Bí Mật Xuyên Qua

Chương 5




Muốn mở tửu lâu cần có đầu bếp, chưởng quầy và tiểu nhị. Hiện tại Hoàng Thùy và Hoàng Đông là hai người, chỉ cần tìm thêm một đầu bếp nữa là có thể làm việc. Đầu bếp phải biết nhiều món và tay nghề cao, phải có thiên phú trong việc nấu nướng, học một hiểu mười, vì đây chính là trụ cột của một tửu lâu “chất lượng hàng đầu”.

Hoàng Thùy nghĩ đến việc mua người, nhưng mua người thì làm sao biết được người nào nấu ăn tốt mà mua. Nhưng nếu thuê thì sợ không tin tưởng được. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hoàng Thùy vẫn chọn thuê người, thuê người ở Phan thôn. Người Phan thôn chất phác thật thà, người nấu ăn tốt cũng nhiều, nàng nhận ân huệ của người dân ở đây nên sau này có việc gì tốt cũng sẽ nghĩ đến thôn trước.

Thức ăn ở tửu lâu ngoài những món bình thường hay ăn, Hoàng Thùy sẽ xen kẽ thêm những món ở hiện đại, đến cả rượu nàng cũng sẽ chế biến tốt, chắc chắn sinh ý sẽ dồi dào.

Sau khi vạch xong kế hoạch mở tửu lâu, Hoàng Thùy gọi Hoàng Đông đang tất bật dọn dẹp lại. Nàng muốn giao việc cho hắn.

“Hoàng Đông, ngươi sẽ làm tốt những việc ta giao chứ?”

Hoàng Đông nghe vậy thì quỳ xuống, giơ tay lên thề.

“Tiểu nhân không biết mình sẽ hoàn thành hoàn hảo việc chủ nhân giao không, nhưng tiểu nhân xin thề sẽ cố gắng hết sức, làm tốt nhất có thể những công việc mà chủ nhân giao.”

“A, tốt tốt. Nhưng việc ta giao cho ngươi làm đều là chuyện lớn. Nếu có sai xót thì sao?” Hoàng Thùy dựa lưng vào ghế, tay đưa ly trà lên nhâm nhi. Trên đời này, thứ khó uống nhất vẫn là trà – đắng ngắt.

“Tiểu nhân lấy tính mạng ra để cam đoan.” Hoàng Đông kiên định nhìn Hoàng Thùy, ánh mắt rực lửa ý chí.

“Tốt, được rồi, đứng dậy, từ nay cứ gọi ngươi xưng ta, đừng có cái gì tiểu nhân, khó nghe muốn chết.”

Hoàng đông nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng không nói gì, đứng dậy sẵn sàng nghe mệnh lệnh.

“Tửu lâu này giao cho ngươi, không những tửu lâu, còn những cửa hàng khác của ta sau này cũng giao cho ngươi. Ngươi sẽ ra mặt làm việc, lấy danh ông chủ thay ta. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Hoàng Đông vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, nhưng hắn là người thông minh, vừa nghe liền hiểu.

Hoàng Thùy nói kế hoạch mở cửu lâu cho Hoàng Đông nghe, sau đó sắp xếp chỗ ở, đưa cho hắn một ít bạc rồi để hắn ở đây vài ngày thám thính tin tức, tìm hiểu một số thứ cần thiết.

Xong xuôi đâu vào đấy, Hoàng Thùy dẫn Hoàng Đông đến Phan thôn cho hắn biết đường, hẹn ba ngày sau gặp nhau ở đây. Sau đó một người lên trấn, một người vào thôn.

...

Ba ngày sau.

Hoàng Thùy như mọi ngày chạy bộ luyện võ, tới giờ thì từ từ chạy đến đầu thôn.

“Hoàng Đông.”

Nghe tiếng gọi, Hoàng Đông quay người lại, nhưng trước mắt hắn không phải là ông chủ cương nghị, mà là một vị phụ nhân trẻ trùm khăn bịt hết mặt mày khiến hắn hết hồn. 

“Chủ nhân?” Hôm nay Hoàng Đông mang một bộ đồ cực kỳ đắt tiền, nhìn một cái liền biết phú quý. Đồ này là ba hôm trước Hoàng Thùy đích thân vì hắn mà chuẩn bị.

“Ta đây, đi theo ta.”

