Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 1: Vẹn cả đôi đường




chapter content

Châu Như Quân xách thùng thuốc lên rồi theo quan cai tiến vào sâu trong ngục, rời xa buồng giam giữ nữ gia quyến.

“Mau đưa bát thuốc cho ta, ta sắp chết rồi.”

Hơn một tháng trước, đại lao đột nhiên bùng phát bệnh dịch, quan cai và phạm nhân thi nhau đổ bệnh, thuốc thái y viện đưa đến không hề có hiệu quả, cuối cùng phải mời một vị thầy thuốc họ Tôn đến đây khám chữa bênh.

Nữ gia quyến bị giam giữ cũng lần lượt ngã bệnh, nhưng Châu Như Quân lại vẫn bình yên vô sự, thầy thuốc Tôn nhìn cô, bảo: “Đi phát thuốc với ta đi.”

Cô gật đầu rồi bắt đầu đi phát thuốc trong đại lao.

Bát thuốc được đưa đến, phạm nhân liền uống ngay như thể muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng. Cũng có người mở miệng nói những lời dơ bẩn.

“Đại tiểu thư xinh đẹp thế này sao lại ở trong đại lao? Rốt cuộc cô đã phạm phải tội gì, chắc không phải là lén lút qua lại với kẻ khác chứ…”

Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ nổi giận, nhưng bây giờ cô lại dửng dưng trả lời: “Tội mưu phản.”

Tiếng cười đùa ngả ngớn lập tức im bặt, chẳng ai muốn dính líu đến kẻ làm phản cả.

“Tội mưu phản thật à? Vậy chẳng phải sẽ bị giết à? Đáng tiếc thật, ta chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp đến thế cả.”

Lúc mới bị nhốt vào đại lao, Châu Như Quân cũng nghĩ đây là một giấc mơ.

Cô chỉ đến dự tiệc ở phủ trưởng công chúa như mọi khi, sau này nghe nói trưởng công chúa cấu kết với nhị hoàng tử hòng mưu sát Thái tử trong vườn. Sau khi bị Thái tử vạch trần, hai người dấy binh âm mưu bức vua thoái vị…

Trong phủ trưởng công chúa có người khai trưởng công chúa ra lệnh cho cô dụ dỗ Thái tử đến vườn hoa nên cô trở thành kẻ đồng phạm.

Thầy thuốc Tôn đeo hòm thuốc bước đến trước mặt cô: “Đã phát thuốc xong chưa?”

Châu Như Quân đáp: “Vẫn còn vài phần.”

Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Tình hình dịch bệnh trong đại lao đã ổn thỏa, quan trên của Hình Bộ dặn dò ta ngày mai không cần đến nữa.”

Châu Như Quân hành lễ với thầy thuốc Tôn: “Cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc suốt mấy ngày nay.”

Thầy thuốc Tôn đáp: “Mau đứng dậy, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi. Ta đã bẩm báo lại với nha môn về chuyện cô có công chữa trị cho người bệnh, hy vọng triều đình nể tình chuyện này mà điều tra vụ án của cô cho kỹ.”

Châu Như Quân hành lễ thêm lần nữa.

Thầy thuốc Tôn thở dài: “Ta nghe nói Định Ninh hầu đã thắng trận về kinh, cô là vợ chưa cưới của ngài ấy, có khi ngài ấy sẽ cầu xin giúp cô cũng nên.”

Đến cả nhà họ Châu còn bỏ rơi cô thì nói gì đến Thôi Trinh.

Trưởng công chúa là người mai mối cho chuyện cuộc hôn nhân giữa cô và Định Ninh hầu Thôi Trinh. Sau khi hai nhà đính ước xong, cô đến nhà họ Thôi làm khách, Thôi Trinh chưa bao giờ nhìn cô lấy một cái, có lẽ người ta không thích cô nhưng vì nể mặt trưởng công chúa nên không từ chối được mà thôi.

Bây giờ trưởng công chúa xảy ra chuyện, nhà họ Thôi chỉ muốn cắt đứt quan hệ với cô ngay lập tức.

