Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 13: Chào mừng cún con về nhà




Câu hỏi này rất dễ trả lời.

Nếu Trịnh Thù Quan dừng hành vi sờ soạng của mình lại.

Đôi bàn tay thon dài xoa xoa gò má trắng nõn, thích thú lướt lên xuống dọc theo đường nét trên khuôn mặt cậu, thỉnh thoảng lại đút ngón trỏ vào khoang miệng ẩm ướt của Mạch Kính đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ đang ở sâu bên trong.

Ngay cả khi bỏ qua cảm giác kỳ lạ do hành động này gây ra, mông nhỏ mềm mại bị va chạm suốt thời gian còn phải ngồi trên cặp đùi rắn chắc cũng gây ra cảm giác đau nhức khiến cậu không thể phớt lờ được.

Mạch Kính vô thức duỗi thẳng mu bàn chân, không ngừng nhón chân xuống dưới với hy vọng chạm vào mặt đất sẽ giảm bớt cảm giác khó chịu.

"Em không nói gì à, cổ họng bị đau hả? Để tôi xem cho em nhé?" Trịnh Thù Quan dùng một cánh tay ôm lấy eo Mạch Kính rồi ôm chặt cậu vào lòng, bề ngoài nhìn hắn như đang dịu dàng hỏi ý kiến nhưng thật chất lại chẳng màng để tâm đến câu trả lời, đầu ngón tay đang vuốt ve môi lưỡi chuyển sang chơi đùa với chiếc răng hổ.

Điểm nhạy cảm bị đụng chạm khiến Mạch Kính đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, tay chân trở nên mềm nhũn, đôi mắt ngấn nước, đành phải ngậm ngón tay của người đàn ông vào miệng nói: "Đừng, dừng lại đi, đừng mà, tôi thấy khó chịu quá."

"Vậy em đừng có giở trò nữa, ngoan ngoãn uống đi."

Trịnh Thù Quan nâng cơ thể Mạch Kính lên trên khiến bàn chân của cậu hoàn toàn cách xa khỏi mặt đất, buộc toàn bộ trọng lượng cơ thể của cậu đè lên người hắn.

Mạch Kính bị ép ngồi trên một bên đùi của người đàn ông, cái mông nhỏ đáng thương bị đè ép khiến hậu huyệt sưng đỏ cũng đau nhói. Hai chân không thể chạm đất làm cơ thể cậu loạng choạng, cảm giác đau nhức bủa vây nhanh chóng khiến thân hình mảnh khảnh không chịu nổi nữa mà khuỵu xuống.

Cậu cúi đầu xuống với hai mắt rưng rưng, vòng eo thon gọn tạo thành một đường cong hấp dẫn, cau mày hít vào từng hơi một.

Điệu bộ thế này...

Không những không khơi dậy bất kỳ sự thương hại nào, mà còn kích thích ham muốn dữ dội của ác ma.

"Em đang làm gì thế?"

Trịnh Thù Quan thở chậm, nhẹ nhàng kề sát phần trên cơ thể của mình cho đến khi hai người dán sát vào nhau, lúc này Mạch Kính mới cẩn thận đưa ánh mắt sợ sệt của mình liếc nhìn.

"Cún con đang thử thách tôi phải không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Mạch Kính không khống chế được cơ thể đang run bần bật của mình: "Không có!"

Trong đầu có một ý nghĩ, người đàn ông chợt buông tay làm chiếc muỗng rơi xuống, nước canh thơm ngon cũng văng ra ngoài. Hắn làm bộ thở dài: "Haiz, làm rơi rồi, muỗng bị dơ không đút cho em ăn được."

Âm thanh vang lên khiến sự bất an trong lòng Mạch Kính nhanh chóng lan rộng, cậu vội vàng với lấy những chiếc muỗng khác trên xe đẩy thức ăn, vừa gấp gấp vừa sợ hãi nói: "Còn… còn những cái khác mà."

Phanh.

Xe đẩy thức ăn bị một chiếc giày da màu trắng đẩy ra, trượt trên mặt đất một vòng cung dài cuối cùng va vào bức tường rồi dừng lại.

Trái tim của Mạch Kính cũng sắp rớt ra.

Ác ma mỉm cười, hơi thở phun ra từ mũi nóng đến mức tảng băng cứng đầu trong đôi mắt xanh lam đều hoa thành đốm sáng lỗng lẫy: "Nhìn kìa, tôi đã bảo em đừng có giở trò nữa mà."

Giây tiếp theo một bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu, sau đó di chuyển đến cằm với sức lực không cho phép kháng cự. Hắn đột nhiên nâng khuôn mặt đang cúi xuống của cậu lên, đồng thời cũng khiến yết hầu nhỏ nhắn lộ ra hoàn toàn.

Lúc này, Trịnh Thù Quan vẫn mỉm cười nhưng phong thái lại toát ra vẻ đáng sợ và cực kỳ nham hiểm, giống như tên ác ma bị kích thích nên càng phản công dữ dội hơn, hoặc cũng giống như một con dã thú vì đến kỳ động d/ục mà mất hết lý trí.

"Trịnh Thù Quan! Trịnh Thù Quan! Á, Trịnh Thù Quan!"

Cậu la hét thảm thiết, khóc lóc cầu xin hắn.

Vẫn không thể thoát khỏi số phận bị người đàn ông liếm cắn yết hầu mẫn cảm.

