Cùng với tiếng đàn càng lúc càng rõ, trong đầu Ngụy Nguyên Kham dần hiện lên hình ảnh Như Quân đang gảy đàn trong vườn của Trưởng công chúa.
Hắn chỉ có vinh hạnh được nghe qua một lần, hơn nữa khoảng cách còn rất xa, nhớ không được rõ lắm, cho nên tiếng đàn xuất hiện trong giấc mơ cũng vụn vặt đứt quãng...
Hắn đã từng nghĩ nếu có một ngày có cơ hội yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô gảy đàn, thì cảnh tượng đó sẽ như thế nào nhỉ?
Đáng tiếc đến cuối cùng mọi thứ đều tiêu tan.
Sau vụ án mưu phản năm năm trước, vẫn còn có người dùng vụ án đó để viết văn. Bọn họ chẳng dám đắc tội với Thái tử, cho nên những lời chỉ trích đều tập trung cả lên người cô gái vô tội.
Thái tử vì thất huyền cầm mà suýt nữa mất đi tính mạng, khiến hắn ta nhớ nhung mãi không thôi.
Cầm nương dâng lên cho thái tử phần lớn đều có dáng dấp giống cô, nhắc tới thất huyền cầm, kiểu gì cũng có người để lộ ra nụ cười sâu xa.
Sau khi khỏi bệnh, bước chân ra khỏi phòng, việc đầu tiên Ngụy Nguyên Khang làm là quỳ trước mặt tổ mẫu, nói muốn làm việc cho triều đình, bất kể về công hay tư, hắn cũng muốn xông vào nơi ở của những kẻ đó,
áp giải chúng vào đại lao.
Hắn không nói là mình làm việc vì cô, hắn không muốn vô duyên vô cớ lại chồng thêm gánh nặng lên thanh danh của cô. Cũng may bọn họ bị vướng vào cùng một vụ án, chỉ cần hắn đủ tàn nhẫn thì cũng đủ khiến
đám người lắm chuyện đó phải khiếp đảm.
Điều hắn có thể làm cho cô, chỉ là giữ lại cho cô một khoảng bình yên, để cô không còn phải chịu sự quấy rầy của bất kỳ chuyện gì nữa.
Mơ đến đây cũng đã tương đối, hắn đã nhìn rõ mọi thứ, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Ngụy Nguyên Kham vừa nghĩ đến đây thì tiếng đàn cách hắn không xa chợt thay đổi, cách chuyển âm ấy khiến hắn bỗng cảm thấy vô cùng thân thuộc, trong đầu dường như có một sợi dây rung lên.
Làn sương mù trước mặt bị gió thổi tan, để lộ ra một người ngồi trong đình cách đó không xa.
Như Quân.
Ngụy Nguyên Kham rảo bước chạy về phía đó, gió khẽ thổi qua xiêm y của cô, cô quay lưng lại với hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn thất huyền cầm bên dưới.
Con đường dưới chân hắn cũng trở nên rõ ràng hơn, khoảng cách giữa hắn và cô càng lúc càng gần, chỉ trong chớp mắt hắn đã tới đằng sau cô. Cô vẫn ngồi đó, như thể đang đợi hắn đến.
Khúc nhạc kết thúc, cô dừng lại, chậm rãi đứng lên, giống như muốn rời khỏi ngôi đình này, cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà bước lên trước, một lần nữa giữ tay cô lại.
Giống như lần trước khi vết thương cũ của hắn tái phát, hắn mơ thấy mình gặp cô trong đại lao.
Tuy là đang mơ, nhưng lại chân thực đến thế.
“A Quân...”
Hắn gọi tên cô, cô chầm chậm quay đầu lại.
Nụ cười của hắn dần lan ra, chỉ đợi cô lao vào lòng hắn lần nữa. Nhưng vào khoảnh khắc cô quay người lại thì biểu cảm của hắn lại đông cứng tại chỗ.
Không biết từ lúc nào, người trước mắt đã biến thành một gương mặt khác, gương mặt thiếu nữ giãn ra, khóe miệng dần cong lên, nụ cười thuần khiết mà thân thiện, trong lòng cô ôm một con thỏ màu đen, một
người một thỏ cứ thể nhìn hắn.
Đúng vào lúc này, con thỏ đen trong lòng cô cựa quậy cái tai dài, chân đạp một cái như muốn bổ nhào vào lòng hẳn.
Ngụy Nguyên Kham sực tỉnh, lập tức mở mắt ra, bên tai truyền tới giọng tới của Sơ Cửu.
“Tam gia, ngài sao thế?”
Ngụy Nguyên Kham quay đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng tỏ, còn ban nãy hắn thật sự đã nằm mơ.
“Tam gia.” Sơ Cửu nhỏ giọng gọi lần nữa: “Ngài mơ thấy gì sao? Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Sơ Cửu nói xong, ánh mắt bắt đầu quét qua quét lại trên người Ngụy Nguyên Kham. Tam gia thật là kỳ lạ, chỉ chợp mắt một chút mà đột nhiên lại trở nên kích động.
Hẳn vội chạy tới nhìn thì vừa hay Tam gia đã tỉnh, nhưng trong đôi mắt như đang có tầng tầng sóng cuộn, ẩn đường đen sạm, toàn thân trở nên sau không thể dò.
