Từ Nam Phương thẹn thùng cúi đầu: Cũng không thông thạo lắm, chỉ biết qua loa vậy thôi. Ví dụ như thứ này tôi còn chưa thấy bao giờ”. Cô vừa nói vừa chỉ vào mấy thứ nhạc cụ phương Tây.
Thượng Quân Trừng cười ha ha mở hộp đàn violon ra, nói với Từ Nam Phương: “Đây là đàn violon, là thứ nhạccụ tôi thích nhất, bởi vì âm thanh của nó như tiếng người, mềm mại, ấm áp, lại du dương và vang dội, có thể biểu đạt được muôn vẻ cảm xúc của con người.
Thượng Quân Trừng hào hứng giới thiệu với Từ Nam Phương từng loại nhạc cụ, miêu tả tỉ mỉ âm thành của mỗi loại ra làm sao, lúc này dường như không còn cảm thấy khó chịu nữa, trái lại vô cùng nhiệt tình.
Từ Nam Phương rõ ràng đã đói đến mềm nhũn cả chân nhưng vẫn phải giả vờ khiêm tốn học hỏi, chăm chú đứng phía sau xem Thượng Quân Trừng biểu diễn, sau đó còn đưa ra những lời bình luận của mình. Ý kiến của cô hoàn toàn không như những lời đánh giá của giới chuyên môn hay lời tán thưởng của người hâm mộ mà Thượng Quân Trừng từng được nghe. Những gì cô nói đều là cảm xúc mà cô nắm bắt được trong tiếng nhạc, mỗi câu mỗi từ đều “hợp tình hợp lý”.
Thực ra, khiến người khác vui vẻ xưa này luôn là sở trường của Từ Nam Phương. Cô nhìn cả căn phòng chứa đầy nhạc cụ, tất cả đều được Thượng Quân Trừng giữ gìn rất cẩn thận, lại nghĩ tới thân phận đào kép của anh, đương nhiên đoán ra được anh thích nhất cái gì.
Thượng Quân Trừng say sưa nói, đến nỗi chuông điện thoại reo cũng không nghe ra, Từ Nam Phương nhắc nhở, anh mới định thần lại.
Thượng Quân Trừng đi ra ngoài một lúc rồi quay vào nói: “Jim tới rồi, đi ăn thôi, lát nữa về tôi giới thiệu với cô tiếp”.
Hai người đi xuống lầu, Jim vừa trông thấy đã giật mình: “Sao cô ta lại ở đây?”.
Thượng Quân Trừng đảo mắt nhìn Từ Nam Phương, đi thẳng ra ngoài cửa, đáp nhanh một câu: “Chuyện dài lắm, một lời khó nói hết”.
Nhưng Jim không chịu cho qua: “Này, Danny, cậu điên rồi à? Cậu có biết công ty đã tốn kém biết bao nhiêu mới ỉm được chuyện xảy ra ở Sơn Tây không hả? Bây giờ cậu lại đi ăn cùng cô ta, cậu còn chưa đủ rắc rối hay sao?”.
Thượng Quân Trừng đứng trước ô tô Jim lái tới, thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Chính vì tôi sợ rắc rối nên tôi mới gọi anh đi cùng, nếu không tôi cần trợ lý để làm gì chứ?”.
Xe của Jim là một chiếc Benz màu đen, ở Bắc Kinh có rất nhiều xe như vậy, nên đi ra ngoài cũng sẽ không gây chú ý như chiếc xe thể thao hai ghế của Thượng Quân Trừng.
Thượng Quân Trừng đứng trước cửa xe, gắt lên: “Này, mở cửa đi, anh muốn để cho người ta nhìn thấy đã mắt mới thôi à?”.
Jim nghe vậy, dù không muốn cũng buộc phải làm theo, điều duy nhất anh ta có thể làm chính là để Từ Nam Phương ngồi ghế trước, Thượng Quân Trừng một mình ngồi ở hàng ghế sau.
Jim không muốn để Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương ngồi ghế trước, Thượng Quân Trừng một mình ngồi ở hàng ghế sau.
Jim không muốn để Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương cùng lúc lộ diện nên vừa lái xe vừa nghĩ cách: “Giờ đã là ba giờ rồi, ăn trưa thì muộn mà ăn tối thì sớm, hay là mua tạm cái gì lên xe ngồi ăn, tối rồi đi ăn nữa?”.
