Edit: Điềm Điềm
***********************
Sau cuộc trò chuyện đó, cuộc sống của họ trở lại bình thường.
Hàn Cố vẫn giữ hình thức đi làm sớm về muộn, một tuần cũng không gặp mặt được mấy lần. Mà Sở Lệnh cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hàn Cố, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cậu biết khi đó mình đúng là xúc động nhất thời, cậu không nên ôm bất kỳ hy vọng nào đi tìm Lâm Hiên. Cho dù cậu nhớ anh nhiều như thế nào, yêu anh nhiều bao nhiêu, nhưng dây dưa như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Trước khi cậu có thể bình tĩnh nhìn vào vấn đề, cậu quyết định tạm thời không gặp Lâm Hiên.
Vì không muốn cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, Sở Lệnh bắt đầu tìm việc để làm. Chuyện hôm qua đi siêu thị mua đồ ăn bởi vì gặp Lâm Hiên bị gián đoạn, cậu thừa dịp tan tầm đi mua nguyên liệu nấu ăn, cùng với một ít đồ dùng thiết yếu sinh hoạt. Hàn Cố mặc dù có tiền, nhưng cũng không thuê người giúp việc gia đình, mỗi tuần có người đến lau dọn và mua thức ăn một lần. Sở Lệnh đoán rằng, có lẽ là có liên quan đến cuộc sống không theo quy luật của hắn, trong khi cậu đang suy nghĩ, lại vô tình mua rất nhiều đồ, đem một túi lớn mang về nhà, cậu mệt đến mức đứng ở cửa thở dốc một hồi.
Cậu muốn phân loại sắp xếp những đồ vật đã mua, nhưng lúc này mới phát hiện, cậu ở đây đã qua một tháng nhưng vẫn còn thấy nơi này thật xa lạ. Cậu mỉm cười bất lực, dành một chút thời gian để tìm hiểu mọi ngóc ngách của căn nhà, sắp xếp lại mọi thứ, chờ đến khi ăn tối thì đã gần chín giờ.
Sau khi ăn xong, cậu dọn dẹp đồ dùng, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề, không biết Hàn Cố đã ăn cơm chưa? Cậu có nên chuẩn bị phần cho hắn ta không? Tuy rằng Sở Lệnh rất chắc chắn lấy thân phận Hàn Cố, người bên cạnh sẽ không để cho hắn đói, nhưng mỗi ngày hắn đều trễ như vậy mới trở về, cho dù không đói hẳn là cũng mệt mỏi.
Cậu luôn cảnh cáo chính mình không cần xen vào việc của người khác, nhưng thân ăn nhờ ở đậu, với lại lần trước được Hàn Cố quan tâm dù không thể làm cậu tha thứ cho đối phương nhưng cũng không đến mức không thèm chú ý tới.
Không thể nói là không có oán giận trong lòng. Chỉ có điều cậu cũng đã qua tuổi dựa vào người khác, không phải việc gì cũng tùy hứng nổi giận là có thể giải quyết.
Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn làm một vài món ăn dễ tiêu hóa đặt trong tủ lạnh, và để lại một tờ ghi chú dán trên cửa của Hàn Cố, sau đó trở về phòng.
Khi Hàn Cố về đến nhà, đầu tiên là cảm giác được tâm tình Sở Lệnh ổn định, sau đó mới ngửi thấy mùi thức ăn nhàn nhạt. Hắn có chút không ngờ Sở Lệnh nhanh như vậy liền thông suốt, Thay giày xong trở về phòng riêng của mình, kết quả một lần nữa bất ngờ nhìn thấy ghi chú trên cửa. Hắn đi đến mở tủ lạnh ra, mỉm cười đóng tủ lại rồi trở về phòng của mình.