Thầy thuốc Tôn bảo: “Dù nhà họ Thôi không chịu giúp đỡ, chỉ cần còn một tia hy vọng thì cô không được từ bỏ.”

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ cố gắng sống sót.” Ở trong ngục bấy lâu, nhìn thấy quá nhiều người và việc, cô hiểu rằng không có thứ gì quan trọng hơn tính mạng.

Tiễn thầy thuốc Tôn đi rồi, Châu Như Quân đi về phía đại lao.

“Cô nhóc, lại đây.”

Một giọng nói vang lên từ trong lòng, Châu Như Quân theo bản năng quay đầu nhìn sang nhưng đập vào mắt chỉ là phòng giam trống rỗng.

Dương tiên sinh, Dung nương tử, ông Trương, thám hoa Nghiêm, trong đại lao cô quen biết rất nhiều người, trò chuyện với bọn họ rồi lại nhìn bọn họ bị áp tải đến pháp trường.

Dương tiên sinh có tật ở mắt, mặt Dung nương tử bị bỏng, ông Trương mắc bệnh lạ, hai cánh tay thám hoa Nghiêm đã đứt. Tuy những tù nhân đã bị định tội như bọn họ chỉ chờ sau thu là bị xử chém, sớm muộn gì cũng chết nhưng trong lòng cô vẫn không đành lòng, bèn hỏi xin thuốc từ chỗ thầy thuốc Tôn.

Dần dà, cô hiểu rõ những bí mật và sự oan uổng của bọn họ.

“Thông minh như cô chắc chắn tương lai sẽ làm nên việc lớn, chẳng ngờ lại gặp phải đại nạn. Đáng tiếc lão phu nhất thời sơ suất không xem xét kỹ theo nhầm người nên bị đưa vào đây chết thay. Bây giờ bọn chúng đang nóng lòng muốn lão phu chết, nếu không lão phu sẽ bày mưu cho cô, cứu cô thoát mạng. Lũ người ngu ngốc ấy, dám hại ta thành thế này. Nếu như có ta, dù bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ta cũng sẽ mưu tính tất cả cho hắn, tương lai bay thẳng lên trời. Mất ta rồi, bọn họ càng khó thành công hơn, thứ bọn họ vứt đi không phải là một phụ tá nhỏ nhoi mà là một quốc sĩ có một không hai…”

“Cô nhóc, sau này bước ra khỏi đại lao rồi thì đừng để bị nhốt trong nhà nhé. Người ta bảo thiên hạ này là của đàn ông, chỉ có dựa vào đàn ông thì phụ nữ mới có được vinh hoa phú quý, mấy câu ấy toàn là ngớ ngẩn cả. Mưu tính cho hắn, bôn ba vì hắn, ví dụ như đến lúc hắn công thành danh toại rồi lại vứt bỏ cô như vứt một đôi giày cũ, vậy sao không để bản thân được tự tại?”

“Ta có một số tiền, cô ra ngoài làm giúp ta một việc rồi ta sẽ tặng nó cho cô được không? Danh tiếng là giả dối cả, tiền tài mới chân thật nhất, cầm lấy số tiền này rồi cô có thể khiến chúng đẻ một thành hai, đẻ hai thành bốn, im ỉm phát tài trở thành một người giàu sang, nhàn nhã…”

“Đại lao Hình Bộ giam giữ trọng phạm triều đình, toàn loại hung hãn tàn bạo, lúc đi phát thuốc dù nghe bọn chúng nói gì cô cũng đừng để bụng mấy lời đó nhé. Nhưng mà cô có thể thử đoán xem bọn chúng mắc tội gì từ những lời chúng nói.”

Thám hoa Nghiêm từng nhậm chức thông phán*, chuyển qua chuyển lại nhiều châu phủ, số kẻ ác bị y xét xử nhiều không đếm xuể.

