Khóe mắt Ngụy Nguyên Kham như được phủ thêm một tầng sương tuyết. Sơ Cửu đang nhắc nhở hắn rằng kết quả hiện tại là nhờ vào lời cô đã nói trong bữa tiệc lúc trước.
Ngụy Nguyên Kham không muốn để ý tới Sơ Cửu, xem ra là do hắn đã buông lỏng quy củ quá rồi. Buổi tối cộng thêm hai mươi gậy vào mười gậy sẵn có của Sơ Cửu, để Sơ Cửu ngẫm nghĩ cho kỹ xem rốt cuộc sau này
nên ăn nói thế nào cho phải.
“Đại nhân” Phùng An Bình bước lên trước, thường ngày y không dám nói gì nhiều, bây giờ nhờ vào vận rủi của Thái tử gia, cuối cùng y cũng có thể tiến lên trước nói vài câu: “Nếu không nhờ đại nhân thì có lẽ đã
không bắt được tên hung đồ đó, Triệu nhị lão gia là ác giả ác báo, ngài không cần phải bận lòng.”
Nói xong Phùng An Bình liếc nhìn Sơ Cửu đứng bên cạnh một cái, mặt Sơ Cửu cứ như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, chắc chắn là vì không cứu được Triệu nhị lão gia nên bị quở trách rồi, Ôi Sơ Cửu đáng thương!
Nghĩ đến đây, Phùng An Bình quyết định rủ lòng thương giúp đỡ Sơ Cửu: “Đại nhân cũng đừng trách Sơ Cửu, khi nãy hạ quan đã nhìn thấy cả rồi, Sơ Cửu kéo cung bắn tên không hề sai lệch, đổi thành ai khác chắc
cũng chỉ được kết quả thế này thôi. Người của nha môn cũng vô cùng cẩn thận, đến cuối cùng không hề kinh động đến tên hung đồ đó, quản gia nhà họ Triệu cũng đã kêu gào theo như lời ngài dặn rồi.”
Ngụy Nguyên Kham nhướng đuôi mày lên, hơi nghiêng mặt sang. Nhìn thấy gương mặt bình tĩnh, ung dung của Ngụy đại nhân, chẳng biết tại sao Phùng An Bình luôn cảm thấy trong lòng đang kết thành bằng, lạnh
lẽo đến mức khiến y run lẩy bẩy, quên luôn việc nói nửa câu sau.
Chuyện gì thế này? Y chỉ mở lời nịnh nọt Ngụy đại nhân một tí mà lẽ nào cũng sai rồi sao?
“Vậy ngươi cảm thấy là lỗi của ai?” Ngụy Nguyên Kham hỏi.
Phùng An Bình cẩn thận suy xét câu hỏi này, còn chưa nghĩ ra thì Ngụy đại nhân đã đi rồi. Lỗi của ai? Phùng An Bình nuốt nước bọt, thật ra y định nói đây là cách thu xếp ổn thỏa nhất rồi, mọi người đều đã làm tròn
bổn phận của mình. Sơ Cửu không sai, nha sai không sai, chẳng lẽ y còn trách móc Ngụy đại nhân được sao? Đúng là buồn cười! Nếu đổi thành người khác có lẽ thi thể của Triệu nhị lão gia đã cứng đờ từ lâu rồi.
Khoan đã, không phải Ngụy đại nhân hiểu lầm là y đến đây để nịnh nọt, hối lộ thay vì tìm lỗi để công kích cấp trên thật đấy chứ? Phùng An Bình đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa bé nhỏ vừa bất lực làm
sao.
Dọc đường xuống núi, Ngụy Nguyên Kham giao việc lại cho Lục Thận Chi, sau đó tìm đến Nhiếp Thẩm đang đợi dưới chân núi, khi nãy chỉnh Nhiếp Thẩm đã tới bẩm báo chuyện của anh trai và chị dâu Vương Đạo
Xương.
“Bọn họ ổn cả à?” Ngụy Nguyên Kham thản nhiên hỏi.
