng bày mưu tính kế với ông Trương. Chuyện ông Trương cướp của người giàu chia cho người nghèo, Lục đại nhân chắc chắn biết

được, như vậy liệu Lục đại nhân có biết rõ việc đám người Trần Nhị mưu cầu tiền tài không?

Vậy nên cô nhất định phải đi chuyện này, thăm dò rõ các mắt xích trong đó.

.

Trong thôn cách đó không xa.

Bà Trần đi ra khỏi kho củi, bà cụ trong sân lập tức kéo bà ta lại nói chuyện.

Bà Trần rơi nước mắt: “Không ngờ nha môn lại tìm được chỗ đó, bắt bọn họ đi.”

Tay bà cụ kia run run, hồi lâu sau mới nói: “Không thể trách bà được, đó là số mệnh của bọn nó rồi. Khi ấy bọn nó nghe theo Lục đại nhân, tin tưởng Lục đại nhân có thể tìm được kế sách giải oan cho bọn nó, vậy nên

mới đi theo.”

Khi đó người trong thôn không đồng ý, nói chỉ cần bọn họ rời khỏi thì đừng bao giờ quay trở lại thôn nữa, cũng đừng bao giờ nói là có quan hệ gì với thôn này, tránh mang tới tai họa cho thôn.

Dù sao thì bọn họ đều là lưu dân, hộ tịch không ở đây, chỉ cần bọn họ không nói ra thì nha môn sẽ không thể điều tra ra được gì. Nhưng bọn họ quên mất một điều là Lục đại nhân biết được quan hệ giữa bọn họ và

thôn, nếu Lục đại nhân đổi ý muốn đối phó với thôn thì tất cả mọi người đều không thể trốn thoát.

“Liệu có phải là do Lục Thận Chi không?” Người đàn ông bên cạnh bà cụ kia không kìm nén được: “Hắn vu cáo ngược đám người Trương Tam ca, cầm đầu của chúng ta đi đổi vinh hoa phú quý.”

Bà Trần lập tức lắc đầu: “Lục đại nhân không giống hạng người đó, hơn nữa sau khi Trương Tam bị bắt, nha môn không hề tới tìm ta.”

Khi nhắc tới chuyện này, tất cả những người có mặt đều đề cao cảnh giác.

“Khi nãy binh mã nha môn mới lên núi điều tra.” Người đàn ông kia nói: “Sao bọn họ biết vị trí của chúng ta chứ? Ta không tim đám người Trương Tam ca nhận tội, xem ra thì chỉ có thể là Lục Thận Chi. Quả nhiên

đám người nha môn chẳng có ai là tất cả, chờ khi nào chúng ta tích góp đủ binh mã thì nhất định phải lao xuống núi, trước tiên giết chết Tri phủ, sau đó giết chết Đồng tri...”

“Lữ Quang.” Bà cụ kia lập tức ngăn cản.

Trên trán Lữ Quang nổi gân xanh: “Bọn chúng không cho chúng ta đường sống thì chẳng lẽ chúng ta chờ chết hay sao? Đã có bao nhiêu người bị đè chết trong núi chứ hả? Chẳng lẽ mọi người đã quên họ chết như thế

nào hay sao?”

Sắc mặt bà Trần trở nên khó coi, liên tục nói: “Nhất định sẽ có cách, sẽ có cách mà... Đám người già này không sống được bao lâu nữa nhưng mấy đứa vẫn... còn trẻ như vậy.”

Còn trẻ như vậy sao có thể đi vào đường chết chứ?

“Không có ai quan tâm đầu, chúng ta đâu khác gì đám súc vật.” Lữ Quang siết chặt tay: “Làm giặc cướp thì có sao, bảy năm trước nếu không nhờ có đạo tặc trân châu thì chúng ta sớm đã chết đói cả rồi. Có lẽ đây

chính là số mệnh, muốn sống thì chỉ có con đường này. Nếu như bị nha môn chú ý tới, vậy bọn chúng không cần ra tay thì chúng ta cũng chết chắc.”

Bà cụ kia ẩng ậng nước mắt, bàn tay thô ráp vỗ bả vai Lữ Quang, muốn an ủi hắn ta, nhưng bà ta hiểu mọi việc mình làm đều là phí công.

Tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc, hồi lâu sau bà Trần mới nói: “Sau này ta không thể tới đây nữa, tránh cho người khác để mắt tới, mấy người không thể đi ra ngoài được, về chuyện Trương Tam ca...”

“Chúng ta sẽ đi cứu.” Lữ Quang cắt ngang lời bà Trần: “Chúng ta sẽ tìm cách. Bọn chúng vu hãm chúng ta là đạo tặc trân châu, vậy chúng ta sẽ trở thành đạo tặc trân châu là được. Chỉ cần bên ngoài xảy ra án cướp, để

xem bọn chúng vụ hãm Trương Tam ca như thế nào.”

Bà Trần trợn trừng mắt lên: “Mấy người định đi cướp...”

Lữ Quang gật đầu, nhìn bà Trần đáp: “Đáng tiếc hiện giờ bà không thể giúp được gì cả, một mình Tử Anh làm nội ứng, sẽ phải cẩn thận hơn nhiều.”

Bà Trần mím môi lại, cho dù bà ta không yên lòng với Tử Anh nhưng hiện giờ bà ta không thể có bất kỳ hành động gì cả, tránh cho không hỗ trợ được mà còn làm hỏng việc.

Bà Trần cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Bà ta mới rời khỏi đây thì đã nhìn thấy một bóng dáng công hòm thuốc ở phía xa xa, ánh mắt bà ta lập tức sáng ngời, đóng cửa lại, quay

người đi vào bên trong.

“Ta có một lựa chọn.” Bà Trần nói: “Ta không thể đi ra ngoài, mấy người cũng không tiện đi ra ngoài, không bằng gọi một người ở ngoài vào, không cần nói gì cho bà ta cả, chỉ cần bảo bà ta tới tìm Tử Anh, chỉ cần Tử

Anh lợi dụng thêm đôi chút là vào những thời khắc mấu chốt, bà ta cũng sẽ phát huy được tác dụng. Vả lại người khác đi sẽ dễ gây chú ý, bà ta đi sẽ không bị ai nghi ngờ.”

Lữ Quang nhíu mày hỏi: “Bà đang nhắc tới ai vậy?”

“Y bà.” Bà Trần chỉ ra phía ngoài cửa: “Y bà câm điếc kia.”

Cố Minh Châu đập nát thảo dược tươi, thoa lên phần cổ chân bị lở loét của người bệnh. Sau đó, cô cẩn thận lấy một ít bã thuốc từ trong hòm thuốc ra, đây là bã thuốc còn lại sau khi nấu thuốc, cho dù không thể sắc

thêm lần nữa để lấy nước uống nhưng có thể dùng để bôi ngoài da.

Sau khi làm xong những việc này, chủ nhà đưa cho Cố Minh Châu năm quả trứng gà và hai đồng tiền.

Cố Minh Châu đeo hòm thuốc lên, vừa rời khỏi thôn đã bị một người kéo góc áo. Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà Trần.

Sắc mặt Cố Minh Châu thay đổi, đi thẳng về phía trước, bà Trần vội vàng đuổi theo: “Nương tử đừng đi mà, trước đó ta đã nói sẽ tìm một việc cho nương tử, hiện giờ có việc rồi. Ta sẽ sẽ đặt một xâu tiền làm cọc, nương

tử xem có được không hả?”

Khi thấy y bà không có ý từ chối, bà Trần đưa xâu tiền trong tay tới: “Chỉ là đi khám cho cô nương ở thuyền hoa thôi mà, không làm khó bà đâu.”

Cố Minh Châu gật gật đầu.

Bà Trần cười nói: “Cứ như vậy đi nhé.”

Hai người đồng hành với nhau đi về phía phủ Thái Nguyên, bà Trần lấy cớ có việc nên đi trước một bước, còn Cố Minh Châu thì nhìn về phía mộ tổ nhà họ Thôi cách đó không xa.

Cho tới hiện giờ cô chưa từng đi thăm mộ của mình, nhân cơ hội mộ tổ nhà họ Tôi đang hỗn loạn, có lẽ đây là một cơ hội.