(*) Thông phán: Tên một chức quan thời xưa ở Trung Quốc

Châu Như Quân hỏi: “Vậy ngài thì sao? Cũng là loại hung hãn tàn bạo ư?”

Thám hoa Nghiêm liền im bặt.



Lúc rời đi, bọn họ đều tặng cho cô một số đồ vật. Ông Trương tặng cô vài viên ngọc.

Ông ấy bảo: “Nếu sống sót ra ngoài được thì sau này đừng để cho người ta bắt thóp nữa, người biết giấu tài và có thể hô mưa gọi gió mới là đại tài.”

Dung nương tử là phạm nhân nữ, thời gian chung sống của cô với Dung nương tử là dài nhất, lúc Dung nương tử bị đưa đi, cô đứng dậy hành lễ tiễn biệt.

Dung nương tử nở nụ cười thản nhiên, trong khoảnh khắc ấy dường như không thấy vết sẹo bỏng trên mặt đâu nữa: “Tuy chồng chưa cưới của cô không thích cô, nhưng nếu có cơ hội gặp được hắn ta trong ngục thì nhớ để hắn nhìn thấy mặt cô. Dù lòng dạ đàn ông là sắt đá cũng có thể tìm thấy kẽ hở để tấn công vào, lợi dụng người đó thoát khỏi chỗ này, đến lúc ấy lại khiến cho hắn nếm thử cảm giác cầu mà không được. Phải nhớ kỹ, giữa đàn ông và phụ nữ, người nào không động lòng thì người đó thắng. Người chồng một lòng một dạ đợi chờ cô chỉ là những lời hoang đường trong truyện thôi. Còn lễ nghi phép tắc là thủ đoạn để đày đọa phụ nữ, đừng đánh mất tính mạng vì cái gọi là danh tiếng.”

Người trong ngục có chỗ độc ác của mình nhưng những người bên ngoài lại mang những tội vô hình, rốt cuộc ai đáng sợ hơn ai?

Người thân của cô đều vứt bỏ cô nhưng những phạm nhân “tội ác tày trời” này lại mong cô có thể sống tiếp.

Trước lúc sắp đi, thám hoa Nghiêm thở dài: “Cả đời ta xét xử phường gian ác, không ngờ cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống như vậy. Đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa, nếu không ta nhất định sẽ bắt hết lũ ấy…”

Bọn họ đều đi cả rồi, bị người ta tính kế, hãm hại rơi vào con đường tù tội, bao nhiêu bí mật và sự không cam lòng đành phải chết đi trong im lặng, tất cả bọn họ đều không cam lòng.

Cô cũng đâu khác gì?



Châu Như Quân đưa mắt nhìn vào bóng tối xa xăm vô định.

Cô bị nhốt ở đây đã lâu, lúc mới đầu hai vị thúc phụ còn cho người tới động viên, về sau thì mất hẳn tin tức.

“Đại lão gia và phu nhân qua đời sớm, lão phu nhân ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng người nên người. Bây giờ nhìn thấy người thế này, lão phu nhân lòng như lửa đốt nên ngã bệnh, e là cũng không ổn rồi. Cả nhà lo lót cho người nhưng đây là vụ án mưu phản, nếu bị định tội thật thì cả dòng họ Châu thị đều sẽ bị liên lụy.”

Đây là lời cuối cùng quản gia nói với cô.

“Ta hiểu.” Châu Như Quân gật đầu: “Chuyện không làm, cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không nhận.”

Khi ấy, cô tưởng tổ mẫu và thúc phụ sợ cô nhận tội trong lúc hồ đồ nhưng lời tiếp theo của quản gia lại giúp cô nhìn rõ sự thật.

“Nhị lão gia và tam lão gia bảo rồi, nếu người gặp phải chuyện gì trong đại lao… Bọn họ sẽ nghĩ cách bảo vệ danh tiếng cho người.”

Bọn họ đang khuyên cô tự sát.

Phụ nữ đã vào ngục thì mất sạch danh tiếng, có người thà tự sát chứ không chịu nhận nỗi nhục lớn đến vậy.

