Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn

Chương 46: Phiên ngoại 11




Edit: Điềm Điềm

**********************

♥ Sinh hoạt hàng ngày

Vào mùa đông, Sở Lệnh sinh ra một đứa bé trai, đặt tên là Hàn Nhạc.

Khi Hàn bảo bảo được sáu tháng tuổi, bé đã rất tò mò về những thứ xung quanh. Thời gian ngủ giảm bớt, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, tuy nói hiện tại nhìn cái gì cũng là trạng thái bối rối, nhưng chỉ cần Sở Lệnh vừa xuất hiện trong tầm mắt, bé sẽ nhìn chằm chằm Sở Lệnh.

Sở Lệnh vốn tưởng rằng là bởi vì tự mình chăm sóc tiểu tử này, cho nên bảo bối đối với cậu tương đối có ấn tượng.

Sau đó, một ngày nọ, Hàn Cố nói: ” Đại khái là bởi vì em là Omega cho nên sẽ tương đối thân thiết với em.”

” Phải không?” Sở Lệnh kinh ngạc nghĩ, vươn một ngón tay đi đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn bảo bảo. Da thịt của trẻ sơ sinh rất non nớt, ấn một cái còn có thể lập tức hồi phục. Sở Lệnh liền nghiện, vừa chọc vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt bé. Nhìn gương mặt rất giống Hàn Cố, Sở Lệnh tâm viên ý mã nghĩ, chẳng lẽ đây là kinh nghiệm nói chuyện của Hàn Cố.

Hàn Cố khi còn bé cũng sẽ như vậy sao?

Không phải còn có lúc vừa khóc chảy mũi vừa gọi mẹ chứ.

Sở Lệnh đang nghĩ vui vẻ không chịu nổi, bất ngờ đầu ngón tay của mình bị năm ngón tay nhỏ bắt lấy, Hàn Bảo Bảo há mồm đưa vào miệng.

” Không thể ăn a, bẩn đó.” Sở Lệnh muốn rút tay về, phát hiện lực tay tiểu gia hỏa này rất lớn, nhận đúng đồ liền nắm chặt không buông, điểm này ngược lại cùng cha hắn giống nhau như đúc. Sở Lệnh không dám dùng lực quá lớn, thế là không cẩn thận làm cho Hàn bảo bảo thực hiện được ý đồ, nước miếng dính đầy cả đầu ngón tay. Cậu dùng bàn tay dính đầy nước bọt, nhẹ nhàng búng lên mặt đứa bé một cái, ” Cái đồ xấu xa, ai bảo con bắt nạt ba. ”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn bảo bảo bị búng một phát phiếm hồng, kinh ngạc một chút, sau đó oa một tiếng khóc. Sở Lệnh mất rất nhiều khí lực mới đem bảo bối dỗ ngủ. Cậu nghĩ thầm mình vẫn không nên tự tìm khổ.

Hàn bảo bảo cũng là bé cưng mới của hàng xóm gần đó.

Không yên tâm để bảo mẫu chăm sóc, cậu tạm thời đình chỉ công việc, ở nhà chăm con. Mỗi lần cậu cần ra ngoài,  không thể không mang theo em bé.

Bởi vì gia đình nằm trong khu dân cư cao cấp, hàng xóm chủ yếu là phụ nữ giàu có và nhàn rỗi, hoặc người về hưu. Bọn họ chỉ cần vừa nhìn thấy Sở Lệnh mang theo bảo bối ra cửa, sẽ lập tức vây quanh, hỏi dài hỏi ngắn.

Sở Lệnh ở quê đã rất quen ứng phó những chuyện này, cho nên cũng không sao cả. Nhưng sau đó, cậu phát hiện Hàn bảo bảo ở trước mặt mọi người đều sẽ biểu hiện đặc biệt ngoan ngoãn. Có người đưa tay sờ đầu, sờ mặt hắn, toàn bộ quá trình hắn đều lộ ra nụ cười đáng yêu, làm cho các cô dì chú bác kia càng thích hắn hơn, thường xuyên mua một ít quần áo, đồ chơi, đồ ăn vặt liền đưa đến nhà. Sở Lệnh không thể thoái thác, đành phải nhận lấy, lại làm một ít đồ ăn hồi đáp. Như thế ngươi tới ta lui, nguyên bản cùng hàng xóm không quen cũng đều quen thuộc.

Hàn bảo bảo đã thể hiện khả năng giao tiếp xã hội tuyệt vời từ khi còn nhỏ.

