Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn

Chương 10: Gần như động tâm




Edit: Điềm Điềm

**********************

” 37. 6℃, nhiệt độ cơ thể có hơi cao.”

Sở Lệnh vừa sờ sờ khuôn mặt có chút đỏ bừng của mình, vừa để bác sĩ gia đình kiểm tra. Sáng nay khi cậu rời khỏi công ty Hàn Cố, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế là miễn cưỡng đi làm, đợi đến khi tan tầm, mới gọi bác sĩ gia đình đến.

Tối hôm qua có nóng như vậy không? Không, không, đừng nghĩ tới chuyện đó, chắc là do thức khuya …

Cậu cảm thấy miệng hơi khô một cách khó hiểu, vì vậy cậu cầm cốc nước lên và uống một ngụm.

Không ngờ sau khi nhìn thấy hành động của cậu, bác sĩ lại bất thình lình hỏi: “Gần đây cậu có quan hệ tình dục không?”

“Phốc ──! Khụ khụ khụ …” Sở Lệnh bị câu hỏi này làm cho sợ hãi, nghẹn thật lâu mới nói: ” Anh phải hỏi như vậy trực tiếp sao?”

Bác sĩ nói một cách hợp lý: ” Tất nhiên, tôi là bác sĩ riêng của cậu.”

Sở Lệnh rối rắm một chút, mới ngầm trả lời: ” Không tính là có, nhưng có tiếp xúc cơ thể..”

Bác sĩ hỏi thêm: ” Tiếp xúc cơ thể này có thường xuyên không?”

Sở Lệnh nhíu nhíu mày, ” Không có.”

Bác sĩ ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Sở Lệnh bị thái độ của bác sĩ làm cho bối rối, ” Sao vậy? Cơ thể tôi bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Đó không phải là …” Bác sĩ dường như đang cân nhắc xem nên diễn đạt như thế nào. Lúc trước, khi được Hàn Cố thuê làm bác sĩ riêng, anh ta đã hiểu được tình huống của họ. Nhưng sau khi suy nghĩ về nó, anh ta quyết định nói sự thật: ” Có thể nói rằng cậu có lẽ là sắp đến thời kỳ phát tình.”

Sở Lệnh sửng sốt một chút, ” Không phải còn một tháng rưỡi nữa mới...?”

Omega nửa năm mới đến kỳ phát tình một lần, tuy rằng thời gian có thể sai lệch, nhưng đến sớm hơn một tháng rưỡi thì cũng quá lệch đi chứ.

Sở Lệnh lúc này mới biết vì sao bác sĩ lại muốn hỏi loại vấn đề này, cậu nhớ tới ảnh hương mà đánh dấu tạm thời mang lại cho mình vào tối hôm qua, lại tổng hợp lời nói của bác sĩ, tình huống của cậu rất có thể là do dục vọng kìm nén lâu dài gây ra. Nhưng có một khả năng khác…

Bác sĩ thay cậu bày tỏ nội tâm của mình, ” Hàn tiên sinh là một Alpha xuất sắc.”

Mà Alpha càng xuất sắc càng dễ ảnh hưởng đến Omega của mình, nhớ lúc trước Hàn Cố cũng ép Sở Lệnh đến thời kỳ phát tình cả tuần.

Nếu cả hai tác động đều có, thì thời gian phát tình đến sớm dường như không phải là điều khó xảy ra.

Sở Lệnh nắm chặt tay có chút bất an hỏi: ” Chuyện này nếu để lâu có ảnh hưởng gì đến Alpha không?”

Cách nói uyển chuyển của Sở Lệnh gần như khiến người ta không hiểu được ý tứ, nhưng vị bác sĩ Beta này vẫn hiểu được.

Ông trả lời một cách khách quan: ” Cả hai bên đều có ảnh hưởng, nhưng Omega có thể dễ dàng phản ứng về thể chất, trong khi Alpha lại là tinh thần.”

Vừa nhắc tới phương diện tinh thần, Sở Lệnh lập tức liên tưởng đến chuyện của Hàn Cố, vô thức căng chặt thân thể.

Bác sĩ nhìn bộ dáng Sở Lệnh, lại hiểu lầm, ” Cậu đừng khẩn trương, tôi tin Hàn tiên sinh không phải là người sẽ làm khó người khác.”

Sở Lệnh hỏi: ” Tôi có lựa chọn nào khác không?”

” Cậu chỉ có hai lựa chọn, Alpha và một chất ức chế đặc biệt cho thời kỳ phát tình.” Trong những trường hợp bình thường, bác sĩ chắc chắn sẽ không nói ra sự lựa chọn phía sau, nhưng trong những trường hợp đặc biệt, những người bị đánh dấu không tự nguyện như Sở Lệnh có thể có những lựa chọn khác.