Nhưng cô muốn sống, cô chỉ muốn sống. Cô không trông đợi nhà họ Châu, nhà họ Thôi sẽ cứu cô, chỉ cần bọn họ không thừa cơ hãm hại, có lẽ cô vẫn còn cơ hội để ra ngoài.

Đang định tiếp tục tiến lên trước, khi ánh mắt khẽ lướt qua, cô phát hiện dường như cách đó không xa có một bóng người đang lắc lư, biểu cảm trên mặt Châu Như Quân lập tức thay đổi. Trong bóng tối có người đang theo dõi cô.

Là ai đây? Là kẻ đến giết cô ư? Lúc dịch bệnh bùng phát trong đại lao, bọn họ không hề ra tay, bây giờ thấy cô vẫn sống bình yên vô sự nên không nhịn nổi phải đến đây lấy mạng cô.

Châu Như Quân không nhìn nữa, cô không muốn kinh động đến người đó, giống như thám hoa Nghiêm đã nói, trước khi nắm chắc tất cả tay, không được để lộ bất cứ manh mối nào.

Châu Như Quân vờ như không phát hiện ra điều gì, chậm rãi bước đến trước một nhà tù, đặt thùng thuốc xuống rồi nhìn về phía người thanh niên đang nằm trong đó.

Cô ngồi xổm, dùng mu bàn tay áp vào trán hắn, cuối cùng cũng hết nóng.

Sau khi nhóm người Dương tiên sinh bị xử chém, hắn bị vứt vào trong đại lao, im lìm nằm đó như người đã chết.

Lần đầu tiên phát thuốc cho hắn, lính canh ngục ngăn cô lại: “Không cần lãng phí thuốc đâu, sắp tiêu đời rồi.”

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, cơ thể nóng hầm hập như lửa đốt, trông có vẻ rất nặng.

“Tiên sinh nói lương y như từ mẫu, nếu biết ta không phát thuốc sẽ trách tội ta.”

Sau này, mỗi ngày đưa thuốc sang cô còn lấy một ít thuốc chữa trị vết thương từ chỗ thầy thuốc Tôn, cuối cùng nhờ nền tảng sức khỏe tốt nên bệnh tình hắn không nghiêm trọng, cũng chẳng hề bị nhiễm dịch bệnh.

Châu Như Quân đưa bát thuốc đến bên miệng người thanh niên, chậm rãi đợi hắn uống vào, sau đó lấy lương khô ra nhét vào miệng hắn.

Lần đầu tiên hắn ăn lương khô đúng là mất rất nhiều sức, cơm canh trong đại lao rất khó nuốt, lấy được lương khô là nhờ quan cai nể mặt thầy thuốc Tôn nên mới bố thí cho cô.

Thức ăn khô cứng khó mà ăn ngay được, người thanh niên ngậm trong miệng mãi mới nuốt xuống.

Thấy hắn kiên cường như cỏ dại, khó tránh liên tưởng đến bản thân nên mỗi ngày cô đều mang thức ăn đến đây.

Cô lại nhét chiếc bánh khô khốc vào trong miệng hắn, sau đó lục tìm món đồ sắc bén trong ống tay áo, vật dụng tựa như sắt này được tìm thấy trong phòng giam của một phạm nhân, người ấy đã chết vì bệnh nên cô lấy luôn.

Nghĩ đến bóng dáng nấp trong bóng đêm khi nãy, để đề phòng ngộ nhỡ, cô len lén cầm siết lấy vật sắc, chậm rãi mài nó trên đá.

Mài càng bén thì cô càng có thêm phần thắng.

Hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của hắn.

Hắn không lớn lắm, đôi mắt thụy phượng sáng rực lạ thường.

Cô chẳng hề giải thích mà xé váy ra quấn vào bàn tay mình, thế này sẽ cầm vật sắc được chắc hơn, lúc giết người không đến mức bị tuột tay.

