Nỗi sợ hãi nhanh chóng làm lu mờ hết mọi cảm xúc khác.
Cơ thể Mạch Kính cứng đờ như một con vật nhỏ đột nhiên bị dã thú lôi vào hang ổ tối tăm.
Kẻ săn mồi hung ác và tham lam, nhưng cũng rất dối trá và vô sỉ. Con mồi tội nghiệp đã biết bản chất thực sự của dã thú nên nơm nớp sợ hãi, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.
Bóng đen khổng lồ lui về phía sau một chút, hắn thoả mãn nhìn bộ dáng yếu đuối bất lực của cún con, đột nhiên nghĩ: "Tôi còn chưa coi kỹ toàn bộ cơ thể cún con đó, cún con cho coi một chút được không!"
Không được!
Cút đi!
Cậu vươn bàn tay còn lại không bị kiềm chế ra, muốn giải cứu bàn tay đang bị nắm chặt bấy lâu nhưng bị Trịnh Thù Quan giữ chặt cổ tay ấn vào xương quai xanh.
Hành động cố tình phản kháng càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Trịnh Thù Quan, hắn liếm môi: "Tôi hiểu rồi, dù cún con trông có ngoan ngoãn thế nào đi chăng nữa thì bản năng hoang dã vẫn còn dữ lắm."
Và đây chính xác là ý định ban đầu của Trịnh Thù Quan khi chuẩn bị cho buổi gặp mặt.
Trong thế giới loài người, tên ác ma điển trai dùng giọng điệu tao nhã hỏi cậu: "Vậy cún con cũng muốn trở thành quà gặp mặt của người khác à?"
Mạch Kính bị doạ sợ.
Hai tay bị nắm chặt cũng không thể ngăn thân thể của cậu lùi ra phía sau. Vẻ mặt cậu trống rỗng vì sợ hãi quá mức, đôi vai nhỏ trùng xuống làm nổi bật những đường cong vô cùng mảnh khảnh và mềm mại.
"Không, không, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn chút nào."
Cún con mở to mắt, đôi môi run rẩy lo lắng, cậu vừa lắc đầu vừa nức nở từ chối.
Dẫu biết hành vi của mình đã rất quá đáng, nhưng hắn vẫn chẳng hề áy náy mà tiếp tục, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em biết phải làm gì bây giờ chưa?"
Mạch Kính biết.
Cậu giữ nguyên tư thế lùi lại, tay chân cứng ngắc chậm rãi tiếp cận Trịnh Thù Quan với tốc độ chậm như ốc sên. Trong tiếng thúc giục hào hứng của đối phương "bao giờ mới xong đây", cậu lè cái lưỡi nhỏ ra liếm cằm của hắn.
"..."
Trịnh Thù Quan khó hiểu nghiêng đầu, ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ hở của rèm chiếu vào làn da trắng ngần và khuôn mặt sắc sảo của hắn. Lúc này nụ cười trên môi đã biến mất, đường quai hàm và đôi mắt sắc bén khiến toàn thân hắn toát ra vẻ lạnh lùng chết người.
Cơ thể trần trụi của Mạch Kính ngồi trong ánh sáng mờ ảo, hai vai rụt lại sợ sệt chờ đợi kết quả của thẩm phán.
Nhưng một hồi lâu sau Trịnh Thù Quan vẫn không nói gì chứ đừng nói đến có phản ứng.
Người này dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hoặc cũng có thể đang bị sốc vì gặp phải điều gì đó rất khó tin, đầu óc của hắn đột nhiên tắt máy chẳng thể làm gì được nữa. Cuối cùng hắn thở dài một hơi: "Cún con cũng thông minh quá nhỉ. Rõ ràng là tôi muốn em khoe cơ thể cho tôi xem mà."
Giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn chút bất lực.
Mạch Kính không biết mình có vượt qua được kiếp nạn này không, đang nóng lòng chờ đợi yêu cầu táo bạo tiếp theo của Trịnh Thù Quan lại thấy đối phương nói xong cứ nhìn chằm chằm vào mình, một lúc lâu cũng không nói một lời.
"Đến ** tôi đi, ngứa quá, ngứa quá, ở đây cũng ngứa quá, núm v/ú cũng muốn bị nhéo!! Ối, con chó cái ngứa quá!"
Một loạt tiếng hét the thé của Đỗ Kinh Hồng cắt ngang bầu không khí quái dị trong phòng.
Mạch Kính vô thức quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy Đỗ Kinh Hồng như biến thành một con chó điên sau khi được cỏi trói, gã chổng mông lắc ngực kêu ba người đàn ông trung niên chơi mình, giây tiếp theo mặt cậu đã bị hai ngón tay kéo lại.
"Giờ thì đến lượt tôi."
Đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Thù Quan toát ra vẻ lạnh lùng, sau khi nói xong hắn đứng dậy nắm và banh hai chân của Mạch Kính ra, sau đó lại đè lên người cậu rồi ném những chai bôi trơn và bao cao su trong túi xuống sàn.
Tên điên đứng đầu chuỗi thức ăn đang cúi đầu dịu dàng hỏi "đồ ăn" của mình: "Tay tôi không rảnh, cún con giúp tôi cởi cúc quần được không?"
Mạch Kính điên cuồng nuốt nước miếng, hai mắt đỏ hoe, lắp bắp nói: "Được, được, tôi sẽ làm, tôi làm ngay."
Vẻ ngoài của Trịnh Thù Quan vô cùng nổi bật, dưới chiếc quần vest sáng màu mềm mại ôm sát da là một đôi chân thon có tỷ lệ tuyệt vời. Không biết có bao nhiêu người đã quỳ gối trước mặt hắn vì đôi chân này.