Bất quá chỉ cần chờ tất cả mọi người đi rồi, hắn sẽ cố gắng lau mặt mình, lại đối với Sở Lệnh lộ ra một bộ ủy khuất đến muốn khóc.

Sở Lệnh quả thực dở khóc dở cười.

Đợi đến khi Hàn bảo bảo biết bò trên mặt đất, hắn thích nhất là để Sở Lệnh ôm. Mỗi lần Sở Lệnh đặt hắn trên mặt đất chơi đồ chơi, Sở Lệnh đi tới đâu, hắn sẽ đi theo đó, bò mệt mỏi sẽ ầm ĩ muốn ôm ấp, bò đến một nửa cũng sẽ ầm ĩ yêu cầu ôm ấp, chỉ cần Sở Lệnh vừa rời khỏi tầm mắt của mình sẽ khóc lớn, mặc kệ, bảo bối chính là muốn ôm!

Sở Lệnh đối với tiểu gia hỏa này không có cách nào, đều là vừa dỗ vừa ôm. Chỉ cần Hàn bảo bảo vây hai móng vuốt quanh cổ cậu, cậu đoán mình cho dù dùng sức quăng hẳn cũng không dùng được.

Đương nhiên đây chỉ là ngẫm lại mà thôi, cho dù biết thể chất tốt, Sở Lệnh cũng căn bản luyến tiếc làm như vậy.

Gần đây, Han bảo bảo có một món đồ chơi mới được gọi là robot quét sàn tự động. Ngay sau khi bé bước lên, Tiểu Viên (tên của robot quét sàn nhà) sẽ đưa bé đến tất cả các nơi trong nhà.

Sở Lệnh ngay từ đầu còn lo lắng nguy hiểm, cường ngạnh bắt bảo bối xuống, không cho hắn chơi. Lúc này hắn sẽ bắt đầu khóc nháo, vô luận dỗ dành như thế nào cũng vô dụng.

Sở Lệnh thật sự là không có biện pháp, đành phải để cho hắn chơi, chính mình gắt gao đi theo phía sau lo lắng, cả ngày đi theo so với khối lượng vận động bình thường của cậu còn lớn hơn. Sau đó cậu phát hiện Hàn bảo bảo chơi đùa vui vẻ, căn bản không sợ hãi, sau khi quen thuộc, cậu liền yên tâm để cho hắn chơi, thậm chí tự tay làm một cái mũ bông đáng yêu để bảo bảo đeo, phòng ngừa đụng vào đầu. Chỉ cần không rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, tùy hắn đi chơi như thế nào cũng không sao cả.

Thế là có một thời gian, Hàn bảo bảo hàng ngày chính là tỉnh ngủ, ăn no, ở trên người Tiểu Viên, hướng Sở Lệnh nha nha kêu lên, bảo cậu ấn công tắc, giúp mình đội mũ nhỏ, sau đó ở nhà làm tiểu bá vương.

Đương nhiên đây chỉ là tình huống một lớn một nhỏ ở chung một mình.

Hàn Cố chỉ cần ở nhà, Hàn bảo bảo sẽ vô cùng ngoan ngoãn, leng keng bò đến bên chân Hàn Cố cầu vuốt ve, cầu yêu, các loại làm nũng bán manh, đáng yêu không giới hạn.

Đãi ngộ với Sở Lệnh hoàn toàn không giống nhau.

Sở Lệnh lần đầu tiên nhìn thấy quả thực là trợn mắt há hốc mồm, sau đó dần dần thành thói quen, sẽ khinh bỉ nhìn tiểu gia hỏa này.

Tiểu Bá Vương này còn có thể cười đắc ý với cậu.

Hàn Nhạc dần dần trưởng thành, bắt đầu biết đi. Đi bộ, nhảy nhót thật sự là rất ngốc nghếch. Hai ba tuổi đơn giản nhìn là không thể phân biệt giới tính. Sở Lệnh rất hứng thú mua trang phục bé gái cho Hàn Nhạc mặc. Hàn Nhạc căn bản không có khái niệm giới tính, cũng không có kháng cự như trong tưởng tượng. Sở Lệnh một bên ở trong lòng nghẹn cười, một bên đặc biệt vui vẻ chụp ảnh lưu niệm cho Hàn Nhạc.

Sở Lệnh vốn chỉ cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm sau này có thể để Cho Hàn Nhạc nhìn lịch sử đen tối của mình. Sau đó một lần nói chuyện phiếm, ảnh chụp trong điện thoại di động không cẩn thận phát ra, còn gửi cho Hàn Cố.