Vừa chuẩn bị thả ống tay áo xuống, bàn tay cô đột nhiên bị kéo lấy. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm của hắn dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô. Một lát sau, hắn đưa tay lên chỉ vào nách trái của mình.

Châu Như Quân chần chừ trong phút chốc rồi đưa tay mở vạt áo của hắn. Chịu đựng sự giày vò từ bệnh tật nên hắn hơi gầy yếu, có thể nhìn thấy được miệng vết thương đang kết vảy.

Cô không có thời gian hỏi thăm xem hắn bị thương như thế nào, tại sao bị thương đến mức này rồi còn bị tống vào tù?

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, tình hình trước mắt không thể để ý đến quá nhiều việc, bàn tay cô mò mẫm dưới nách hắn, nhanh chóng chạm phải một vết thương, hình như bên dưới vết thương có vật cứng.

Đại lao yên lặng, dường như đến cả tiếng hô hấp cũng chẳng có.

Cô thử dùng ngón tay ấn vào, một vật gì đó hòa cùng máu tươi ấm nóng rơi xuống lòng bàn tay cô.

“Còn làm gì ở đó nữa? Nhanh lên!” Giọng nói của quan cai truyền đến.

Cô không kịp nhìn món đồ trong tay đã vội vã cất nó vào trong ngực, sau đó bôi thuốc trị vết thương ngoài da còn lại lên miệng vết thương của người thanh niên.

“Cảm ơn.” Cô khẽ giọng đáp.

Hắn không cử động thêm nữa.

Châu Như Quân đứng dậy, nhấc thùng thuốc lên tiếp tục bước về trước, làm xong công việc hôm nay, bấy giờ quan cai ngục mới nhốt cô vào lại phòng giam.

Cô nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, thư giãn gân cốt, cuối cùng mới cẩn thận xem xét món đồ lấy được từ người thanh niên.

Bên trong ống trúc nhỏ nhắn chứa một vật sắc nhọn, vật sắc tinh xảo như một chiếc phi đao, dẻo dai và có ba cạnh, dùng nó để giết người càng thuận tiện hơn.

Hắn thấy vật sắc trong tay cô quá thô sơ nên mới để cho cô lấy vật này.

Giờ Tý, bọn lính canh mơ màng buồn ngủ, thời khắc yên tĩnh nhất, ra tay giết người vào lúc này là khó bị người khác phát hiện ra nhất.

Bóng người trong màn đêm bắt đầu hành động, người con gái gã phải giết theo mệnh lệnh đã co người vào trong góc ngủ say, những cô gái chỉ ở trong nhà thế này cực kì dễ xử lý, dùng tay tóm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta, nhẹ nhàng bẻ mà không hề bị chống cự.

Người đó đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh Châu Như Quân, đưa tay nắm lấy cổ cô. Lúc sắp dùng sức thì đôi mắt gã bỗng chốc trừng lớn, dưới ánh đèn leo lét ánh mắt mơ mơ màng màng khiến người ta cảm động lạ thường.

Gã ngẩn ngơ trong chốc lát, khi vẫn chưa hoàn hồn lại thì cảm thấy cô gái kia nhoài về phía trước, vùng ngực gã cảm thấy lạnh lẽo. Gã cúi đầu nhìn thấy cô gái đâm một vật sắc bén vào cơ thể mình.

Dung nương tử bảo, nếu muốn giết thì phải một nhát xong ngay, chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn, sẽ không có cơ hội thứ hai.

Vật sắc bén ngót, gọn gàng, tuy là lần đầu tiên giết người nhưng không hề chần chừ.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt cô, người đó cũng hung tợn đấm trả lại vào ngực cô, một dòng chất lỏng tanh tưởi phun ra khỏi miệng.

Hai người cùng nhau ngã xuống đất, điểm khác biệt là sau khi ngọ nguậy vài cái, người đó không thể gượng dậy được nữa.

Châu Như Quân tựa vào góc phòng giam thở hổn hển, đợi quan cai ngục đến.