Sở Lệnh thức dậy vào buổi sáng, thấy thức ăn đêm qua không bị động đến, cậu cũng không nản lòng, sau khi hâm nóng thức ăn thừa đêm qua với đồ ăn vặt, liền biến thành bữa sáng của mình. Buổi sáng còn có một cuộc họp, cậu phải đến sớm, sau khi vội vàng ăn uống xong xuôi, còn đang suy nghĩ xem buổi tối sẽ làm gì, liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Buổi tối hôm đó, Sở Lệnh ăn cơm xong, do dự một hồi, vẫn quyết định lại động thủ làm bữa khuya cho Hàn Cố. Cậu không biết lý do tại sao Hàn Cố không ăn, do không đói, không thích, hoặc vì lý do khác, nhưng cũng không có vấn đề gì, Hàn Cố cũng không ngăn cản cậu làm điều này. Với tính cách của Hàn Cố, nếu không thích, sẽ trực tiếp từ chối, không dây dưa nhập nhằng. Sở Lệnh không biết nói ra sao, nhưng cậu luôn có cảm giác Hàn Cố để cậu tự do làm gì thì làm, mặc dù giữa bọn họ không nói chuyện với nhau.
Ngày đầu tiên, không ăn. Ngày thứ hai, không ăn. Ngày thứ ba, không ăn. Ngày thứ tư, vẫn là không ăn. Mấy ngày nay đêm nào cậu cung làm mấy món ăn khác nhau nhưng Hàn Cố không động đến dù chỉ là một miếng.
Sở Lệnh tự cho là tay nghề cũng được, trước kia Lâm Hiên còn khen không dứt miệng, làm cho cậu rất kiêu ngạo, nhưng đến chỗ Hàn Cố, tựa hồ một chút tác dụng cũng không có.
Vừa nghĩ đến Lâm Hiên, cậu có chút chán nản, nhưng lập tức lại lấy lại tinh thần. Cậu quyết định không nghĩ đến những chuyện đó nữa, dù kỷ niệm có đẹp đến đâu giờ đây nhớ lại chỉ toàn đau đớn. Cậu luôn cố nhịn để không gọi điện thoại cho anh, cậu biết giờ mình không làm được gì nữa, chỉ để thời gian giải quyết tất cả.
Suy cho cùng tình cảm lâu dài như vậy sao có thể nói bỏ liền bỏ.
Sở Lệnh không yên lòng chuẩn bị cho bữa khuya cho Hàn Cố, lúc này phát hiện đã mấy ngày không đi siêu thị, nguyên liệu nấu ăn có chút không đủ. Cậu nghĩ tới nghĩ lui không biết còn có thể làm gì, đành lấy cơm thừa cùng món ăn phụ nấu thành một nồi cháo, lại cho thêm một ít hải sản, mặc dù thành phẩm không đẹp lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đầy đủ thành ý.
Điều cậu không ngờ chính là đêm nay Hàn Cố cư nhiên lại ăn.
Sở Lệnh trăm mối suy nghĩ không giải thích được, so với mấy ngày trước dụng tâm chuẩn bị thức ăn, loại đồ tùy tiện làm bừa này cư nhiên càng được Hàn Cố yêu thích?
Sở Lệnh ngẩn người một hồi, vẫn hoàn toàn không hiểu khẩu vị của Hàn Cố. Nhưng điều này đã làm cho cậu tò mò. Cậu dự định làm một thử nghiệm, vì vậy cậu chuẩn bị ba loại món ăn mỗi đêm, và một trong số đó là cháo với nhiều nguyên liệu khác nhau.
Cứ như vậy kéo dài gần hai tuần, kết quả không có ngoại lệ, ngoại trừ cháo bị ăn hết, cái khác không hề được nếm qua.
Sở Lệnh quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cậu dễ dàng cảm giác được Hàn Cố là người phi thường cố chấp, thứ mà hắn thích hiển nhiên có thể ăn mấy đêm cũng không chán.
Không biết hắn đối với người hắn thích có phải cũng như vậy hay không?
Suy nghĩ này không hiểu sao lại lóe lên trong đầu Sở Lệnh, cậu bị ý nghĩ bất thình lình của mình làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh cũng chỉ có thể cười khổ.
Cho dù người đó có xuất hiện hay không, cậu và Hàn Cố đều bị trói cùng một chỗ cả đời.