Sở Lệnh: “…..”

Hàn Cố rất nhanh đã xem ảnh chụp, trên tin nhắn cho thấy đã đọc, nhưng vẫn không có trả lời, thế là nội tâm Sở Lệnh cảm thấy đặc biệt thấp thỏm.

Buổi tối Sở Lệnh dỗ Hàn Nhạc ngủ rất sớm, cậu vẫn ngồi ở phòng khách chờ Hàn Cố trở về, chờ nhận sai.

Nhưng Hàn Cố cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, chỉ nói: ” Ảnh anh xem rồi, cũng không tệ lắm.”

Sở Lệnh vốn đã chuẩn bị bị mắng, còn vắt hết óc nghĩ ra lý do giải thích. Không nghĩ tới Hàn Cố cư nhiên một chút cũng không hỏi qua, còn nói: ” Ngược lại có chút hoài niệm.”

Sở Lệnh: “….”,

Sở Lệnh: “!!!” (#°Д°)

Cậu vừa mới nghe được cái gì?! Lượng tin tức của những lời này có chút quá lớn, cậu không dám hỏi.

Cho nên trước kia Hàn Cố cũng mặc trang phục nữ sao?

Hàn Cố mặc nữ trang có thể xem được không?

Nhưng muốn xem!!!

Sở Lệnh kìm lòng không được bắt đầu tưởng tượng hình ảnh kia, phốc một tiếng bật cười, vui vẻ vô cùng. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ đến, Hàn Cố khi còn bé nghèo khó, đại khái là có thể có quần áo mặc là không tệ rồi.

Hàn Cố nhìn bộ dáng Sở Lệnh vừa muốn khóc vừa muốn cười, không khỏi cảm thấy buồn cười, giống như chỉ cần ở cùng một chỗ với Sở Lệnh, chuyện gì không tốt cũng có thể quên đi. Hắn sờ sờ đầu Sở Lệnh, hai người an tĩnh dựa vào nhau, ai cũng không nói gì.

Sau đó, Hàn Cố không biết từ sự kiện nữ trang lần này lấy được cảm hứng gì, một ngày nọ cư nhiên thừa dịp Sở Lệnh không có ở đây, hỏi Hàn Nhạc: ” Nhạc Nhạc có muốn có em trai hay em gái hay không? Sau đó, em có thể chơi với con. ”

Hàn Nhạc còn nhỏ căn bản không biết có một em trai hoặc em gái là khái niệm gì, nhưng vừa nghe thấy có người có thể cùng mình chơi, lập tức gật đầu, phi thường dùng sức biểu đạt ý nguyện ” Con muốn.”

Sau đó, một lần Sở Lệnh trong kỳ phát tình đã bị lừa, Hàn Cố dùng lý do Hàn Nhạc muốn có em.

Sở Lệnh: ” QAQ!!!!! ”

Nửa năm sau, Hàn Nhạc ba tuổi, ở nhà tác oai tác oái đã lâu, cuối cùng cũng phải nghênh đón một em trai hoặc em gái. Hắn không biết mang thai là khái niệm gì, chỉ thấy bụng ba ngày càng to lên, tròn trịa. Hắn tò mò tiến lên sờ sờ, vẻ mặt mơ hồ nhìn Sở Lệnh, đại khái là muốn cầu giải thích.

Sở Lệnh nói: ” Nơi này có tiểu bảo bối, lúc trước con cũng sinh ra như vậy.”

Hàn Nhạc ngây người một chút, vẫn là bộ dáng hiểu cũng không hiểu, nhưng giống như sờ đến trên bụng có thứ gì đang động, vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ nhìn Sở Lệnh.

Sở Lệnh bởi vì thai động mà hơi nhíu mày, bất quá cậu nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Hàn Nhạc, ngược lại bị hắn chọc cười, lại nói: ” Nhạc Nhạc sẽ làm anh trai, sẽ có em gái cùng con chơi.”

Hàn Nhạc vẫn không biết anh trai có ý tứ gì, nhưng hắn biết có người có thể chơi với hắn, đặc biệt vui vẻ, lại hỏi: ” Em gái là gì?”

” Em gái là Omega, con là Alpha, sau này phải bảo vệ em gái thật tốt biết không?”

” Dạ biết.” Trong cái đầu nho nhỏ của Hàn Nhạc, không có khác biệt với hắn, nhưng hắn nghe hiểu những lời này muốn bảo vệ em gái thật tốt, còn đặc biệt nghiêm túc nhìn bụng Sở Lệnh gật đầu.