Tên gian ác này bước vào phòng giam của với ý đồ muốn làm hại cô, vì tự vệ nên cô mới ngộ sát gã, cô sẽ “hốt hoảng” cầu xin nha môn điều tra rõ chân tướng.

Nếu là phái người ám sát, dù thông đồng với quan cai thì sau khi sự việc xảy ra cũng không thể ra tay với cô một cách lộ liễu nữa. Qua được ải này, có lẽ có thể đổi lấy được sự bình yên ngắn ngủi.

Châu Ngư Quân nhắm mắt suy nghĩ, trước khi quan cai ngục đến phải nghĩ ra được một đối sách không có sơ hở.

Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh ồn ào, ngay sau đó có người hét lên: “Có người cướp ngục, mau… Bẩm báo đại nhân!”

Phạm nhân trong ngục đồng loạt giật mình tỉnh giấc.

Châu Như Quân mơ màng nghe thấy có người kêu gào: “Thả ta ra, thả ta ra…”

Các phạm nhân nữ cũng bắt đầu nhỏm dậy quan sát tình hình.

Châu Như Quân co chân lại, giấu thân hình gầy gò vào sâu hơn. Nhà lao Hình Bộ được canh phòng nghiêm ngặt, kẻ nào dám đến cướp ngục? Cho dù kết quả ra sao cũng chẳng liên quan đến cô, cô không có bản lĩnh thừa dịp loạn lạc mà bỏ trốn nên đành phải trốn đi để tránh bị vạ lây.

Cuộc tranh đấu bùng lên mạnh mẽ, bước chân hỗn loạn và tiếng chém giết vang bên tai không dứt.

“Đi mau, quân đội kinh thành tới rồi, ngươi đến phòng giam của phạm nhân nữ làm gì?”

“Vợ chưa cưới của Định Ninh hầu ở đây, ta từng gặp cô ta, mấy ngày nay cô ta theo thầy thuốc Tôn phát thuốc trong đại lao, có khi là muốn nhân dịp này để thoát thân.”

“Cẩu tặc Định Ninh hầu hãm hại nhị hoàng tử, cho dù không thoát được thì chúng ta cũng phải cắn mất một miếng thịt của hắn.”

Châu Như Quân nhìn thấy một bóng người lóe qua, có người sải bước đi về phía phòng giam của cô.

“Hả, sao phòng giam này lại mở? Chẳng lẽ cô ta chạy ra ngoài rồi à?”

“Chúng ta mau đi thôi!”

Người đó đang bị hối thúc rời đi, trong nháy mắt lại phát hiện ra thi thể trong đại lao bèn bước vào trong phòng giam, sau đó nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên ánh mắt gã dừng lại nơi cô đang nấp.

“Ở đây.”

Bả vai Châu Như Quân bị túm lấy, sau đó cơ thể bị kéo đi, tiếp theo cằm bị người khác nhấc lên: “Đúng là cô ta rồi.”

Nói xong, bàn tay ấy lập tức bóp chặt cổ họng cô.

Châu Như Quân nhịn đau, cố gắng nói to: “Ta chẳng có quan hệ gì với Định Ninh hầu, sau khi vào tù đã bị ruồng bỏ rồi, dẫn theo ta chỉ liên lụy đến các ngươi thôi, không được lợi ích gì cả.”

“Thế đã sao, ông đây bắt người phụ nữ của hắn sẽ khiến cho hắn phải mất mặt.”

Châu Như Quân bị ép buộc đi ra ngoài, cô nắm chắc lấy vật sắc trong tay, chờ đợi thời cơ.

Cô không thể ngờ rằng, một buổi tối mà bản thân lại gặp nguy hiểm tận hai lần.

Phía trước mặt có tiếng động truyền tới, rất nhiều người chạy về phía bên này.

“Bọn chúng ở đây.”

Nghe thấy giọng nói, bàn tay đang bóp lấy cổ họng cô càng siết chặt hơn, cô gần như không thể thở nổi, nắm chặt nắm đấm đau khổ kiềm chế, cố gắng không vùng vẫy.