Đề nghị này được Thượng Quân Trừng hoàn toàn tán thành, xe vừa chạy ra ngoài, anh liền bảo Jim đi mua hamburger KFC và cô-ca. Từ Nam Phương nhìn chiếc hamburger, không cảm thấy muốn ăn chút nào, lại thêm chút rau xà lách kẹp bên trong, càng không hiểu vì sao Thượng Quân Trừng có thể nuốt trôi.
Thấy cô tách từng miếng ăn, vẻ mặt nhăn nhó như uống thuốc đông y, Thượng Quân Trừng lắc đầu.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái phóng về phía mình, Từ Nam Phương lên tiếng: “Sao… sao thế?”.
Thượng Quân Trừng nói: “Tên Phi Vũ này mắt mũi có vấn đề thật rồi, sao lại mua cho cô bộ quần áo kia chứ?”, anh vô duyên cô vớ cáu bẳn, quay đầu nói với Jim, “Chúng ta về công ty đã, cậu đưa cô ấy đi mua bộ đồ khác để thay, nếu không tối đi ăn cùng nhau mất mặt lắm, tôi đi luyện thanh”. Nhân lúc xe mới chạy chưa xa, Thượng Quân Trừng nói với Jim.
Jim thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, Thượng Quân Trừng lại dám đưa mối họa này tới công tu? Liệu có phải Thượng Quân Trừng bị tẩy não rồi không? Nhưng nghe cách nói chuyện của Thượng Quân Trừng không giống như đang nói giỡn chút nào, hơn nữa còn hào hứng thúc giục Jim.
Mặt Jim biến sắc, anh ta quay đầu lại nhìn Từ Nam Phương. Thấy hai má cô đỏ ửng, Jim đột nhiên nghĩ tới chuyện hai người họ hôm nay cùng từ trong nhà Thượng Quân Trừng đi ra, liệu có phải họ đã…
Không suy nghĩ nữa, Jim lái xe vào bãi đỗ rồi buồn bực dẫn Từ Nam Phương lên lầu.
Thang máy chỉ có hai người họ, Từ Nam Phương đứng sau Jim, nhìn cánh cửa thang máy sáng choang chiếu vào khuôn mặt u ám của anh ta. Thấy Jim dường như vừa hạ quyết tâm, rút điện thoại ra, Từ Nam Phương vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy trước mặt những người kia”. Cô biết ý đồ của Jim, lúc này Thượng Quân Trừng không có ở bên cạnh, vì muốn tốt cho anh, có thể Jim sẽ tìm người đưa cô đi nơi khác, khiến cô về sau sẽ không gặp được anh nữa. Để phòng ngừa chuyện này, Từ Nam Phương chỉ có thể giả vờ đáng thương: “Cần tôi đi nói rõ với bọn họ không?”.
Jim hừ lạnh: “Bây giờ cô nói xin lỗi thì được cái cóc khô gì? Cô định nói rõ thế nào chứ? Rốt cuộc cô là ai? Tôi nghĩ cô không phải người của Mika đúng không? Cô cứ quấn lấy Danny như vậy làm gì? Vì tiền ư? Hay vì muốn nổi tiếng?”.
Từ Nam Phương dùng ánh mắt vô tội nhìn Jim: “Không phải tôi muốn tiền, tôi… chỉ là không có nơi nào để đi mà thôi”.
Đương nhiên Jim không tin: “Danny là người suy nghĩ giản đơn, cô đừng coi tôi là thằng ngốc. Cô nói đi, bao nhiêu tiền? Cô muốn bao nhiêu mới chịu rời khỏi Danny? Hai trăm nghìn tệ? Năm trăm nghìn tệ?”.
Từ Nam Phương một mực lắc đầu.
Thang máy mở ra, Jim lại ấn nút đóng cửa vào: “Này, một kẻ quê mùa như cô lòng tham cũng quá lớn rồi đấy! Gía chốt, hai triệu tệ! Nếu cô còn không chịu từ bỏ ý đồ thì tôi sẽ tìm người xử cô”. Sắc mặt nghiêm nghị của Jim xoẹt qua người cô, Từ Nam Phương đương nhiên hiểu hàm ý của anh ta.