Kể từ khi bị đánh dấu, tâm lý của Sở Lệnh luôn được coi là ổn định, nhưng rõ ràng là bác sĩ đã hiểu lầm phản ứng vừa rồi của Sở Lệnh, vì vậy ông đưa ra đề xuất này, ” Làm theo bản năng là cách tự nhiên và an toàn nhất, có thể giúp hầu hết Omega vượt qua một cách an toàn; Nhưng nếu chỉ dựa vào thuốc ức chế, nó sẽ gây hại lớn cho cơ thể.”

Sở Lệnh nghe xong nhíu mày, ” Vậy cùng trước kia tôi dùng thuốc ức chế có gì khác nhau? Vì cái gì lại có sự khác biệt như vậy?”

Bác sĩ giải thích: ” Trước khi đánh dấu, cậu là một cá nhân riêng biệt, máu của cậu có thể chiết xuất thành một phần của chất ức chế; Nhưng Omega sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, máu đã được pha trộn với tin tức tố của Alpha, trong y học không phải là một cá nhân hoàn chỉnh. Trong khoa học, một cộng một không bằng hai đối với nhiều chất, và di truyền học đặc biệt phức tạp, các chuyên gia vẫn chưa thể giải thích được bí ẩn của việc đánh dấu hoàn toàn, tác dụng của các chất ức chế được sản xuất là khá hạn chế. Vì vậy, tôi không khuyên cậu làm điều này, bản thân thuốc ức chế đã là thứ vi phạm bản năng. “

Bác sĩ tận tình nói, mục đích vẫn là để bỏ đi ý niệm sử dụng thuốc ức chế của Sở Lệnh.

“ Tôi hiểu rồi.”

Sự im lặng của Chu Lệnh khiến bác sĩ có chút khó đoán, nhưng ông vẫn tận tâm nhắc nhở: ” Nếu thực sự cần dùng thuốc ức chế, thời gian sản xuất khoảng ba tuần, tình trạng của cậu... chậm nhất mấy ngày nay phải nói cho tôi biết trước.”

” Cuộc trò chuyện tối nay của chúng ta, anh cũng sẽ nói với Hàn Cố sao?”

” Tất nhiên, đó là trách nhiệm của tôi.”

Trước khi rời đi, bác sĩ nói: ” Trước thời kỳ phát tình, có thể xảy ra tình trạng tăng khoái cảm. Nếu có thể, tốt hơn là cần có biện pháp thích hợp.”

Sở Lệnh đỏ mặt đưa bác sĩ đi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Tối qua cậu gần như đã động tâm với Hàn Cố. Nếu không phải quá trình này đã bị chặn miệng bởi đối phương, cậu có thể sẽ nói với Hàn Cố rằng ” Anh có thể không cần phải chịu đựng.”

Phải, cậu nhớ, đó là những gì cậu gần như thốt ra tối qua.

Sở Lệnh vì thế rối rắm cả ngày, nhưng nếu chỉ là mình bị thời kỳ phát tình ảnh hưởng mới có loại xúc động này, tựa hồ cũng không khó tiếp nhận như vậy.

Tâm lý con người luôn luôn rất tinh tế, tự nhiên sẽ muốn so sánh với kinh nghiệm trong quá khứ. Khi anh và Lâm Hiên yêu nhau là một dòng nước nhỏ chảy dài, nước chảy thành sông, mặc dù không có nhiều quá trình khắc cốt ghi tâm, nhưng tình yêu qua năm tháng, theo thời gian không ngừng sâu sắc. Mà so với Lâm Hiên ở bên nhau tám năm mà nói, chỉ mất bốn tháng đã động tâm với một người đàn ông khác, đây hiển nhiên là chuyện cậu càng không thể chấp nhận được.

Nhưng không đợi Sở Lệnh trả lời lại cho bác sĩ gia đình, Hàn Cố đã giúp cậu đưa ra quyết định trước, muốn chế tạo ra thuốc ức chế.

Sở Lệnh lúc biết sửng sốt một chút, cư nhiên còn có một chút bất mãn. Cậu đem chút bất mãn này đổ lỗi cho Hàn Cố hoàn toàn không thương lượng với mình liền tự chủ trương. Nhưng cậu không có cách nào để bất mãn, bởi vì Hàn Cố ngày càng bận rộn hơn, thậm chí một tuần không thể trở về nhà một lần. Sở Lệnh tức giận không bao lâu lại đau lòng, thế là chuyện này cứ như vậy không giải quyết được.