Sau khi đội quân kéo đến, ắt hẳn sẽ làm phân tán sự tập trung của người này, ngay lúc gã buông lỏng cô sẽ thực hiện một nhát xong ngay tiếp.

“Thôi Vị, ngươi nhìn xem đây là ai? Đừng qua đây, tiến thêm một bước ta sẽ giết cô ta.”

Thôi Vị.

Nghe được cái tên này, Châu Như Quân nhìn về phía trước, vừa nhìn đã tìm thấy người đàn ông với thân hình cao lớn trong đám đông. Quả nhiên là hắn, Nhị đệ của Thôi Trinh, cô đã từng gặp trong yến tiệc của nhà họ Thôi, còn từng cúi đầu hành lễ với hắn nữa.

Anh em nhà họ Thôi đều rất tuấn tú, không uy vũ như Định Ninh hầu Thôi Trinh, Thôi Vị có phần nhã nhặn hơn với làn da trắng nõn.

Thôi thái phu nhân bảo hắn: “Tuy Vị ca nhi nhà ta dẫn binh đánh trận không bằng huynh trưởng nó nhưng lại là đứa ngoan ngoãn, khiêm tốn, nhã nhặn nhất. Thường ngày không to tiếng với ai, càng không thấy nó quở mắng ai bao giờ, tính tình hai anh em san đều cho nhau là hợp ý ta rồi.”

Thôi Trinh đã đi từ lâu mà Thôi Vị vẫn còn ở lại nói chuyện với Thôi thái phu nhân thêm một lúc nữa.

“Còn không lui.” Một bàn tay rời khỏi cổ họng, sờ xuống vạt áo trước của cô.

Tiếng xé vải vang lên, cơ hội của cô đến rồi. Châu Như Quân vung tay lên.

“Đừng để Hầu gia phải hổ thẹn.”

Thôi Vị lạnh lùng ra lệnh, trong chớp mắt mấy mũi tên được bắn ra, tiếp đó Châu Như Quân chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, một thứ ấm nóng tuôn trào khỏi lồng ngực, sau đó cánh tay cũng rũ xuống theo.

Cô và tên gian ác đang khống chế mình cùng ngã xuống.

“Ta sẽ bẩm báo với huynh trưởng, cố gắng giữ lấy danh tiếng cho cô, xem như là ta nợ cô.”

Danh tiếng?

Dung nương tử căn dặn cô đừng chết vì danh tiếng, cuối cùng cô vẫn không làm được.

Trước mắt Châu Như Quân bắt đầu trở nên mờ ảo nhưng cô vẫn cố gắng thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Thôi Vị.

Thôi Vị nghiêm mặt đáp: “Huynh trưởng không phải người vô tình, huynh ấy sẽ giải thích giúp cô, cô yên tâm lên đường đi.”

Giải thích?

Hừ!

Cô mở miệng hòng nhổ vào hắn nhưng chỉ phun ra máu tươi.

“Cút mẹ ngươi đi!” Cô cố gắng hết sức nói ra hai từ cuối cùng, không biết Thôi Vị có nghe rõ hay không.

Trong lúc mê man, Châu Như Quân mơ màng quay về thời thơ ấu, cô ngồi trên xích đu, váy áo bay bồng bềnh trong không trung, ngửa mặt ngắm hoa tử đằng xinh đẹp rực rỡ.

Một cơn gió thổi qua, cuốn cánh hoa màu tím vào không trung, dường như cô cũng nương theo những cánh hoa ấy bay ra khỏi tường viện cao cao, hòa với đất trời sáng rực.



Phủ Định Ninh hầu.

Thôi Vị quỳ dưới chân Thôi thái phu nhân.

“Mau dậy đi.” Thôi thái phu nhân nói: “Chuyện này không trách con được, con không cần quỳ vì cô ta.”

