Nếu nói về những chuyện khác, có thể Từ Nam Phương không hiểu, nhưng chỉ cần nhắc đến Toán học, Hình học là cô lại không khỏi nhớ đến cha minh.
Lúc quay đầu lại lần nữa, Từ Nam Phương đã ngừng khóc, trở lại bộ dạng ngây thơ, khờ khạo. Cô thẹn thùng cười: “Tôi đã mang lại quá nhiều phiền phức cho mọi người rồi. Cảm ơn anh”.
Lời cảm ơn yếu ớt này của Từ Nam Phương quả nhiên khiến Ngô Thi Hủy cực kỳ ác cảm. Nhưng trừ việc lẩm bẩm trong miệng với vẻ khinh bỉ, cô ta không dám tỏ thái độ chống đối ra mặt nữa, bởi vì cách này có vẻ như vô dụng.
Từ Nam Phương nhìn thoáng qua ly rượu vang đỏ trên bàn của Ngô Thi Hủy, chợt nảy ra ý hay, cô nói với nữ tiếp viên hàng không đứng phía xa: “Cho tôi hai ly rượu”.
Cô cầm lấy một ly, ly còn lại mang tới cho Thượng Quân Trừng, chân thành nói: “Khiến anh và cô Ngô hiểu lầm nhau, đều là do tôi không tốt. Tôi cảm ơn sự giúp đỡ của anh, đồng thời cũng thật lòng hy vọng anh và cô Ngô làm lành”. Cô cười thân thiện với Ngô Thi Hủy, “Cô Ngô mặc dù không thích tôi, nhưng tôi vẫn phải giải thích , tôi và anh Thượng không có quan hệ gì hết, chẳng qua chỉ là anh Thượng thương hại tôi, vì anh ấy tốt bụng. Thế nên tôi hy vọng hai người mau chóng xóa bỏ mọi hiểu lầm.
Thấy sắc mặt Ngô Thi Hủy vẫn không tốt lên, Từ Nam Phương đành nói thẳng: “Tôi không giỏi ăn nói, cũng không biết uống rượu, nhưng mong cô Ngô tin vào ý tốt của tôi, tôi thật sự hy vọng hai người đừng vì tôi mà hiểu lầm…”.
Từ Nam Phương nâng ly rượu lên nhưng Ngô Thi Hủy không thèm phản ứng lại. Cô đành cầm ly của cô đưa lên trước mặt: “Để tôi kính hai người một ly”.
Bộ dạng lúc giải thích của Từ Nam Phương vừa căng thẳng vừa tội nghiệp, không hề tỏ ra nịnh nọt. Thấy cô yếu đuối như vậy mà còn cố muốn uống cad ly rượu đầy, Thượng Quân Trừng nghĩ nếu chỉ dựa vào thể chất của cô nhất định sẽ xảy ra chuyện: “Cô có uống được không đấy?”.
Dáng vẻ “thương hoa tiếc ngọc”của anh đã khiêu khích sự châm chọc của Ngô Thi Hủy: “Rượu vang đỏ này đáng gì chứ!”.
“Đúng vậy! Tôi không sao đâu. Có một ly thôi mà, chỉ cần hai người làm lành thì tôi uống bao nhiêu cũng được”.
Từ Nam Phương vừa bưng ly rượu lên thì đúng lúc máy bay dao động nhẹ, rượu trong ly sánh một ít ra quần áo của Ngô Thi Hủy.
Từ Nam Phương hoảng sợ, mặc dù chỉ có vài giọt nhưng sắc mặt Ngô Thi Hủy đã khó coi đến cực điểm. Từ Nam Phương hai tay hai ly rượu, muốn lau giúp Ngô thi Hủy mà không biết làm sao, bộ dạng lóng ngóng của cô khiến Thượng Quân Trừng cảm thấy buồn cười.
“Mỗi tí rượu đỏ, có gì mà nghiêm trọng cơ chứ!”, câu nói của Thượng Quân Trừng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, con thịnh nộ của Ngô Thi Hủy ào ạt dâng lên, cô ta hất ly rượu trong tay Từ Nam Phương, rượu vãi tung tóe trên sàn, ly cũng vỡ tan tành.
