Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 106: Ngoan ngoãn




rất nhiều năm, không thể dễ dàng để lộ ra.

Chắc Ngụy đại nhân sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?

Những người trong phường bọn họ đến là để đưa tin cho Ngụy đại nhân, nếu Ngụy đại nhân không thể bảo vệ bọn họ chu toàn, cô chỉ có thể chạy ra sau lưng Ngụy đại nhân để tự vệ.

Nếu cô gọi một tiếng “Ngụy đại nhân” trước mặt Thái tử, sợ rằng cục diện tốt đẹp hiện tại sẽ bị phá vỡ. Thái tử gia sẽ phát hiện hóa ra Ngụy đại nhân âm thầm làm việc sau lưng hắn. Thái tử phát hiện con cá lớn là

Ngụy đại nhân, sẽ không túm chặt lấy con tôm nhỏ là cô nữa.

Chết đại nhân chứ chẳng chết mình...

Đương nhiên cô không phải loại người như vậy, cô càng không trắng trợn uy hiếp Ngụy đại nhân. Chỉ là cô hơi sợ, muốn tìm kiếm sự bảo vệ. Dù sao cô cũng là cô gái yếu đuối, không thể chịu đựng quá nhiều, hy vọng

Ngụy đại nhân có thể hiểu, đừng suốt ngày hù dọa cô. Nhỡ may cô hoảng sợ làm hỏng chuyện thì chẳng có lợi cho ai.

Chân Cố Minh Châu còn chưa chạm đất đã cảm thấy một ống tay áo phất qua mang theo làn gió mát lạnh phả lên mặt cô. Sau đó, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.

Ngụy đại nhân.

Cố Minh Châu ngoan ngoãn cúi đầu đứng im. Cô biết ngay Ngụy đại nhân là người chính nghĩa, đáng để tin tưởng mà. Người trong phường bọn cô hợp tác với Ngụy đại nhân cũng coi như là lựa chọn chính xác.

“Thái tử gia.”

Thái tử vẫn nhìn chằm chằm vào cầm nương kia, cầm nương sợ sệt đứng co rúm lại, dường như đã hoảng hồn, không biết nên làm thế nào cho phải. Thái tử đang định lên tiếng một lần nữa thì đột nhiên có người

bước đến trước mặt hắn.

Trình tử y màu xanh đậm, nếp gấp nhỏ mỏng nhẹ, rõ ràng là quần áo dự tiệc trong nhà nhưng Ngụy Nguyên Kham mặc vào lại như quan phục của chỉ huy sứ bên cạnh hoàng đế.

(*) Một loại trang phục của các quan chức triều Minh, thường là dạng áo liền thân vạt chéo có đường may ngắn thân trên với thân dưới ở ngang bụng, phần thân dưới dạng nếp gấp xếp ly.

Cứng nhắc, lạnh lùng, không nể mặt,

Giọng điệu của Ngụy Nguyên Kham càng lạnh lùng hơn, khiến người nghe như đang ở giữa mùa đông giá rét. Thái tử cười khẩy trong lòng, gương mặt lạnh tanh khó ở của Ngụy đại nhân như vừa bị ai chọc tức. Ngụy

Nguyên Kham xù lông trước mặt hắn là vì muốn chờ hắn đi trấn an ư? Đừng hòng!

Thái tử lại muốn nhìn kỹ cầm nương kia.

Ngụy Nguyên Kham lên tiếng một lần nữa: “Không còn sớm nữa, họ quan còn có việc quan trọng bẩm báo với Thái tử gia, người bên ngoài vẫn đang chờ ta hạ lệnh.”

Chờ hạ lệnh gì? Thái tử cảnh giác.

Lúc Ngụy Nguyên Kham nói có việc công, tất cả quan viên trong bữa tiệc đều tỏ vẻ thận trọng. Bọn họ đều đã chứng kiến thủ đoạn tra án của vị Ngụy đại nhân này, ở chỗ Ngụy đại nhân không có ân tình, càng không

có con đường thương lượng.