“Ổn cả.” Nhiếp Thầm không biết tại sao Ngụy đại nhân lại thình lình hỏi câu này. Khi nãy y đã nói rõ là cả nhà anh trai Vương Đạo Xương đều ổn, không hề bị thương.
Ngụy Nguyên Kham im lặng không đáp, Nhiếp Thẩm tiếp lời: “Lúc chúng tiểu nhân đến nhà anh trai và chị dâu Vương Đạo Xương, phát hiện trong phòng đã chẳng còn ai. Nghe ngóng xong mới biết sau khi Vương
Đạo Xương chết, hàng xóm xung quanh cũng chẳng còn thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa. Chúng tiểu nhân lùng sục khắp mọi nơi, phát hiện trên bàn có một ngọn đèn dầu, xung quanh có vài con côn trùng đã chết,
còn có một con bị thiêu rụi cánh, vẫn chưa chết hẳn. Côn trùng có tập tính lao vào lửa, chắc chắn ngọn đèn dầu này vừa được dùng không lâu.
“Nơi ở của anh trai và chị dâu Vương Đạo Xương rất đơn sơ, nhà vắng chủ hai ngày thì trong bẫy chuột phải có chuột mới đúng. Nhưng lúc bọn họ đi lại chẳng phát hiện ra con chuột nào trong cả ba chiếc bẫy, ngoài ra
đồ đạc trong phòng đều được sắp xếp đâu vào đấy.
“Tiểu nhân và sư muội thương lượng một lát, cảm thấy anh chị Vương Đạo Xương không hề đi xa, mỗi ngày bọn họ đều quay về nhà kiểm tra, chuột trong bẫy là do bọn họ mang đi, vả lại bọn họ còn sắp xếp ngăn nắp
các vật dụng trong nhà, ắt hẳn là chuẩn bị quay về.
“Căn nhà ấy nghèo rớt mồng tơi, đến cả phường trộm cướp cũng chẳng thèm vào thăm, cũng chỉ có chủ nhân ngôi nhà ấy mới để ý đến tình hình trong nhà thôi. Chúng tiểu nhân nghi ngờ cả nhà anh chị Vương Đạo
Xương đang trốn ở gần đó bèn đốt một đống có trong sân nhà bọn họ, làm cho người khác nghĩ căn nhà bị cháy, quả nhiên dù được người nhà ấy về.”
Điều tra rõ suy nghĩ của người nhà này rồi thì tất nhiên mọi việc sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông thôi, Ngụy Nguyên Kham phóng lên ngựa: “Anh trai và chị dâu Vương Đạo Xương đã nói những gì?”
Nhiếp Thầm đáp: “Bọn họ chỉ nói là không biết chuyện gì hết, người phụ nữ nhà họ Vương ấy khóc lóc om sòm, ăn vạ không ngừng, bảo chúng tiểu nhân bắt nhầm người rồi, e là vẫn còn đôi co, sư muội của tiểu nhân
đang hỏi chuyện bà ta.”
Nhiếp Thầm cũng cưỡi ngựa đi theo: “Đại nhận định đi thẩm vấn người nhà họ Vương à?”
“Không vội.” Ngụy Nguyên Kham đáp: “Đi lo liệu giấy tờ của Triệu nhị cho ổn thỏa trước đã, đưa cho các quan viên ký tên vào xong rồi tính sau.”
Chẳng phải vẫn còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ “Cổ đại tiểu thư” thức dậy à? Cô thông minh như vậy, nào phải người tầm thường, dư sức đối phó với một người phụ nữ.
Cố Minh Châu chống cằm nhìn con dâu cả nhà họ Vương khóc lóc gần nửa canh giờ. Mấy người đàn ông nhà họ Vương rúc hết lại đó, chứng tỏ cả nhà họ Vương do người con dâu cả quyết định. Con dâu cả nhà họ
Vương tự nhận bản thân cực kì thông minh, dường như có thể nhìn thấu tất cả, sẽ không dễ dàng khai thật, bị ép hỏi nhiều rồi nên chỉ biết dùng thủ đoạn ăn vạ này để đối phó.
