với nha môn hết.
Trời hửng dần, cuối cùng tên hung đồ ấy không đợi được nữa, bèn tóm lấy Triệu nhị lão gia định ra ngoài xem xét tình hình nhưng hắn lại nghe thấy tiếng có người đi lại.
Tên hung đồ thay đổi sắc mặt, lập tức các thanh đao lên cổ Triệu nhị lão gia. Với tư thế này thì bất kể người đến là ai, cho dù cung thủ định bắn tên giết chết hắn, hắn cũng sẽ kịp tặng cho Triệu nhị lão gia một đao.
Mục đích của hắn chỉ có một, giết chết Triệu nhị lão gia rồi bị nha môn bắt sống. Sau đó, dưới sự tra khảo của nha môn, hắn sẽ khai rằng bản thân nghe theo lời sai khiến của Thái tử gia. Nhưng chẳng mấy chốc nha
môn sẽ điều tra ra được hắn đã nhận một món tiền lớn. Lúc nha môn nghi ngờ hắn về việc đó, hắn sẽ bất đắc dĩ nói ra “chân tướng”. Chính là lúc trước hắn đã từng mang ơn nhà họ Ngụy, lần này nhận bạc của nhà họ
Ngụy nhằm đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu Thái tử gia.
Cho dù người của nha môn bắn chết hắn, hắn không có cơ hội mở miệng “vu cáo hãm hại” Thái tử gia, nha môn cũng sẽ nghi ngờ Thái tử gia có liên quan đến chuyện này, bởi vì hắn vốn là hộ vệ của Đông cung. Nương
theo manh mối này người ta vẫn sẽ phát hiện hắn cho người gửi rất nhiều tiền về nhà, ngoài ra hắn còn có một nhân tình ở kinh thành, trong bức thư gửi cho nhân tình hắn đã nhắc đến chuyện làm một vài chuyện để
báo đáp ân cứu mạng của nhà họ “Ngụy”, chỉ cần nha mốn tìm được bức thư này thì Ngụy Nguyên Kham vẫn sẽ bị định tội.
Tóm lại chuyện ở phủ Thái Nguyên không hề liên quan đến Thái tử gia, tất cả là do nhà họ Ngụy cố tình vu cáo hãm hại, hắn chính là sơ hở lớn nhất của nhà họ Ngụy.
Bây giờ tất cả mọi thứ đã sắp kết thúc, chỉ cần hắn tự nộp mạng vào đại lao nữa thôi.
“Nhị lão gia.” Tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên.
Tên hung đồ bất ngờ cau mày. Tại sao người đến lại là phụ nữ? Hắn giết Triệu nhị lão gia rồi chạy trốn thì tất nhiên phụ nữ không thể cản được hắn.
Triệu nhị lão gia nghe thấy giọng của ma ma quản sự nhà mình, đó là người luôn chăm sóc ông ta xưa nay, sao bà ấy lại đến đây?
Tên hung đồ kề sát thanh đao vào cổ Triệu nhị lão gia nhưng lại chậm chạp không đâm xuống, dường như tình hình bên ngoài không giống với hắn tưởng tượng lắm.
“Nhị lão gia ơi, người ở trong đó à? Người của nha môn đã đi cả rồi, bọn họ nói nhị lão gia không ở trong này nhưng ta không tin...”
Người của nha môn đi hết cả rồi? Trái tim tên hung đồ hẫng một nhịp, là thật hay có người đang cố ý lừa hắn?
“Nhị lão gia, cung nhân cũng là kẻ không có lương tâm.” Ma ma quản sự vừa khóc vừa kể lể: “Rõ ràng nhị thiếu gia nhìn thấy tự thừa ấy trở về quán trọ vào lúc nửa đêm nhưng cũng nhận lại không chịu để nhị thiếu
gia khai với nha môn. Tại sao lại làm vậy chứ? Chẳng phải là oan chết nhị lão gia rồi ư?”
“Ma ma, ngươi đừng nói bậy!”
“Ta nói bậy cái gì? Bọn họ kẻ nào cũng mong nhị lão gia chết quách đi. Khi nãy lão phu nhân cho người gửi thư đến, phu nhân sinh rồi, là một tiểu thiếu gia.”