Mạch Kính lại chẳng có tâm trạng chiêm ngưỡng nó.
Vì quá căng thẳng nên các ngón tay của cậu run lên bần bật, cậu chỉ biết nắm tay lại thật chặt chứ không xòe ra, ngón trỏ và ngón giữa loay hoay mãi vẫn chưa cởi được cúc quần ra.
Cậu gấp đến mức suýt khóc: "Tôi không cởi được, không cởi được."
"Gì hả?"
Vẻ mặt của Trịnh Thù Quan khó hiểu, nhìn thẳng vào hàng mi dài đang cụp xuống của đối phương, hắn như bỗng nhiên trở thành một người bị ù tai không thể nghe rõ bất cứ thứ gì.
Người đàn ông có thân hình cao to, bờ vai rộng và đôi chân dài che khuất toàn bộ ánh sáng tạo thành một cái bóng bao đen trùm lấy cậu.
Đôi mắt đen láy của Mạch Kính lập tức phủ lên một lớp sương mù, khóe mắt chóp mũi và thậm chí xung quanh viền môi đều nhuốm màu đỏ yếu ớt.
Khuôn mặt trắng trẻo, đường nét nhỏ nhắn, vẻ ngoài mong manh, cử chỉ yếu đuối...
Đôi mắt của Trịnh Thù Quan lập tức tối sầm lại, vẻ ngoài lịch lãm và điềm tĩnh của hắn ngay lập tức bị phá vỡ. Hắn ngang ngược banh bàn tay của cậu xoè ra, sau đó hắn dùng một tay cởi cúc quần và kéo quần lót xuống để dương v/ật bật ra chọc thẳng vào lòng bàn tay của Mạch Kính.
"Cởi xong rồi cún con." Hắn cố thở ra từng hơi nóng rực từ mũi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, để ngăn ngọn lửa bên trong lại bùng lên thiêu rụi mình hoàn toàn. "Bây giờ chạm vào nó, từ từ cảm nhận nó."
Mạch Kính hét lên một tiếng, rụt tay lại như thể vừa chạm vào dung nham nóng bỏng.
Cậu khóc trông rất đáng thương, trên khuôn mặt non nớt vốn đã có sẵn sức hấp dẫn khiến người ta càng thêm trìu mến.
Những ai có được nhân tính hoặc mẫu tính đều sẽ không nhịn được tiến lên ôm lấy cậu.
Vậy mà Trịnh Thù Quan chỉ thở ra vài hơi thật sâu sau khi lấy lại bình tĩnh, trong đôi mắt xanh độc nhất của kẻ săn mồi toát lên khát vọng hủy diệt mãnh liệt, hắn khàn giọng nói: "Kêu thêm vài lần nữa đi, tôi thích nghe lắm."
Hắn đã đoán trước được cún con sẽ sợ hãi. Chẳng những không cảm thấy áy náy hay chột dạ, cũng không có ý tiến lên dỗ dành mà sau khi nói ra cảm xúc của chính mình, hắn cứ như thế híp mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, mỉm cười tận hưởng những tiếng la hét và tiếng khóc đẹp đẽ bên tai.
Sau khi cún con ngừng khóc, Trịnh Thù Quan lại nắm lấy cổ tay Mạch Kính sờ vào dương v/ật của mình: "Em chạm vào nó đàng hoàng được không?"
"Ưm hức…"
Mạch Kính không thể không nghĩ đây là một lời đe dọa.
Cổ tay của cậu bị bắt nâng lên cao, đối mặt với thái độ hung hăng không chịu nhượng bộ của đối phương buộc cậu phải lựa chọn thỏa hiệp, bàn tay yếu ớt sờ lên sờ xuống dương v/ật.
Lòng bàn tay tiếp xúc với thân dương v/ật thô to, nhưng thứ đầu tiên mà đầu ngón tay chạm vào lại là hai hòn bi căng to ở bên cạnh, chắc đã lâu lắm rồi hắn chưa giải phóng nên hòn bi to hiện rõ mồn một giữa đám lông dày.
Kế đó bàn tay của Mạch Kính mới lướt lên trên, dương v/ật của Trịnh Thù Quan thoạt nhìn rất cứng nhưng thực ra khi chạm vào lại cảm thấy rất mềm mại trơn trượt, phần thân sạch sẽ khiến những mạch máu màu xanh lam dưới da.
Mạch Kính kiên nhẫn dùng lòng bàn tay và ngón tay mềm mại sờ soạng vài lần, muốn mở miệng nói điều gì nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm như biển sâu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giây tiếp theo dương v/ật to lớn trong tay rời khỏi lòng bàn tay, chỉ để lại một vệt nước nóng bỏng.
Mạch Kính không có ý vui mừng chút nào, trái tim đập mạnh, ác ma đã giả vờ quá lâu nên chút kiên nhẫn cuối cùng của hắn cũng đã cạn kiệt.
Trịnh Thù Quan đè lên chân Mạch Kính buộc chân đối phương dang rộng hơn, cho đến khi hoa h/uyệt của cậu lộ ra hoàn toàn.
Một tiếng "bốp" vang lên, cái chai bị lật úp khiến toàn bộ chất bôi trơn chảy ra ngoài, ác ma bắt đầu nhắm đến mục tiêu của mình.
"Xin lỗi cún con nhưng tôi không đủ kiên nhẫn nữa, nếu như em không giúp tôi đeo bao nổi thì tôi cũng không ngại bắn hết cho em đâu… Sao em lại khóc? Đừng lo, cún con dù có sinh em bé cũng là cún con của tôi thôi."
Hắn xin lỗi một cách chân thành, gắng gượng giữ được chút phép lịch sự cuối cùng.