Jim và Thượng Quân Trừng quả nhiên khác nhau một trời một vưc, Từ Nam Phương cười nhạt. Mặc dù Jim không quá thông minh nhưng cũng không hề ngây thơ như Thượng Quân Trừng. Thượng Quân Trừng không hiểu sự hiểm ác lòng người và coi cô là một kẻ tâm thần đáng thương. Nhưng ngược lại, qua câu chuyện ở bệnh viện lần trước, gã jim này đã khăng khăng cho rằng cô có mưu đồ. Hôm any lại bắt gặp cô ta đi ra từ căn hộ của Thượng Quân Trừng, anh ta càng thêm hiểu rõ rắp tâm của cô.
Jim chưa từng dành cho Từ Nam Phương một chút thiện cảm nào, cũng chưa bao giờ thương hại cô, thế nên tâm trí anh ta sẽ không bị rối loạn, quan sát mọi thứ sẽ rõ ràng hơn Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương biết mình không thể che mắt Jim như che mắt Thượng Quân Trừng, nhưng cô vẫn khóc lóc nói: “Tôi không đi, thế nào tôi cũng không đi! Hôm qua tôi và Quân Trừng đã… Tôi nhất định sẽ không rời khỏi anh ấy…”. Cô cố tình nói lấp lửng, nhưng vẫn khiến Jim hoảng sợ.
Bởi vì đây là công ty, người qua người lại rất nhiều.
Cửa thang máy mở ra, lần này Jim không dám nán lại nữa. Anh ta kéo Từ Nam Phương vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, rồi quẳng cả túi xách lẫn di động lên mặt bàn, khiến chồng tài liệu cao ngất bị đổ, rơi lộn xộn trên đất.
“Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Cô cho rằng lên giường với Danny là có thể uy hiếp được cậu ấy sao?”, Jim cười lạnh, “Cô tưởng tôi không dám động vào cô à? Cho cô tiền đã là nể nàng cô lắm rồi”.
Từ Nam Phương hai mắt đã đẫm lệ: “Vì sao cứ nhất định phải chĩa vào tôi như vậy? Nếu là vì tôi làm ảnh hưởng tới Quân Trừng, tôi có thể ra mặt giải thích, vì sao cứ phải ép tôi đi? Tôi không đi!”. Nói xong, Từ Nam Phương chạy lại phía cửa sổ, hai tay bám chặt vào bệ cửa sổ không chịu rời.
Jim đi về phía cô nhưng Từ Nam Phương đã nhanh chóng đổi hướng, cô cầm lấy chiếc điện thoại bị Jim ném trên bàn. Mục tiêu của cô vốn dĩ là chiếc điện thoại này. Vì Jim đứng gần bàn nên trước hết cô phải dụ anh ta ra chỗ khác sau đó nhanh chóng chạy tới.
Từ Nam Phương cầm điện thoại trong tay, nói với Jim: “Nếu anh muốn đuổi tôi đi, tôi sẽ nói với Thượng Quân Trừng, bảo anh ấy đuổi anh đi trước”.
Thực ra cô chỉ trông thấy Thượng Quân Trừng và Jim dùng vật nhỏ như cái hộ này để nói chuyện với người khác, còn làm như thế nào để gọi được cho Thượng Quân Trừng, cô căn bản không biết.
Nhưng Jim quả thật đã bị cô dọa cho hoàng hốt. Anh ta chẳng qua chỉ là trợ lý của Thượng Quân Trừng, nếu như có tự ý hành động cùng đều là tiền trảm hậu tấu nhưng Thượng Quân Trừng mà nổi giận thì nhất định sẽ không chịu tiếp nhận ý tốt của anh ta. Làm những chuyện tốt mà không được báo đáp kiểu này, không phải Jim chưa từng làm.
Từ Nam Phương cũng nhỉna Jim là một chân quản gia quèn nên mới dám dùng tới chiêu này. Jim vốn dĩ cho rằng cô giả vờ tỏ ra đáng thương, đương nhiên sẽ không nghĩ tới chuyện cô không biết dùng điện thoại.
Anh ta giậm chân: “Cô…”.
