Mạch Kính cảm thấy khả năng nhận biết dục vọng của Trịnh Thù Quan đã tăng thêm vài bậc.
Thấy đối phương vừa cương, phản ứng đầu tiên của cậu chính là đưa hai tay ra, một tay kéo rèm và một tay che miệng, cố gắng không phát ra tiếng động lạ nào dưới sự cọ xát của Trịnh Thù Quan.
Phải làm tình với người này giữa ban ngày ban mặt ở trong chính nhà cũ của mình là chuyện cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng Trịnh Thù Quan chưa cần phải làm gì thì cơ thể bao bọc trong bộ đồ ngủ tơ lụa đã mềm nhũn như vũng bùn trắng, sâu trong cơ thể toả ra cảm giác căng tr/ướng, tay chân đều cảm thấy đau nhói nhè nhẹ.
"Đừng... Đang ban ngày... sẽ có người nhìn thấy..."
Trịnh Thù Quan xảo quyệt cố ý thò tay vào trong quần lót nắm lấy dương v/ật của cậu, khiến Mạch Kính đắm chìm trong cơn khoái cảm dồn dập mà vô tình bỏ qua nguy hiểm đang đến từ phía sau.
Mạch Kính lúc đầu hơi run lên khe khẽ, sau đó ngay cả vẻ mặt phản kháng cũng không làm ra nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn xuống phần thân dưới đã trở nên trơn trượt nhầy nhụa của mình.
"Cún con bây giờ bắn càng lúc càng nhanh nhỉ, phải làm sao đây ta?"
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy lo lắng xen lẫn thương tiếc, hắn dịu dàng hôn lên một bên mặt của Mạch Kính, nếu động thái tiếp theo không phải là vén thẳng bộ đồ ngủ của người đó lên để lộ ra nơi riêng tư đang căng thẳng co rút, hắn cũng không gấp gáp móc dương v/ật sưng to cương cứng của mình ra thì câu nói này có lẽ còn thuyết phục hơn.
Sau những lần bị ** kịch liệt trước đó, cái miệng nhỏ ướt nóng thít chặt biến thành đỏ au mềm mại. Dương v/ật vừa đút vào bên trong đã bắt đầu tự động mấp máy, ôm trọn liếm mút làm hắn sướng đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Mạch Kính lo sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã lâu rồi không trở nơi này khiến cậu có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cũng do tư thế Trịnh Thù Quan đút vào không đúng, bên trong cảm giác trướng đau âm ỉ càng khiến cậu bị bao trùm trong nỗi xấu hổ và nỗi sợ hãi bị đâm cho thủng bụng.
Cậu muốn giãy giụa, muốn trốn thoát, muốn kháng cự, khuôn mặt đỏ bừng như máu, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng lồng ngực, nhưng lại bị người đàn ông dùng dương v/ật ghìm chặt bên cửa sổ. Trịnh Thù Quan chỉ đứng yên ở đó không nhúc nhích, bản thân cậu ngược lại cứ vặn vẹo tới lui khiến phần thân dưới khó chịu cực kỳ, thở hồng hộc không còn một chút sức lực nào nữa.
"Không di chuyển?"
Trịnh Thù Quan đã biết rõ còn cố ý hỏi một câu, sau đó chậm rãi di chuyển hông rút dương v/ật ra ngoài, đợi cho đến khi chỉ còn lại q/uy đầu đút bên trong đột nhiên thẳng lưng nặng nề đâm vào chỗ sâu nhất, tận tình quất.
Nơi ấm áp bị đâm mạnh vài lần đã tự nhiên tiết ra nước dâm, so với chủ nhân còn ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Trịnh Thù Quan đè người lên bệ cửa sổ không chút ngần ngại **, gương mặt dán sát vào chiếc cổ đỏ ửng của Mạch Kính nhẹ nhàng cọ xát, thầm biểu đạt cảm giác sung sướng của mình.
Ngay từ ngày kêu Thu Thanh đến đây hỏi thăm, hắn đã nghĩ tới cách sử dụng ngôi nhà này... Khôi phục lại trang trí bên trong sau đó ép cún con đến đây một lần, nói với cún con: "Thấy chưa, cái gì tôi cũng làm được hết" để doạ cậu sợ một phen.
Nhưng lúc ấy hắn không biết sau này mình sẽ được yêu đương với cún con, bây giờ nói mấy lời này lại không thích hợp nên ngôi nhà vẫn được để y nguyên.
Mãi đến khi cún con sắp sửa rời khỏi ngôi nhà an toàn của hắn để quay lại trường tham gia bảo vệ luận văn tốt nghiệp, còn nói muốn chuyển một ít đồ đạc từ ký túc xá đến sống chung với hắn thì Trịnh Thù Quan mới nhớ đến chuyện này.
Dù sao hắn cũng phải cho cún con biết...
"Thấy chưa, cái gì anh cũng làm được hết."
Mạch Kính chẳng bao giờ hiểu nổi tại sao người này luôn nói rất nhiều điều khó hiểu trong lúc làm tình kịch liệt, hình như chính là vì không muốn để cậu nghe rõ hay sao. Cậu bị đâm đến không thể nhúc nhích, mông cũng bị đâm đến run lên. Nước mắt chảy xuống đầm đìa khiến hàng lông mi run lên, cậu chỉ biết hoang mang mở to miệng, di chuyển theo nhịp va chạm của đối phương.