Thái tử nói: “Đây là yến tiệc riêng, trong yến tiệc không bàn việc công.”

“Tối nay ta sẽ bỏ tấu chương vào tráp mật.” Ngụy Nguyên Kham nói. “Chờ sau khi Thái tử gia định đoạt sẽ trực tiếp đưa đến kinh thành. Hoàng thượng đã hạ thảnh dụ, chỉ cần vụ án có tiến triển thì lập tức đưa vào

cung, không được sơ suất. Nhỡ may xảy ra sơ suất, Thánh thượng tra xét, chỉ sợ sẽ trách tội chúng ta vì ăn tiệc, thưởng khúc mà làm chậm trễ chính sự...”

Sắc mặt Thái tử sa sầm, ý Ngụy Nguyên Kham là nếu như hắn tiếp tục nghe hát, xảy ra chuyện thật thì hắn chính là kẻ cầm đầu gây tội.

Các quan viên trong bữa tiệc đã nhấp nhổm không yên.

Thái tử nhìn về phía Thần tiên sinh, có phải Ngụy Nguyên Kham đã biết được gì không? Chẳng lẽ hành tung của Triệu nhị lão gia đã bị phát hiện? Ngụy Nguyên Kham vội vàng muốn định tội ông ta?

Thân tiên sinh bỗng cảm thấy màn nước trong trước mặt thoáng cái đã bị khuấy đục ngầu. Chuyện lúc đầu ông ta thấy rất rõ ràng lại có thay đổi một cách im hơi lặng tiếng. Tuy ông ta không biết Ngụy Nguyên Kham

muốn nói gì nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là ai đã làm gì? Hay là Ngụy Nguyên Kham tự phát hiện ra? Thân tiên sinh nhìn khắp xung quanh, không hề trông thấy hộ vệ nhà họ Ngụy bước lên...

Nhất định là ông ta đã bỏ sót gì đó, nhưng hiển nhiên bây giờ đã không kịp nghĩ kỹ lại, làm rõ ý đồ của Ngụy Nguyên Kham còn quan trọng hơn.

Ngụy Nguyên Kham lại thản nhiên trở về vị trí, thấy Thái tử gia không nhúc nhích, hắn cất giọng lạnh tanh: “Kính xin Thái tử gia lệnh cho những người không phận sự lui xuống.”

Bàn luận việc công đương nhiên không thể để những người này ở đây.

Cho dù Thái tử vẫn còn hứng thú thì lúc này cũng không thể không cho dừng bữa tiệc. Hắn khẽ liếc nhìn quản sự.

Quản sự hiểu ý, lập tức dẫn cầm nương lui xuống.

Ngụy Nguyên Kham liếc mắt nhìn con hồ ly đứng lẫn trong đám cầm nương, khóe miệng khẽ nhếch lên rất khẽ, thoáng lộ ra vẻ khinh thường.

Vừa rồi nhất cử nhất động của Cổ đại tiểu thư đều lọt hết vào mắt hắn. Nếu hắn không kịp thời ngăn cản Thái tử, chắc một giây sau cô sẽ chạy nhanh đến sau lưng hắn nhỉ?

Nhìn có vẻ là sợ hãi nhưng thật ra là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.

Sở dĩ hắn không sớm ngăn Thái tử lại, thứ nhất là để kéo dài thời gian, thứ hai đương nhiên là cũng muốn đứng bên cạnh quan sát hành động của cô.

Cô đã phát hiện ra ý tứ dò xét của hắn, thế nên nghiêm túc phản kháng.

Đúng là không chịu thiệt chút nào, chỉ dựa vào sự nhạy bén này, dù ai có xảy ra chuyện, cô cũng sẽ bình yên vô sự.

“Thái tử gia.” Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thái tử: “Khẩu cũng nhận tội của Hàn Ngọc và một vài chứng cứ có liên quan đến vụ án này, ta sẽ cho người sao chép lại một bản giữ lại nha phủ, còn lại đưa hết về

kinh.”