Từ Nam Phương biến sự uy hiếp thành trấn an: “Tôi thật lòng thích Quân Trừng, chỉ muốn ở lại bên cạnh anh ấy, nếu anh ấy muốn tôi đi, tôi nhất định sẽ đi! Tất cả những gì anh làm thực ra là muốn tốt cho anh ấy thế nên tôi sẽ không nói gì với anh ấy cả. Chúng ta hòa thuận sống chung với nhau, không được sao?”. Nói xong, cô chìa điện thoại ra trước mặt Jim.
Jim hừ lanh, anh ta vốn không tin Từ Nam Phương thật lòng thích v. Nhưng hiện tại, Từ Nam Phương có thể gọi điện thoại tố cáo anh ta với Thượng Quân Trừng, mà cô hành động như thế rõ rang là chủ động thể hiện rõ rồi.
Jim nhận lấy điện thoại, có thể là do sợ Từ Nam Phương, hoặc cảm thấy cô là người khó đóan biết, anh ta tạm thời không nhắc tới chuyện đuổi cô đi nữa mà làm theo những gì Thượng Quân Trừng đã căn dặn, đưa cô tới phòng hóa trang.
Lại lần nữa Từ Nam Phương xuất hiện trước mắt Thượng Quân Trừng với một diện mạo mới, từ đầu tới chân đều thay đổi. Mái tóc dài phủ trên vai, một chiếc kẹp tóc màu ánh vàng bên phải, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tóc mái để chéo, khiến cho đôi lông mày lá liễu thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện. Lớp trang điểm nhẹ khóe lép che bớt vẻ mệt mỏi và càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của khuôn mặt cô, màu son óng ánh khiến cho cặp môi kia trở nên căng mọng, cuốn hút hơn.
Lúc Từ Nam Phương xuất hiện trước mặt Thượng Quân Trừng, anh đang ở phòng thu âm thử giọng, những ca từ nhẹ nhàng truyển ra bên ngoài. Giọng hát không hề pha trộn chút bi thương nào, nó như ánh nắng rực rỡ khiến cõi lòng u ám của cô cũng có thể cảm nhận được niềm vui sướng kia.
Thượng Quân Trừng nhắm mắt đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, mãi tới khi vô tình đảo ánh mắt ra bên ngoài qua khing cửa sổ lớn phòng thu, tiếng hát của anh đột ngột dừng lại.
Anh kinh ngạc nhìn Từ Nam Phươngg. Mặc dù cách một lớp cửa kính nhưng anh vẫn thấy rõ sự thay đổi của cô. Thấy Thượng Quân Trừng bất chợt dừng lại mất hai giây, đến cả tay nhạc dĩ chỉnh nhạc cho anh cũng phải tò mò mà quay đầu lại xem.
Thượng Quân Trừng ra khỏi phòng thu âm. Từ Nam Phương đi giày cao gót nên cảm thấy không thoải mái, cô dò hỏi anh: “Như thế này có được không? Tôi cứ cảm thấy không được tự nhiên…”.
Nhân viên trang điểm đưa cho cô mặc một chiếc váy ngắn trễ cổ nhưng cô nhất quyết không chịu mặc, khăng khăng đòi mặc quần áo dài. Song lựa chọn của cô cũng không đến nỗi, dù sao cô cũng là một cung phi, hoàn cảnh sống không giống người hiện đại, nội tâm còn mang chút thứ hơi hướm cổ đại không thể xóa đi được, cố tỏ ra chút bảo thủ, rụt rè lại càng khiến cho người ta gia tăng thêm đồng cảm.
Thế nên khi trông thấy cô trong bộ trang phục đen trắng đan xen, mặc dù cảm thấy có phần lạnh lẽo, cô độc nhưng Thượng Quân Trừng vẫn không thể dời ánh mắt đi được.
Jim ho khan một tiếng, Thượng Quân Trừng làm vậy thật sự là mất mặt. Từ Nam Phương đúng là rất đẹp nhưng vừa nghĩ tới lòng cô ta như rắn rết, có đẹp hơn nữa thì Jim cũng chẳng buồn ngắm. Thượng Quân Trừng đã từng gặp vô số người đẹp trong giới giải trí, không hiểu sao còn rơi vào tay người phụ nữ này.
Thượng Quân Trừng nghe thấy tiếng ho khan của Jim, bấy ggiờ mới định thần lại, ý thức được mình quá thất thố, vội vàng chữa: “Cũng bình thường, được cái so với lúc trước dễ nhìn hơn một chút”.