Hoàng Thùy dẫn theo Hoàng Đông đến nhà thôn trưởng, giữa đường gặp không ít thôn dân hiếu kỳ. Hoàng Thùy biết họ tò mò nên mỉm cười trả lời.

“Là hắn muốn gặp thôn trưởng nên ta dẫn đường cho hắn.”

Thôn dân nghe vậy cũng không hỏi gì nhiều. Dù sao cũng không ít người đến tìm thôn trưởng.

Thôn trưởng là người già nhất Phan thôn, lại là một người hiền hậu nên ở thôn rất có tiếng nói. Khi Hoàng Thùy đến thì thấy ông đang rít thuốc, uống trà, nhìn rất nhàn nhã.

“Thôn trưởng đại nhân, có người tìm ngài.”

“A, Thùy cô nương, hôm nay không lên núi nữa hả. Là ai tìm ta thế.”

“Đây là Đông gia, hắn có việc cần ngài giúp đỡ.”

Hoàng Đông rất nhanh nhạy, bước lên chào hỏi thôn trưởng rồi nói ra mục đích của mình.

“A, ngươi muốn đến tìm đầu bếp ở cái thôn nghèo nàn này hả?”

Hoàng Đông nghe vậy thì cười.

“Tại hạ ngày bé đi lạc được thôn dân giúp đỡ, bây giờ muốn quay lại làm chút việc coi như báo đáp.”

“Người như ngươi thật hiếm thấy. Đi theo ta.” Thôn trưởng gật gù vuốt chòm râu trắng dài ngoằng của mình nhìn Hoàng Đông tán thưởng, sau đó đứng dậy vào nhà lấy cái chiêng đồng rồi dẫn người đi ra bãi đất trống của thôn.

“Keng keng keng...”

Tiếng chiêng đồng vang lên vang vọng khắp Phan thôn, thôn dân đang làm việc thì đồng loạt nghỉ tay chạy lại, lâu lắm rồi mới nghe thấy chiêng, chắc chắn là có việc quan trọng.

“Thôn trưởng, có chuyện gì sao gọi chúng ta tụ tập lại đây vậy?” Một thôn dân hiếu kỳ hỏi. Mọi người cũng tò mò nhìn thôn trưởng, mắt không tự chủ cũng liếc qua người ăn mặc phú quý bên cạnh đánh giá.

“Mọi người yên lặng nghe ta nói.” Thôn trưởng dơ tay lên, thôn dân lập tức im lặng không xì xào nữa.

“Vị này là Đông gia, ngài ấy là ông chủ của tửu lâu trấn trên, xuống đây vì muốn tìm đầu bếp cho tửu lâu, không kể nam hay nữ, già hay trẻ.”

Nghe thôn trưởng nói xong, người dân bắt đầu xì xào nghị luận, không khí càng ngày càng sôi nổi, đúng là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống. Làm đầu bếp cho tửu lâu chắc chắn tiền công sẽ rất cao. Bọn họ đúng là nằm mơ cũng muốn làm.

“Nhưng vị Đông gia này, làm sao để được ngài chọn làm đầu bếp.” Một thôn phụ lên tiếng hỏi. Điều này cũng chính là điều mọi người muốn biết, ai nấy đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Hoàng Đông.

“Các vị hương thân xin lắng nghe. Hôm nay vị nào muốn ứng tuyển đầu bếp thì hãy về nhà làm ra ba món ăn từ rau muống, nếu nhiều hơn thì càng tốt. Tại hạ sẽ ở đây chờ các vị, mời các vị đầu giờ mùi tập trung tại đây để tại hạ mời người xuất sắc nhất làm đầu bếp.”

Nghe được Hoàng Đông nói, thôn dân có người mừng rỡ, có người ảo não. Người ảo não thì rất nhanh bình tĩnh lại, sau đó về nhà hoặc xuống ruộng, tiếp tục công việc đang dang dở. Người mừng rỡ thì phấn khởi chạy về nhà, chuẩn bị làm đồ ăn ứng tuyển đầu bếp.

Hoàng Thùy cũng nối gót mọi người tan rã về nhà. Vào nhà, nàng thay một bộ nam trang rồi hóa trang thành một người hầu nhỏ. Sau đó chạy lại bãi đất trống của thôn.