Thôi Vị không hề đứng dậy: “Chuyện gấp nên phải xử lý linh hoạt, trong đại lao vẫn còn bè đảng sót lại của nhị hoàng tử, con không thể để lỡ quá nhiều thời gian, vả lại… Người đó đã làm…”

“Được rồi,” Thôi thái phu nhân cau mày: “Sớm biết thế này thì không nên qua lại với nhà họ Châu, cứ tưởng bọn họ cũng là dòng họ lớn có danh tiếng nên sẽ hiểu quy tắc. Con gái sau khi đính hôn nên ở trong khuê phòng, vậy mà còn đến yến tiệc của phủ trưởng công chúa, rước lấy họa làm mất mặt nhà họ Thôi chúng ta.”

Nói xong, Thôi thái phu nhân nhìn Định Ninh hầu kế bên: “Con cũng không cần nói gì với nhà họ Châu, ta cho người mang ít bạc sang nhà họ, xem như trọn tình. Chúng ta giữ danh tiếng cho Châu đại tiểu thư, nhà họ Châu nên cảm ơn chúng ta mới đúng.”

Thôi Vị mím môi: “Mẫu thân, trong tay Châu đại tiểu thư có cầm vật sắc, có lẽ dù con không cho người bắn tên thì cô ta cũng sẽ tự sát vì danh tiết.”

Nghe đến dây Thôi thái phu nhân đặt chén trà trong tay xuống: “Xem như có liêm sỉ, lúc mới vào ngục mà sớm hạ quyết tâm thế này thì đâu đến mức phải chịu nhục lần nữa.”

“Chôn cất cô ấy vào phần mộ nhà họ Thôi.” Định Ninh hầu Thôi Trinh lạnh nhạt đáp, gương mặt tuấn tú chẳng hề có cảm xúc: “Dù gì cũng xem như cô ấy đã giữ trọn mặt mũi cho con, con cũng nên cho cô ấy một danh phận tương xứng.”

Thôi Vị thở phào nhẹ nhõm, xem như trút bỏ được hòn đá đè nặng trong tim, đại ca làm như vậy cũng là vì sợ hắn áy náy. Song, chẳng mấy chốc hắn lại cảm thấy có lỗi với Đại cả, huynh ấy chưa từng nhìn Châu thị đó lấy một lần nhưng lại muốn đưa cô ta vào cửa, đúng là thiệt thòi cho huynh ấy.

Thôi thái phu nhân nhíu mày: “Cô ta chưa được cưới vào nhà họ Thôi ta, chưa hiếu kính bề trên cũng chẳng sinh con dưỡng cái cho con, làm sao có thể cất nhắc cô ta…”

Thôi Vị đứng dậy: “Mẫu thân cứ sắp xếp như thế đi ạ.”

Thôi thái phu nhân đỡ lấy ngực, vẻ ghét bỏ trên gương mặt càng thêm dữ tợn, sớm biết thế này cho dù đắc tội với trưởng công chúa, bà ta cũng sẽ từ chối cuộc hôn nhân này: “Chôn cô ta ở Sơn Tây, bài vị cũng để ở nhà cũ, dặn dò kẻ dưới là không ai được nhắc đến cô ta nữa.”

Đại Châu mùa thu năm Thiên Vũ thứ mười bốn, nhà họ Thôi đưa thi thể Châu đại tiểu thư đến chôn trong mộ tộc ở Sơn Tây, người hiểu rõ chuyện đều khen ngợi Định Ninh hầu.

Nhà họ Châu, nhà họ Thôi giữ được tiếng thơm, tấm lòng trinh liệt của Châu đại tiểu thư và sự rộng lượng của nhà họ Thôi trở thành một câu chuyện đẹp vẹn cả đôi bên.

Đại Châu mùa đông năm Thiên Vũ thứ mười lăm, trước phân mộ của Châu thị ở Sơn Tây, có người đứng đó rất lâu chẳng chịu rời đi, trước mộ bày một đĩa bánh kê và bánh ngọt các loại, giấy tiền đã đốt chầm chậm bay lên, sau đó biến thành tro vụn rào rào rơi xuống.