“Ừm”, Từ Nam Phương thừa hiểu biểu hiện của Thượng Quân Trừng lúc này, trong lòng vừa ý, chẳng qua không tỏ rõ ra mặt mà thôi.
Nhạc sĩ kia trông thấy Từ Nam Phương, lại xen vào góp vui, dò hỏi Thượng Quân Trừng: “Này Danny, ai đấy? Cô gái cinh đẹp thế này mà không giới thiệu đi!”. Anh ta nhìn Từ Nam Phương bằng ánh mắt vô cùng thân thiện.
“Người thân mới từ Ý tới”.
“Fan”.
Câu nói của Thượng Quân Trừng và Jim mâu thuẫn, xong cả hai ngơ ngác nhìn nhau.
“Ha ha… Có trò vui! Có uẩn khúc!”, vị nhạc sĩ kia cười giảo hoạt, giống như vừa tóm được điểm yếu của Thượng Quân Trừng, anh ta bá vai Thượng Quân Trừng: “Danny à Danny, bình thường nhìn không ra nhé, hóa ra cậu giả vờ chính nhân quân tử…”.
Thượng Quân Trừng đang định giải thích thì Từ Nam Phương đã gật đầu với người nọ, mỉm cười: “Tôi là họ hàng xa với Danny, cũng là fan của anh ấy”. Cô nói bằng tiếng Ý, sau đó thuật lại một lần bằng tiếng Trung.
Anh chàng nhạc sĩ kia vốn đang có hứng thú với Từ Nam Phương, thấy cô chủ động nói chuyện, liền hào hứng tiếp lời: “Người đẹp có giọng nói thật êm tai. Không ngại làm bạn với anh chứ?”, nói xong anh ta còn tiến lại gần định ôm cô.
Từ Nam Phương sợ hết vía, vội vàng nấp sau lưng Thượng Quân Trừng.
Thượng Quân Trừng đẩy anh ta một cái, sắc mặt sa sầm: “Anh làm cái gì thế?”.
Anh chàng nhạc sĩ kia vô liêm sỉ giải thích: “Ôm một cái gọi là chào hỏi thì đã sao?”. Nhưng trông thấy Thượng Quân Trừng giận tím mặt, anh ta không dám đùa nữa: “Ha ha đùa tí thôi mà, mọi người tiếp tục đi nhé”.
Dù sao v cũng là ngôi sao, chơi xong rồi sẽ chán. Nhạc sĩ ngồi lại vào chỗ của mình, tiếp tục làm việc, thình thoảng lén lút phóng ánh mắt về phía Từ Nam Phương.
Thượng Quân Trừng đi ra ngoài trước, anh lúc nào cũng đi đi về về một mình, thậm chí không thèm chào hỏi người khác.
Jim lái xe đưa Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương tới một nhà hàng cơm Tây vắng vẻ. Chủ quán là một đôi vợ chồng khá nổi tiếng trong giới giải trí ở Đại Lục, thế nên họ cân nhắc rất chu toàn, có những lối đi riêng và gian phòng riêng dành cho ngôi sao. Tới đây ăn cơm có thể tránh được khả năng bị cánh phóng viên bắt được.
Jim đã đặt chỗ ở nhà hàng, ba người kẻ trước người sau lần lượt vào phòng bao. Gian phòng được trang trí đậm phong cách hoang sơ của sa mạc. Trên tường treo bức tranh bãi cát vàng mêng mông vô tận, xa xa có một cô gái Duy Ngô Nhĩ cưỡi lạc đà chậm đi tới, sống động như thật, khiến người ta vừa vào phòng liền cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của những hạt cát trên sa mạc, tựa như từng luồng cát đang điên cuồng bay về phía mình.
(*Duy Ngô Nhĩ: Một dân tộc thiểu số ở vùng Tân Cương, Trung Quốc).
Từ Nam Phương bước vào phòng liền quan sát chung quanh, chưa đến mấy giây đã nhận ra ở góc tường có một khối đá màu nâu, hoa văn bên ngoài giống như hình xà lân. Từ Nam Phương vui vẻ nói với Thượng Quân Trừng: “Khối đá kia chỉ có ở sa mạc, hơn nữa còn rất hiếm”.
“Người đẹp đúng là tinh mắt! Chúng tôi mất một trăm năm mươi nghìn tệ mới mua được về đấy”.