Sở Lệnh cảm thấy có chút buồn cười đồng thời cũng cảm thấy vui mừng. Trong nháy mắt đã nhiều năm trôi qua, Hàn Nhạc đã từ bảo bối nhỏ lớn lên đến bây giờ. Sau này hắn còn có thể tiếp tục lớn lên, mà mình cùng Hàn Cố sẽ chậm rãi già đi.

Lúc này Nhạc đột nhiên hỏi: ” Em gái có tên không ạ?”

Sở Lệnh cười cười, nói: ” Em gái tên là Hàn An.”

Một Hàn Nhạc, một Hàn An, ngụ ý một đời bình an hạnh phúc.

Toàn văn hoàn.



Mẩu chuyện nhỏ 1:

Lại nói Hàn Nhạc năm đó chơi hỏng rất nhiều người máy quét rác, Sở Lệnh đau lòng muốn chết, sau này không mua nữa. Thế là sau khi Hàn An sinh ra, Hàn Nhạc liền biến thành ngựa cởi của em gái (!)

Mẩu chuyện nhỏ 2:

Sở Lệnh lưu ảnh chụp Hàn Nhạc hai tuổi mặc đồ nữ trong điện thoại di động, một ngày nọ bị quản lý công ty nhìn thấy.

Người quản lý: Ủa? Cô bé này rất quen thuộc.

Sở Lệnh: Ồ? ( Ngại quá đó thực sự là một cậu bé)

Quản lý: Ah! Nhớ lại rồi, con bé giống như mối tình đầu của tôi.

Sở Lệnh: (Hoảng sợ) Quản lý anh yêu lần đầu bao nhiêu tuổi?

Quản lý: 5 tuổi.

Sở Lệnh: Sao sớm vậy!

Người quản lý: Tất nhiên, tôi dậy thì sớm. Lúc ấy cô bé kia siêu đáng yêu, có lẽ nhỏ hơn tôi khoảng một tuổi, vừa thẹn thùng vừa yên tĩnh. Đáng tiếc là, sau này không còn ở trường mẫu giáo nhìn thấy cô bé đó nữa.

Sở Lệnh: Vì cái gì?

Quản lý: Tôi nghe nói rằng gia đình họ không tốt, có vẻ như có một số tin đồn xấu.

Sở Lệnh: (Dường như nhớ lại chuyện gì) Quản lý, khi còn bé anh sống ở đâu?

Quản lý: Đường xxxxxx

Sở Lệnh: (phát hiện địa chỉ này cư nhiên là nhà Hàn Cố khi còn bé) QAQ!!!!!

Người quản lý: Cậu sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm.

Sở Lệnh: Không có gì

Quản lý: Thật tiếc, khi lớn lên cô bé đó chắc là một người phụ nữ xinh đẹp.

Sở Lệnh: (Tôi sẽ không nói cho anh biết, thật ra là một anh chàng đẹp trai)

Mẩu chuyện nhỏ 3:

Hàn Cố sau khi về nhà, phát hiện Sở Lệnh vẫn nhìn chằm chằm mình.

Hàn Cố: Sao vậy?

Sở Lệnh: Em biết lần trước mặc tạp dề, tại sao anh không cảm thấy phản cảm.

Hàn Cố: Tại sao?

Sở Lệnh: Hừ hừ hừ, không nói cho anh biết (bởi vì anh ngay cả nữ trang cũng mặc qua!)

Hàn Cố: (đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ của Sở Lệnh) Khả năng chấp nhận của anh rất cao, nếu đã như vậy, lần sau có muốn chơi nữ trang một chút hay không? (Nghiêm túc) Anh đặc biệt muốn xem em mang vớ đen và quần lót ren xuyên thấu.

Sở Lệnh:!!! (Mặt đỏ bừng).

**********************

Bộ truyện đến đây là kết thúc rồi (/≧▽≦)/. Đây là bộ đầu tay của mình nên còn nhiều thiếu sót. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.

Hố mới đã được mở rồi nhưng chắc có lẽ tiến trình sẽ chậm hơn bộ này rất nhiều vì mình cũng bắt đầu bận hơn rồi. Có một điều dù ra chậm nhưng chắc chắn sẽ không drop truyện. Mong cả nhà tiếp tục ủng hộ nhé O(∩_∩)O (´▽`ʃ♡ƪ)。