Nghe đến đây, vẻ hoảng sợ trên gương mặt Triệu nhị lão gia đã tan biến đi nhiều, thay vào đó là sự ngạc nhiên và kích động. Ông ta không muốn chết ở đây, ông ta luôn trông ngóng có người kế tục mình, cuối cùng
ông ta cũng có con trai rồi...
Sau khi mừng rỡ qua đi, Triệu nhị lão gia lập tức cảm nhận được sự đau xót và không cam lòng ùn ùn kéo đến. Tất cả mọi tội lỗi đều đẩy lên người ông ta, cả Triệu thị cũng sắp toi đời rồi, làm sao đứa con trai bé bỏng
của ông ta sống sót được?
“Lão gia, người không được có chuyện gì đâu nhé.”
“Lão gia, phu nhân còn đang đợi người đấy.”
“Cung nhân... Sao người có thể thấy chết mà không cứu chứ...”
Giọng ma ma quản sự khàn đặc. Đôi mắt Triệu nhị lão gia cũng trở nên đỏ ửng. Cuối cùng, từng tiếng kêu rên làm cho tên hung đồ bên trong lều không chịu đựng được nữa, hắn đã cảm thấy mọi chuyện không ổn từ
lâu rồi. Khi trước hắn đã bàn bạc kỹ với Thần tiên sinh, cho dù nha môn không cho người đến thì Đông cung cũng sẽ phải người đến bắt hắn, đến lúc ấy cứ làm theo kế hoạch là được.
Chẳng ngờ không những không thấy bóng dáng nha sai đâu mà đến cả Đông cung cũng chẳng có bất cứ tin tức gì, chỉ chờ được mấy người hầu nhà họ Triệu đến. Tiếp tục chờ đợi thế này e là sẽ bất lợi cho hắn, may mà
trời đã sáng dần, hắn phải ra ngoài xem xét tình hình xung quanh rồi tính toán tiếp.
Tên hung để kéo Triệu nhị lão gia theo. Hẳn kéo cơ thể Triệu nhị lão gia ra trước mặt mình, một tay quắp chặt cổ ông ta, tay còn lại nắm lấy thanh đao kể trước lồng ngực ông ta.
Hai người chậm rãi bước ra khỏi lều, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, tên hung đồ rụt đầu lại sau lưng Triệu nhị lão gia, đề phòng xung quanh có cung thủ mai phục.
Bốn bề xung quanh yên lặng như tờ, tên hung đồ cẩn thận xem xét khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa, cả hai đều là phụ nữ. Hai người phụ nữ xách theo đèn, vẫn đang nhìn khắp bốn phía
xung quanh, bỗng chốc nhìn thấy hình như bên cạnh túp lều có bóng người lập tức hô hoán lên: “Có người, có người...”
“Lão gia, có phải là người không... Lão gia...”
Người phụ nữ vừa hô vừa chạy lại, ngoại trừ hai bọn họ ra xung quanh vẫn tĩnh lặng như thường, tên hung đồ cau mày, chẳng lẽ người của nha môn đi hết cả rồi thật à?
Nhìn thấy người hầu nhà họ Triệu, cơ thể Triệu nhị lão gia thình lình có thêm sức lực, không thèm quan tâm đến thanh đao đáng kể trước lồng ngực, ông ta dồn hết sức vùng vẫy, đập đầu về sau một cú thật mạnh, cố
gắng hết tên hung đồ ở sau lưng ra.
Triệu nhị lão gia không muốn chết, trong đầu ông ta chỉ có đứa con trai vừa mới ra đời và nỗi căm hận ngút trời. Tại sao cuối cùng ông ta lại phải gánh lấy tất cả tội danh cơ chứ?
Đầu Triệu nhị lão gia đập mạnh vào mặt tên hung đồ khiến hắn cảm thấy đau, bàn tay vô thức buông lỏng ra nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, cho dù thế nào hắn cũng không thể để vuột mất Triệu nhị lão gia được.
Một luồng suy nghĩ lướt qua, thanh đao trong tay hắn đâm mạnh xuống.