Trong bữa tiệc lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán. Giao những thứ này cho triều đình, Ngụy đại nhân muốn kết án rồi sao?

Thái tử hơi bất ngờ nhìn Thần tiên sinh.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ta còn viết tấu chương bẩm báo với Hoàng thượng, xin nghỉ chức khâm sai, xin triều đình phải người khác đến tra án...”

Ngụy Nguyên Kham vừa nói vừa nhìn về phía Thái tử: “Vụ án này ta không điều tra được nữa.”

Thế này là có ý gì? Sao tự nhiên Ngụy Nguyên Kham lại nói vậy?

Một quan viên trong bữa tiệc đột nhiên lên tiếng: “Ngụy đại nhân nói vậy là có ý gì? Vụ án Hàn Ngọc và mỏ Thiết Sơn, đại nhân đều đã điều tra rõ ràng, án ngựa chiến này cũng đã có manh mối, đại nhân cứ điều tra

tiếp, chắc hẳn sẽ rất nhanh có kết quả.”

Ngụy Nguyên Kham nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đoạn ngẩng đầu nói: “Vụ án Hàn Ngọc chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng cả vụ án Triệu nhị lão gia hay án Vương Đạo Xương đều không phải là ta tra được. Ta

vẫn luôn bị người khác dắt mũi đi. Cửa hàng nhà họ Triệu xảy ra chuyện, hung thủ cố ý đánh rơi chìa khóa để dẫn dắt ta tới nhà họ Triệu, cố ý để ta nghi ngờ Triệu nhị lão gia, tìm được bằng chứng nhà họ Triệu buôn

lậu ngựa chiến, về sau lại thông qua Triệu cùng nhân để biết có thể Triệu nhị lão gia chính là hung thủ sát hại Vương Đạo Xương.

“Bây giờ xem ra chỉ cần tìm được Triệu nhị lão gia là có thể kết án, nhưng mấy vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.”

Nói xong, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thôi Trinh: “Định Ninh hầu có nghe thứ tư của Lâm Tự Chân nói, sau khi Vương Đạo Xương kia bị Triệu nhị lão gia đánh ngất từng quay lại quán trọ không? Theo suy luận

của ta, sau khi Vương Đạo Xương ngất xỉu đã bị Triệu lão gia ném xuống sông. Có thể thấy trong này nhất định có nội tình khác.”

Ánh mắt Thôi Trinh hơi trầm xuống: “Ngụy đại nhân nghi ngờ Triệu nhị lão gia không phải hung thủ thực sự ư?”

Ngụy Nguyên Khang nói: “Chưởng quỹ và tiểu nhị nhà họ Triệu bị giết cũng có điểm kỳ lạ. Chìa khóa quan trọng như thế mà bỏ lại trong phòng đã là vô cùng khả nghi rồi.”

Quan viên trong yến tiệc hỏi: “Nếu như Triệu nhị lão gia không giết người thì ông ấy đang ở đâu?”

Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham lại càng nghiêm túc: “Đây cũng chính là điều ta muốn nói. Triệu nhị lão gia chắc chắn đã bị giết, nếu những người đó đã bố trí chu toàn như thế, cuối cùng tất nhiên sẽ giết người. Vụ án

này đã mất đi nhân chứng quan trọng nhất. Lẽ ra ta phải thỉnh tội với triều đình.”

Nghe đến đó, Thái tử không khỏi nhíu mày. Không đúng, chuyện không phải như Ngụy Nguyên Khang nói. Thân tiên sinh không có ý định như thế. Nếu Ngụy Nguyên Khang đã nhận định Triệu nhị lão gia chết rồi thì

không thể sắp xếp người che giấu Triệu nhị lão gia, chờ người của nha môn đến bắt.

Như vậy chẳng phải là tự mình vả vào mặt mình hay sao?