Có chuyện gì vậy? Mơ thấy dã thú ư? Hổ? Hay là Hoàng đế
Giống như đã gặp phải khắc tinh, không thể cử động được, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ.
Sơ Cửu nghĩ ngợi, rút thanh đoản đạo bên hông ra đưa cho Ngụy Nguyên Kham: “Tam gia, nếu như ngài sợ, thì hãy cầm lấy vũ khí mà tiếp tục ngủ...”
Lời còn chưa dứt thì một ánh mắt lạnh lẽo như băng đã giáng xuống người hắn.
Ngụy Nguyên Kham ngồi dậy, quả nhiên trên trán có giọt mồ hôi trượt xuống.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thế mà hắn cũng nghĩ ra được, dù sao thì cũng là người giỏi ăn nói... Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu: “Đi ra tiền viện với ta, hóng gió cho khô mồ hôi.”
Đợi mồ hôi khô rồi thì đi tắm, để những suy nghĩ lộn xộn kia cũng tan biến hết.
Ngụy Nguyên Kham xỏ ủng vào, cầm lấy trường kiểm trên bàn.
Sơ Cửu nhìn theo bóng lưng Tam gia, nuốt nước bọt mấy lần mà không dám bước lên trước. Bên ngoài truyền đến tiếng gà ác “cục cục”, dự cảm của hắn quả nhiên không sai, hắn sắp gặp đen đủi rồi.
Ngụy Nguyên Kham đi ra khỏi phòng, ánh mặt trời rơi trên vai hắn. Sao hắn lại mơ thấy cô? Sao Như Quân ở trong mơ lại đột nhiên biến thành Cố Minh Châu?
“Sơ Cửu.” Ngụy Nguyên Kham trầm giọng nói.
Sơ Cứu hốt hoảng chạy ra: “Tam gia, nhường tiểu nhân ba chiều.”
Đến chiều thứ tư, cả người Sơ Cửu bay thẳng ra ngoài sân.
“Cục cục cục.” Con gà ác đứng trên bầu tường vỗ cánh kêu không ngừng.
Nửa canh giờ sau, Ngụy Tam gia cuối cùng cũng khô hết mồ hôi, nhưng tiếng đàn trong giấc mơ lại càng trở nên rõ ràng. Tiếng đàn mà Cố đại tiểu thư đánh, sao lại trộn lẫn với tiếng đàn của Như Quân? Tuy chỉ là mơ
nhưng lại khiến hắn vô cùng hoang mang.
Tiếng đàn quá ngắn, nghe không rõ ràng, thời khắc này hắn rất muốn nghe bản hoàn chỉnh.
Rốt cuộc là chuyện gì? Những suy nghĩ hỗn loạn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Ngụy Nguyên Kham.
Thầy thuốc Tôn đi tới trước cửa ngó vào trong phòng nhìn. Ngụy Tam gia đang làm sao thế? Ngồi im trên ghế, không biết đang nghĩ gì, biểu cảm nhìn có vẻ rất u ám, giống như đã xảy ra chuyện gì đó. Lẽ nào việc điều
tra không thuận lợi ư?
Thầy thuốc Tôn quay đầu nhìn Sơ Cửu đang ngồi bệt trước cửa, muốn hỏi thử thì Sơ Cửu đã giơ tay lên bịt chặt miệng lại.
Thầy thuốc Tôn thở dài chầm chậm rời đi, cảm xúc có lên có xuống thực ra là chuyện tốt, có lẽ là dấu hiệu của việc đang dần khỏi bệnh.
“Đứa trẻ này sao ngủ mãi không tỉnh thế?”
Lâm phu nhân giơ tay ra vuốt ve gò má Cố Minh Châu: “Ngày nào cũng ngủ thế này cũng không phải là cách.”
Cố Minh Châu dựa vào bên cạnh mẹ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái. Nếu như không phải nhà họ Thôi truyền tin đến nói Triệu cung nhân đã được thả về thì chắc cô có thể ngủ cả ngày.
“Được rồi, được rồi.” Lâm phu nhân giơ tay lên khẽ vỗ lưng Châu Châu: “Sắp đến nơi rồi, dậy đi nào, không lát nữa lại phải cáo vắng mặt, đợi đến nhà họ Thôi sẽ bảo người thu dọn một căn phòng cho con ngủ có được
không?”
Cố Minh Châu gật đầu, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Lâm phu nhân.
Nhà tổ nhà họ Thôi.
Triệu cung nhân được dìu vào trong phòng, nghe nói Triệu nhị lão gia bị hung đồ sát hại, Triệu cung nhân giống như phát điên, lao cả người vào tường. Chuyện xảy ra đột ngột, người dưới không kịp ngăn cản, trên
đầu Triệu cung nhân bị rách một vết cực lớn, máu tươi chảy tung tóe khắp nơi.
Cũng may là được cứu chữa kịp thời, giữ được tính mạng, nhưng khó tránh khỏi phải chịu đau đớn.
“Muội đấy, sao lại nghĩ không thông như thế?” Lâm thái phu nhân kéo tay Triệu cung nhân: “Cho dù nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện thì muội vẫn còn hai đứa trẻ phải chăm sóc, sao có thể nhẫn tâm như thế?”
Triệu cung nhân nghe thấy vậy thì bưng mặt khóc òa.