Cố Minh Châu không giống Ngụy đại nhân vốn nổi danh khắc nghiệt vô tình và đầy thủ đoạn, nhưng nữ nhân cũng có thủ đoạn riêng của nữ nhân, có thể khiến con dâu cả nhà họ Vương tự khaira.
Đúng lúc người phụ nữ nhà họ Vương cảm thấy khô cổ rát lưỡi thì một bát nước được đẩy đến trước mặt bà ta.
Cố Minh Châu: “Uống hết rồi khóc thêm chốc nữa, chờ Ngụy đại nhân đến, sợ là bà chẳng còn sức mà khóc đâu. Muốn ăn cái gì không? Ta cho người đi tìm ít đồ ăn, chốc nữa là ta phải rời khỏi đây rồi.”
Con dâu lớn nhà họ Vương không khóc nữa, bà ta biết Ngụy đại nhân mà cô gái này nhắc tới, chính là vị khâm sai đã bắt Hàn tri phủ. Nghe bảo lúc đối phó với Hàn tri phủ, người đó đã dùng cực hình, lọc sạch thịt nửa
thân người của Hàn tri phủ, vừa nói đã thấy đáng sợ.
Quan viên trong nha môn cũng giống vậy, bất cứ ai bị nghi ngờ đều bị đánh một trận đòn. Sau khi vị Lục đại nhân đó bị đánh còn phải làm ban sai khắp nơi, máu tươi thấm ướt quan phục, rất nhiều người tận mắt
chứng kiến cảnh đó.
Vì vậy cô gái này mới nói với bà ta bằng giọng điệu thương xót. Bà ta nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân, trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo. Những người đó sẽ không ra tay với bà ta chứ?
Cố Minh Châu đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi đại lao.
“Cô gái à” Con dâu cả nhà họ Vương lập tức bò dậy, nhào đến dưới chân Cố Minh Châu: “Xin cố thương xót nói cho bọn ta biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Cố Minh Châu giật mình, sau khi hoàn hồn lại cô bèn đi đến đỡ bà ta dậy: “Đại tẩu, tẩu dậy đi, ta cũng chỉ giúp nha môn điều tra án, không biết gì nhiều.”
Không biết gì nhiều thì vẫn là có biết, con dâu cả nhà họ Vương cảm thấy mình đã chọn đúng người rồi, thừa dịp các đại nhân trong nha môn đều chưa tới, bà ta hỏi thăm cô gái này trước.
Cô gái này suy nghĩ đơn giản, chắc chắn sẽ bị bà ta lừa nói ra sự thật, như vậy bà ta cũng dễ bề chuẩn bị trước.
Cố Minh Châu nhìn ra phía cửa, hỏi: “Các đại nhân vẫn chưa về à?”
“Tưởng cô nương.” Nha sai đáp: “Các đại nhân đang xử lý vụ án của Triệu nhị lão gia, lát nữa mới tới được.”
Nghe thấy thế, bà ta càng ôm chặt Cố Minh Châu hơn, như thể tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
Cố Minh Châu chẳng biết làm thế nào, đành phải quay về chỗ cũ.
“Cô nương,” Con dâu cả nhà họ Vương nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc bọn ta phạm phải tội gì, tại sao lại bắt bọn ta vào đây? Có phải có liên quan đến tên Vương nhị đó không?”
Cố Minh Châu không đáp lời nhưng dường như bà ta đã có được đáp án: “Ta biết chắc chắn là tên Vương nhị đó mà. Thường ngày hắn ta chẳng thèm quan tâm hỏi han gì đến, chết rồi còn không quên tiện thể kéo theo
bọn ta. Tại sao Vương nhị lại bị giết? Có phải do động vào sổ bạc không nên động đến không?”
Nhắc đến bạc, mắt bà ta đảo láo liên, Vương đại và con trai cũng có biểu cảm khác thường. Cố Minh Châu thu tầm mắt về, xem ra ít nhất anh chị dâu Vương Đạo Xương cũng biết về một ít tiền bất nghĩa.
Cố Minh Châu hỏi dò: “Đồ ở đâu?”