Bảo Đồng mới dặn dò Liễu Tô thêm mấy câu.
Chuyện này cũng không thể trách Liễu Tô được. Rất nhiều chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, không thể phòng tránh. Hơn nữa chữa bệnh cứu người bị thương một chút cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Còn về
cái hộp có bẫy kia, cô tin tưởng vào võ công của Ngụy đại nhân. Cô cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không liều lĩnh đâm đầu và chỗ chết.
Liễu Tô nói: “Bảo Đồng cô nương nói không sai. Ta phải chăm chỉ luyện võ công mới có thể bảo vệ được đại tiểu thư. Tiểu thư nhìn người bên cạnh Ngụy đại nhân xem, rất giỏi võ công, ta không thể bằng họ...”
Cố Minh Châu an ủi Liễu Tô: “Đừng nói đến việc chân người từng bị thương, dù có là người trong phường tập võ từ nhỏ cũng chỉ thế mà thôi. Ngươi không thể so sánh với hộ vệ của các danh gia vọng tộc được. Nghiêm
khắc mà nói thì họ không phải là hộ vệ mà là gia tướng, còn thân thiết hơn cả quân sự ở bên cạnh, từ nhỏ đã luyện võ, thầy dạy của họ đều là người có võ công rất lợi hại, đi con đường chính thống, lớn lên cùng chủ
nhân, võ công của hai người hỗ trợ lẫn nhau, giúp chủ nhân được thuận buồm xuôi gió trong tương lai.”
Liễu Tổ cẩn thận nghe. Lần trước nói tại hắn có tật đương nhiên là để lừa Ngụy đại nhân. Quả thật lúc đầu tai hắn có tật thật nhưng từ từ điều dưỡng nên đã tốt hơn rất nhiều rồi, đại tiểu thư có nói thầm thì hắn cũng
có thể nghe rõ ràng.
Liễu Tô hỏi: “Nhà quan lại quyền quý trong kinh đều vậy sao?”
Cố Minh Châu lắc đầu: “Cũng gần gần vậy. Bề ngoài nhìn qua thì có vẻ đều là vậy, nhưng trên thực tế thì khác biệt rất lớn. Phần lớn thì đều chỉ có hộ vệ, những người ấy không được coi là gia tướng.”
Liễu Tô gật đầu.
Cố Minh Châu nói: “Phủ Định Ninh hầu cũng có gia tướng, tiếc là bắt đầu mới nuôi từ đời Thôi Trinh, khác biệt rất lớn so với Ngụy gia. Ta không hiểu Ngụy gia nhưng từ những người ở bên cạnh Ngụy đại nhân thì
thấy, chắc hẳn Ngụy gia giống trong lời đồn, là gia tộc biết bồi dưỡng gia tưởng nhất.”
Liễu Tổ nghe hiểu, lúc sau mới nói: “Cố gia cũng là nhà quyền quý.”
“Đúng thế. Có điều trước đây cha mẹ ta không có con trai nên đại khái là cha ta không nghĩ đến những chuyện này. Sau này cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng xem sao.”
Trước đây Cố Minh Châu ngoài mắc bệnh si ngốc ra thì còn mắc chứng huyết hư, ốm đau quanh năm. Cha mẹ toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa con gái này. Giờ cô đến rồi, bệnh tình cũng “đỡ” rồi, mẹ lại có thai, cô lén bắt
mạch cho mẹ, theo mạch tượng thì trong bụng mẹ là một bé trai.
Giờ tình hình chính trị trong triều không ổn định, cha cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách, vẫn nên âm thầm tính toán, dù có muốn về ở ẩn thì cũng phải có bản lĩnh tự bảo vệ bản thân.
Tuy cô không thể tìm vài gia tướng như gia tướng bên cạnh Ngụy Nguyên Kham cho đệ đệ được, có điều chỉ cần dùng chút tâm tư thì vẫn có thể bồi dưỡng vài thuộc hạ cho bản thân.
“Đừng lo.” Cố Minh Châu nhìn Liễu Tô: “Ta sẽ nghĩ cách tìm vài sư phụ giỏi võ về dạy chúng ta.”
Liễu Tô đáp một tiếng.
Cố Minh Châu và Liễu Tô đi về phía trước mà không biết trên nóc nhà cách đó không xa đang có một gia tướng của Ngụy gia đang ẩn náu, bình thường Ngụy Nguyên Kham gọi họ là ám vệ.
Ám vệ của Ngụy gia âm thầm đi theo sau. Hắn biết hai người đang nói chuyện nhưng giọng họ rất nhỏ, rốt cuộc là thì thầm cái gì thì hắn không nghe thấy được.
Ám vệ thấy rất lạ. Chẳng phải Sơ Cửu nói Liễu Tô có tật ở tại sao? Người có tật ở tại nào có thể thì thầm nói chuyện với người khác vậy?
Ám vệ đang suy nghĩ thì phát hiện hai người đang đi dưới đường cùng nhìn lên nóc nhà. Hắn vội vàng cúi người xuống. Sau này hắn không thể lơ là như thế nữa, ngộ nhỡ bị phát hiện ra thì sẽ làm mất mặt Tam gia.