Máu tươi nóng hổi phun trào, chảy xuống tay tên hung đồ, hắn nhanh chóng rút thanh đao ra đâm thêm một nhát nữa. Lúc rút ra chuẩn bị đâm xuống, Triệu nhị lão gia giãy giụa phần vai đập trúng tên hung đồ. Tên
hung đồ không ngờ sau khi bị đâm hai nhát mà Triệu nhị lão gia vẫn có thể giãy giụa, trong lúc ngạc nhiên hắn lui người về sau theo bản năng, khoảng cách giữa hai người giãn ra một chút, bấy giờ một âm thanh xe
gió vang lên, mũi tên tập kích bất ngờ bắn trúng vào phần cơ thể lộ ra của tên hung đồ không sai lệch một li.
Triệu nhị lão gia thừa cơ chạy về phía trước. Hai bóng người xô ra, một người nhào về hướng tên hung đồ, người còn lại đón lấy Triệu nhị lão gia. Triệu nhị lão gia nhìn chằm chằm ma ma quản sự nhà họ Triệu, muốn
nói gì đó nhưng chỉ phun ra toàn máu tươi. Sau đó cơ thể ông ta loạng choạng lảo đảo ngã xuống đất.
Thêm nhiều người tiến đến. Sơ Cửu đè lên vết thương trên người Triệu nhị lão gia để máu tươi ngừng chảy. Hắn không kìm được cau mày. Kế hoạch Tam gia nghĩ ra đã là kế hoạch tốt nhất rồi, chỉ cần bóng dáng tên
hung đồ xuất hiện trước mặt hắn là hắn có thể bắn trúng được. Đáng tiếc tên hung đồ đó quá cẩn thận, cứ trốn trong lều suốt không chịu ra ngoài, sau khi phát hiện tình hình không ổn lập tức ra tay với Triệu nhị lão
gia.
Tuy Triệu nhị lão gia đã thoát được nhưng cơ thể bị thương thế này, có vẻ cũng không sống nổi. Quá đáng tiếc, nếu ông ta biết chút võ thuật thì vẫn còn một tia hy vọng.
Ngụy Nguyên Kham nhìn ma ma quản sự nhà họ Triệu, ra lệnh: “Nói!”
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Triệu nhị lão gia, ma ma quản sự suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nghẹn ngào nói: “Nhị lão gia, nhị phu nhân sinh được tiểu thiếu gia... Hu hu hu... Lão gia không thể chết, người không
thể chết...”
“Bọn họ đều bảo là lão gia giết người, người nhà họ Triệu chúng ta cũng đã bị tra khảo rồi, Triệu cung nhân bà ấy... Sao bà ấy lại không cứu lão gia chứ... Rốt cuộc lão gia bị ai hãm hại?”
Đôi mắt Triệu nhị lão gia xoay tròn, dường như sẽ tắt thở ngay, ông ta mấp máy môi nhưng chỉ phun ra được máu tươi.
Sơ Cửu cởi trói hai tay cho Triệu nhị lão gia, ông ta kéo lấy Ngụy Nguyên Kham, ngón tay nhanh chóng vẽ lên những nét bên trong lòng bàn tay hắn. Người xung quanh đều sáp lại nhìn.
Ngón tay Triệu nhị lão gia dính máu tươi, vạch lộn xộn lên lòng bàn tay Ngụy Nguyên Kham, giống như đang vẽ những đường thẳng vậy,rồi còn có cả... Một thứ gì đó trông từa tựa con cá.
Khi tất cả mọi người vẫn còn chưa nhìn rõ rốt cuộc Triệu nhị lão gia đang viết thứ gì, Triệu nhị lão gia thở ra một hơi dài, sau đó bàn tay hoàn toàn trượt xuống, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Chết không nhắm mắt.
Thái tử nhìn thấy Triệu nhị lão gia tắt thở, trong lòng đã yên tâm hơn vài phần. May mà mọi chuyện chưa đến mức gay go nhất, chỉ là không biết rốt cuộc Triệu nhị lão gia đã tiết lộ điều gì cho Ngụy Nguyên Kham.
“Thái tử gia, đại nhân... Tên hung đồ đó... Tên hung đồ đó...”
Hộ vệ Đông cung cấp a ấp úng bẩm báo.
“Nói!” Thái tử cau mày: “Tên hung đồ đó làm sao?”
“Thái tử gia, kẻ đó là người của Đông cung chúng ta.”