Tại bãi đất trống, các thanh niên đang giúp đỡ Hoàng Đông đem bàn ghế ra để lát nữa đem thức ăn trình bày lên. Hoàng Đông cũng loay hoay cùng họ sắp xếp như lời Hoàng Thùy dặn.

“Công tử.” Hoàng Thùy chạy lại chỗ Hoàng Đông, nhẹ giọng gọi.

“A!” Trong lòng Hoàng Đông lộp bộp, chủ nhân hắn đúng là cao thủ hóa trang, thật đúng là khiến hắn khiếp sợ. Như hiểu ý của nàng, hắn gật đầu một cái.

Một thanh niên đem một cái ghế tới cho Hoàng Đông rồi mời hắn ngồi. Hoàng Đông lúng túng không biết làm sao. Chủ nhân hắn còn đứng sao hắn dám ngồi đây.

“Công tử, mời ngài ngồi.” Như biết được suy nghĩ của hắn, Hoàng Thùy chạy lại nhận ghế rồi đưa lại cho Hoàng Đông. Mỉm cười với hắn, ý tứ là không có gì, ngươi ngồi đi.

Hoàng Đông miễn cưỡng ngồi xuống. Hoàng Thùy đứng một bên, chắp tay, người nghiêng về phía trước, đầu hơi cúi xuống, rất ra dáng người hầu.

Đầu giờ mùi, các thôn dân lục tục đem theo thức ăn mình chuẩn bị lên. Nhìn sơ qua thì giống nhau cả, đều là rau muống xào, canh rau muống và rau muống luộc. Tất cả có tám người trình món, nhưng có đến hai mươi lăm đĩa rau.

Sau khi các đĩa rau được trình lên đầy đủ. Hoàng Thùy nối gót theo Hoàng Đông thử thức ăn của từng người và chọn ra được ba người có tay nghề tốt nhất. Trong đó có một người làm bốn món rau muống, ngoài ba món xào, luộc, canh bình thường thì còn có thêm canh chua rau muống. Hoàng Thùy không cần nghĩ nhiều mà chọn luôn.

Người được chọn là Lý Thị Hoa, là bà mẹ góa chồng nổi tiếng nấu ăn ngon ở Lý gia, từng làm đầu bếp ở kinh thành. Bảy năm trước ở kinh thành xảy ra biến, vợ chồng Lý Thị Hoa sợ bị liên lụy nên chạy trốn tới Phan thôn, chồng của bà sau đó bị một trận bệnh nặng, tiêu tốn rất nhiều thuốc thang nhưng chỉ duy trì được ba năm. Sau khi chồng chết, Lý Thị Hoa một mình nuôi con đến tận bây giờ.

Hoàng Đông nói ra yêu cầu làm việc của mình cho Lý Thị Hoa, trả lương cho bà là một tháng một lượng, đưa hợp đồng làm việc cho bà ấn dấu tay. Nội dung hợp đồng là Lý Thị Hoa phải làm cho Hoàng Thùy ba năm, tiền công sẽ thay đổi theo sinh ý của tửu lâu. Trong thời gian làm việc, nếu như bà để lộ bất kỳ thông tin nào của tửu lâu, hoặc có bất kỳ thực đơn nào của lâu bị rò rỉ ra ngoài thì con trai bà là Dương Quý sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, đồng thời bồi thường ba trăm lượng bạc.

Tuy bản cam kết có chút khiến cho người sợ hãi, nhưng vì tiền công cao, Lý Thị Hoa không muốn con trai phải sống những ngày ăn không đủ no nên đồng ý, ấn dấu vân tay lên hai bản khế ước, một bảng Hoàng Đông giữ, còn một bảng Lý Thị Hoa giữ.

Con trai của Lý Thị Hoa năm nay mười lăm tuổi, lúc còn nhỏ có đi học chữ, sau này xảy ra biến cố hai thì mẹ con phải sống nương tựa lẫn nhau nên mới không đi học nữa. Hoàng Thùy nhận hắn vào làm tiểu nhị, một tháng cấp hắn năm trăm văn tiền.

Hoàng Đông hẹn Lý Thị Hoa và Dương Quý ngày mai lên giúp đỡ dọn dẹp và sắp xếp lại tửu lâu, tiền công vẫn ấn theo bình thường. Hai mẹ con liền rối rít đồng ý, bọn họ rất muốn nhanh nhanh kiếm được tiền.