Cố Minh Châu và Liễu Tô cùng đến nghĩa trang, vừa đến thì đã thấy Nhiếp Thẩm.
Nhiếp Thầm thức đêm đến đỏ cả mặt. Hắn vẫn luôn chạy đôn chạy đáo vì vụ án này. Hắn đã xem thi thể của Vương Đạo Vương mấy lần. Trên trán Vương Đạo Xương có vết thương cực nhỏ, từng bị người khác đánh
mạnh vào sau gáy, trên vai có vết tích do bị người khác kéo lê để lại. Ngoài những thứ này ra thì không có vết thương nào khác.
Nhiếp Thảm nhíu mày nói: “Nếu hắn đã tỉnh rồi thì nửa đêm đến quán trọ làm gì?”
“Sau khi về quan trọ, Vương Đạo Xương không thể không làm gì cả. Có điều, chuyện hắn làm Lâm Nhuận Chi không nhìn thấy.”
Một giọng nói vang lên, lúc này Nhiếp Thẩm mới nhận ra Liễu Tô và Tưởng sư muội đến.
Cố Minh Châu nói: “Dựa theo thời gian để suy đoán thì sau khi Vương Đạo Xương một mình về quán trọ mà đoàn người Triệu cung nhân ở thì chết đuối. Chuyện cuối cùng hắn ta làm chắc chắn có liên quan mật thiết
đến cái chết của hắn ta.”
Nhiếp Thầm gật đầu: “Từ việc Vương Đạo Xương lén lút trà trộn vào quán trọ, không đánh động đến người bên cạnh có thể thấy, lúc này hắn ta vẫn còn giữ được bình tĩnh, biết được bản thân đang làm gì.”
Cố Minh Châu nói: “Trong quán trọ chỉ có nhà của Triệu cung nhân, Vương Đạo Xương không đến để giết người, cũng không đến để cướp đồ, nửa đêm canh ba xuất hiện ở đó rất có khả năng làm một chuyện...”
Mắt Nhiếp Thẩm sáng lên: “Là để gặp một người!”
Cố Minh Châu nói: “Vương Đạo Vương gặp người này xong liền chết đuối ở con sông cách đó không xa, trên người không có dấu vết giãy giụa, chống cự. Cái chết của Vương Đạo Xương ngoài bị người khác hãm hại ra
thì còn có một khả năng khác.”
Nhiếp Thầm buột miệng nói: “Tự sát. Có rất nhiều quan viên chọn cách tự sát trước khi bị vạch trần tội trạng.”
Cố Minh Châu không phủ nhận, tiếp lời: “Chúng ta suy luận thử xem Triệu nhị lão gia đến gặp Triệu cung nhân để làm gì.”
Nhiếp Thẩm nói: “Vì Hàn Ngọc bị bắt, ông ta lo sợ mình không thể che giấu nổi vụ án ngựa chiến nữa nên mới nhờ Triệu cung nhân giúp đỡ.”
Cố Minh Châu nói: “Triệu cung nhân nói Triệu nhị lão gia nhờ bà ta nghe ngóng tin tức về vụ án ngựa chiến. Tin tức mà một nữ quyền có thể nghe ngóng được là có hạn. Triệu nhị lão gia có rất nhiều cách để nắm được
tình hình vụ án, lặn lội đường xa để mời Triệu cung nhân đến nghe thì có vẻ là thuyết phục đấy, nhưng suy xét kĩ lại thì rất bất hợp lý.”
Nhiếp Thầm gật đầu.
Cố Minh Châu nói tiếp: “Ngoài là người của Triệu gia ra thì Triệu cung nhân còn có một thân phận, đó là thê tử của Lâm Tự Chân. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Triệu nhị lão gia nhất định phải gặp bà ta.”
“Lâm Tự Chân.” Cuối cùng Nhiếp Thầm cũng biết được mình cảm thấy sai ở đâu rồi. “Lâm Tự Chân tuy không trực tiếp xuất hiện ở đây nhưng thê tử của ông ta ở đây. Triệu nhị lão gia thì không cần phải nói. Ông ta là
cữu huynh của Lâm Tự Chân. Vương Đạo Xương mới chết đi này cũng từng nhậm chức Vệ sở Thiểm Tây, có lẽ cũng có liên quan đến Lâm Tự Chân. Hai người này đi tìm Triệu cung nhân là muốn nghe ngóng ý tứ của
Lâm Tự Chân. Sau khi Vương Đạo Xương nghe được một lệnh của Lâm Tự Chân thì đã tự sát để bảo vệ những người khác. Chúng ta ra tay từ Lâm Tự Chân còn hơn là tìm những người quen biết Vương Đạo Vương và
Triệu gia.”
Nhiếp Thầm: “Có điều Lâm Tự Chân đang ở Thiểm Tây, đây là Sơn Tây, ông ta có thể bố trí bao nhiêu người ở đây?”
Cố Minh Châu nói: “Ta nhớ ra một chuyện có liên quan đến binh biển của Vệ sở Sơn Tây năm ấy. Có lẽ bề ngoài chuyện này không quá liên quan đến Lâm Tự Chân nhưng... liên quan đến Thôi gia khi lão Định Ninh
hầu vẫn còn sống.”
Có thể là một vụ án cũ của Thôi gia.