"Hức hức, Trịnh Thù Quan, Trịnh Thù Quan!"

Những giọt nước mắt nghẹn ngào chảy dài trên má, cuối cùng hóa thành mật ngọt được ác ma nuốt vào miệng.

Con mồi tội nghiệp bị ác ma liếm yết hầu một hồi, những dấu vết mờ ám ở phía trước và sau cổ cuối cùng cũng kết nối với nhau tạo thành một chiếc vòng trói buộc cậu.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Mạch Kính cũng được buông ra.

Người đàn ông sung sướng dùng ánh mắt và đôi tay mơn trớn cơ thể đã thuộc về hắn từ khi sinh ra, đôi môi mỏng cong lên tạo thành một vòng cung đầy thoả mãn.

Trịnh Thù Quan thích thế này.

Hắn thích thực hiện hành vi tuyên bố chủ quyền đối với thứ thuộc về mình.

Rất tuyệt, cảm giác thích thú và thoả mãn.

Đầu tiên hắn chiếm hữu bên trong, sau đó xâm chiếm bên ngoài. Mỗi dấu vết in trên làn da mịn màng đều có thể khiến cơ thể gầy yếu của cún con toát ra vẻ đẹp diễm lệ nhất trần đời.

Thật sự rất... Tuyệt vời.

Lúc này Mạch Kính đã không còn rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa, sắc mặt tái nhợt, bị Trịnh Thù Quan bế vào trong chăn.

Nhưng chăn có thể che ánh sáng chứ không ngăn được ác ma.

Người đàn ông đến gần hơn, bàn tay to chậm rãi trượt vào trong chăn, lòng bàn tay hơi ướt vuốt ve làn da của cậu từng chút một, ngay cả khớp xương cũng không bỏ qua.

Hắn ở trên cao nhìn xuống hàng lông mi đang run rẩy dữ dội nhưng không thể chống cự của cún con, đột nhiên kề sát bên tai cậu an ủi: "Tôi biết em đang lo lắng điều gì, nhưng đừng có lo, tôi không làm gì bạn cùng phòng của em cả... Tôi chỉ mang cho cậu ta món thịt lợn chiên như ước hẹn của hai người thôi."

Suy cho cùng, trong mắt người ngoài hai chữ có thể tóm tắt tính cách của hắn chính là: "Quý ông".

Về phần Mạch Kính thắc mắc tại sao hắn biết chuyện này thì không tiện tiết lộ ra.

Thực ra cũng không có gì cao siêu hết, chủ yếu là vì hắn ngại nói thẳng với cún con rằng vào ngày Vu Lai Đàn kể lại những gì mình nghe thấy từ miệng Đỗ Kinh Hồng, hắn đã kêu Thu Thanh cài virus nghe lén vào điện thoại của Vương An Thuận và Mạch Kính để theo dõi, nếu biết chuyện này chắc chắn cún con sẽ sợ chết khiếp.

Nhưng như đã thấy, hắn đối xử khá tốt với cún con mà phải không?

Rất biết thấu hiểu. 

Ngay cả bản thân hắn cũng thấy cảm động nữa mà.

Mạch Kính nhắm mắt lại chịu đựng những lời nói và hành động vô liêm sỉ của người đàn ông. Cậu không nói một lời, để ý thức chìm trong đầm lầy ẩm ướt và tối tăm.

"Ngủ à? Vậy được rồi."

Trịnh Thù Quan đứng thẳng dậy tiếc nuối rút tay ra khỏi chăn, nhưng sau đó hắn lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại của Mạch Kính ở ngoài chăn rồi cúi đầu hôn một cái, loay hoay đo kích thước cổ tay của cậu và mỉm cười nói, "A, chẳng trách lại cảm thấy kỳ quái, tôi phát hiện hóa ra cún con còn thiếu một thứ."

Giọng điệu nhẹ nhàng và bâng quơ vang lên, lọt vào tai thiếu niên gầy yếu lại biến thành một cực hình khủng khiếp.

Con mồi nhỏ bé sắp bị tra tấn tuy không thể nhìn thấy trước tương lai của mình, nhưng cơ thể đã cảm thấy bất an và lo lắng theo bản năng.

Ngay cả khi đầu óc không còn tỉnh táo cậu vẫn vô thức run rẩy, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, môi mím lại vì tủi nhục.

Người đàn ông bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi vai lớn gần như che mất bóng dáng đang vô thức co rúm lại của Mạch Kính, đôi môi mỏng lại gần vành tai trắng nõn bật ra một tiếng cười nhẹ.

"Tôi quên nói, chào mừng về nhà."

Cún con bị chính tay hắn bắt trở về.

Ngoan nhé.

Nhất định phải ngoan nhé.

Sau đó Trịnh Thù Quan hài lòng đứng dậy, nhiệt độ khiến người ta thấy ngột ngạt cùng với cái bóng to lớn mang lại cảm giác tồn tại mãnh liệt cuối cùng cũng rời xa khỏi Mạch Kính.

Khi cánh cửa mở ra và đóng lại, trong phòng chỉ có cún con đã bị kết án tử hình.

Biết mình sắp chết nên cậu hoảng sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng kêu cứu, chỉ biết chìm vào giấc ngủ mộng mị, cố nén những tiếng nức nở sợ hãi trong cổ họng.

"Đừng, đừng, đừng mà, tôi không muốn đâu."