Từ Nam Phương vừa dứt lời thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, anh ta là chủ nhà hàng này, trước đây cũng là một ngôi sao, song giờ đã rút khỏi làng giải trí.
Thượng Quân Trừng từng gặp người đàn ông này, Jim lại có vẻ khá thân thiết với anh ta, chủ động tiến lên true chọc: “Đúng là kiệt tác! Bức phong tình Tây Vực này giống thật quá đi! Vừa mới nhìn em đã thấy nóng bừng cả người, miệng cũng khát khô luôn rồi”.
Thượng Quân Trừng cười hùa theo.
“Khát là đúng rồi!”, người đàn ông lời ít ý nhiều, “Người đang đi trên sa mạc cũng giống như quan hệ nam nữ, đói, khát, nóng nực. Đấy cũng là lý do vì sao tôi trang trí nơi này thành sa mạc”. Anh ta vừa nói vừa giảo hoạt nhìn về phía Thượng Quân Trừng và Từ Nam Phương, ánh mắt toát ra vẻ thấu hiểu.
Thượng Quân Trừng lúc này căn bản là không muốn giải thích, nhưng anh vẫn cố tình trừng lớn mắt nhìn Từ Nam Phương một cái giống như trách cô rước thêm phiền phức cho mình.
Oán giận thì oán giân, nhưng hiện giờ Thượng Quân Trừng còn chẳng buồn mở miệng. Jim sợ người đàn ông kia nói cái gì không nên nói, vội cười lên tiếng trước: “Sếp à, tụi em giờ vừa đói vừa khát đây, anh còn không mau mang thực đơn ra cho em xem”.
Người đàn ông kia rất nhiệt tình: “Còn thực đơn làm gì nữa, để tôi mang đến cho cô cậu món ăn ngon nhất nhà hàng”, anh tar a dáng ông chủ mà nói, “Hôm này là lần đầu tiên mọi người tới đây, nên tôi mời! Sau này nhớ dẫn nhiều người khác tới nhé”.
Cả Jim và Thượng Quân Trừng đều không từ chối, người đàn ông kia tiếp tục nói: “Món ăn nổi tiếng nhất chỗ chúng tôi là “nước lửa triền miên”. Mọi người muốn gọi mấy suất?”.
“Đương nhiên là ba suất rồi”, Jim trả lời.
Từ Nam Phương nghe cái tên này bất giác nhướn máy lên. Cô giương mắt nhìn Thượng Quân Trừng cũng đang tỏ ra khó hiểu, ngay cả Jim là người lên tiếng cũng cảm nhận được lời nói của người đàn ông kia có phần mờ ám.
Quả nhiên, điệu cười của anh ta không hề có ý tốt, hết nhìn Từ Nam Phương rồi lại liếc nhìn Jim, giống như đang nghĩ anh ta không nên có mặt ở đây.
Lúc ra ngoài, anh ta vừa chỉ vào cái chuông nhỏ bên cạnh vừa nói: “Bồi bàn bưng đồ ăn lên xong sẽ không vào nữa, mọi người cần gì thì bấm chuông nhé”.
Người đàn ông ngó thêm lần nữa, sắp đi ra cửa còn cố ngoái đầu lại: “Tôi nhiều lời thêm chút, chỗ này là bên ngoài vẫn có người qua người lại, nhưng mà trong kia cón một gian phòng nữa”. Anh ta chỉ về phía sau phòng bào, ba người nhìn theo, quả nhiên trông thấy một cái cửa nhỏ đi vào gian phòng bí mật, “Trong đó cái gì cũng có đủ, cửa hai lớp cách âm cực tốt. Mọi người muốn chơi gì cũng được”.
Cuối cùng đã nói hết những điều cần nói, người đàn ông không thèm để ý tới vẻ mặt Thượng Quân Trừng và Jim đã bỏ đi. Với anh ta, thái độ của người khác thế nào không quân trọng, anh ta chỉ quan tâm tới việc làm sao để những người nổi tiếng tới đây có thể được yên tâm mà thỏa thích vui đùa.
Người đàn ông kia vừa đi khuất, Thượng Quân Trừng lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Loại người gì thế? Anh thấy anh ta nói cái quái gì không? Jim, chúng ta đi nơi khác”.