Trịnh Thù Quan nện cậu mạnh thật sự, dương v/ật của cậu đã bắn ra như biến thành một vật trang sức màu da, theo những cú nhấp của đối phương nó d/âm mĩ mà phóng đãng từ từ chảy xuống tinh d/ịch. Thứ này đã bị hắn chơi đùa đến mất đi chức năng ban đầu, rõ ràng là một thứ vũ khí có thể đút vào cơ thể người khác, giờ đây chỉ còn là một miếng thịt dâm đãng chẳng biết xấu hổ, tùy tiện bị bàn tay của người đàn ông chạm vào một cái sẽ lập tức cương cứng bắn tinh.
Cơ thể sa đoạ nhanh đến mức Mạch Kính từng hoài nghi hắn đã bỏ nó thứ gì vào thức ăn hàng ngày của mình.
Tiếc là không bắt được bằng chứng gì, Mạch Kính sợ nếu mình hỏi thì Trịnh Thù Quan sẽ thẳng thắn thừa nhận luôn. Đến lúc đó, đối phương có thể mặt dày mày dạn kêu cậu trực tiếp nuốt xuống viên thuốc màu xanh dương nào đó thì sao, nghe thấy mà sợ.
Bạch bạch bạch.
Những cú nhấp dồn dập khiến lỗ nhỏ khít khao bị căng ra, bên trong sớm đã không còn hình dạng như lúc ban đầu. Trịnh Thù Quan thấy cún con trong lòng ngực dường như cũng đã làm quen được với tốc độ, ý xấu nối lên cố tình đâm mạnh vào tuyến tiền liệt nhạy cảm.
Vô số khoái cảm điên cuồng ập đến khiến Mạch Kính không khỏi run lên lập cập. Bụng dưới co thắt kịch liệt, dương v/ật đang dần tiết ra tinh d/ịch đột nhiên cương cứng, sắc mặt dần dần trở nên hỏng mất.
"Hư rồi…Em sắp hư rồi…"
Cậu lẩm bẩm trong nước mắt.
"Đừng lo, có anh ở đây cún con sẽ không bị thương đâu."
Trịnh Thù Quan tiếp tục dịu vào cổ cún con, sự hưng phấn và kích động như dòng mật ong quyến rũ bao trùm mọi dây thần kinh trong đầu hắn. Giọng nói trầm khàn chứa đựng đầy ắp vui sướng, chính vì ** Mạch Kính đến đầu óc mơ màng mà cảm giác tự hào tột độ.
Hắn khống chế tay chân và thân mình của Mạch Kính, đè cậu xuống điên cuồng nắc, khiến nước dâm chảy ra từ tràng đạo đều biến thành bọt biển màu trắng, hơi thở hổn hển nóng rực vang lên dồn dập không dứt bên tai.
Mạch Kính không phải là sinh viên khoa Hán ngữ, văn chương lại không mấy xuất sắc khiến cậu thực sự không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này thế nào. Cứ như thể khung cửa sổ trước mặt và những chiếc lá, viên gạch, phiến đá dưới lầu đều biến thành những đường nét méo mó cong veo. Ánh nắng chói chang nóng rực của mặt trời khiến những thứ hư vô vốn ẩn mình trong bóng tối không thể lẩn trốn được nữa, đành phải giãy giụa, gào thét, rồi tan chảy hoà vào hư vô.
Lý trí của cậu dần tan rã từng chút một dưới sự áp bức mạnh mẽ của Trịnh Thù Quan.
Khi Mạch Kính nhìn thấy một chấm đen di chuyển ở phía xa, cậu đột nhiên tỉnh táo lại. Cảm giác xấu hổ tột cùng như một quả bom nổ tung trong lòng cậu, các ngón chân co rút, toàn thân nóng bừng run rẩy dữ dội, môi mấp máy: "Trịnh Thù Quan... Có người qua... qua đây, có có người..."
Ai đó đang đến.
Nhưng tầng lầu của Mạch Kính không hề thấp, chỉ cần người đi bộ bên dưới không ngẩng đầu lên chắc hẳn sẽ không thể nhìn thấy phía trên. Hơn nữa, ở khoảng cách này dù có ngẩng đầu lên, trừ khi có mắt cực tinh nếu không sẽ không thể nhìn thấy được tình hình cụ thể bên trong.
Trịnh Thù Quan không hề có chút sợ hãi nào, cảm nhận được lớp thịt mềm trong từ từ siết chặt như muốn đẩy mình ra ngoài. Khoé môi hắn khẽ cong lên, cố tình trêu chọc Mạch Kính: "Em biết đó giờ anh là người rất dễ nói chuyện mà, lại luôn giữ lời nữa."
Chính những lời nói mơ hồ lại tràn đầy ẩn ý mới bộc lộ rõ bộ mặt đáng ghét của người đàn ông này.
Hắn muốn cún con tự nguyện nói ra lời xin tha.
Mạch Kính xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, hai tay ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc đang kìm kẹp cơ thể mình. Bị dồn vào đường cùng, cậu chỉ biết gọi tên đối phương.
Trịnh Thù Quan… Trịnh Thù Quan… Trịnh Thù Quan đáng ghét…