Cô tiếp viên đứng gần đấy nghe thấy tiếng động vội vàng chạy lại, trông thấy mấy người họ như đang cãi nhau, do dự một lát rồi quay người đi lấy chổi.
Ánh mắt Từ Nam Phương toát lên vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, cô vẫn cầm ly rượu còn lại, ấp úng mở miệng giải thích lại không biết phải nói thế nào.
Thượng Quân Trừng lúc này đã không thể nào chịu nổi cái tính tình tiểu thư của Ngô Thi Hủy nữa, anh đẩy cô ta một cái: “Cô làm cái gì thế hả? Người ta có ý tốt, sao cô lại vô vị như thế?”.
“Em vô vị?”, Ngô Thi Hủy căm phẫn nhìn Thượng Quân Trừng, người đàn ông này dám động tay động chân với mình, “Em vô vị như thế đấy! Sao nào!”.
“Đừng như vậy…”, giọng nói của Từ Nam Phương trở nên lí nhí giữa tiếng cãi nhau om sòm, tay cô vô tình đụng phải tay Ngô Thi Hủy. Ngô Thi Hủy đang trong cơn tức giận đến sôi máu, liền vung tay đẩy Từ Nam Phương sang một bên.
“Cút ra!”, Ngô Thi Hủy hét lớn khiến tất cả hành khách trên máy bay phải giật mình, “Thượng Quân Trừng! Là tôi vô vị hay là do mấy người coi tôi là kẻ ngu? Thượng Quân Trừng, anh nghĩ anh tốt đẹp lắm đấy hả? Tôi đây không thèm bám lấy anh!”.
Ngô Thi Hủy vừa dứt lời, Diệp Phi Vũ đã kinh hoảng thốt lên: “Cô Từ!”. Câu giật giọng của anh ta trong giây lát đã thu hút sự chú ý của Thượng Quân Trừng.
Vừa nãy Ngô Thi Hủy đẩy, Từ Nam Phương không đứng vững, đã ngã sõng soài xuống sàn.
Diệp Phi Vũ đỡ cô dậy, thấy cô mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, một tay khư khư tóm lấy tay áo còn lại.
Thượng Quân Trừng vội chạy qua đó, bởi vì dù thấy Từ Nam Phương cố giấu giếm nhưng anh vẫn có thể nhìn ra vệt máu đỏ chói mắt ở cổ tay cô.
Từ Nam Phương bị ngã vào chỗ chiếc ly rơi, những mảnh thủy tinh trong suốt vẫn còn sính lại vết máu đỏ tươi. Lúc bị đẩy ngã, cô chống tay xuống sàn, đúng vào vị trí những mảnh thủy tinh.
Diệp Phi Vũ kéo ông tay áo đang bị Từ Nam Phương giữ chặt lên, trông thấy một vệt máu dài liên tục chảy từ cổ tay tới thận khuỷa tay. Anh ta kinh ngạc nhìn Từ Nam Phương, máu ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương, có vẻ rất sâu. Một người điềm tĩnh như Diệp Phi Vũ mà lúc này cũng phải hoảng hốt.
Từ Nam Phương nén chịu đựng, nước mắt ứa ra vì đau nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đều do tôi không cẩn thận, tôi vụng về… Không phải lỗi của người khác…”.
Co tiếp viên hàng không chạy vội lại, họ đều đã được huấn luyện sơ cứu vết thương nên vừa trông thấy tình huống trên, cô ta liền mang hộp y tế tới, giúp Từ Nam Phương băng bó.
Xảy ra chuyện như vậy, Jim có phần khó xử. Ngô Thi Hủy cũng chưa gặp phải chuyện này bao giờ, mặc dù cô ta tính tình ngang ngược nhưng không phải không có tình người. Tuy nhiên, trông thấy sắc mặt Thượng Quân Trừng sa sầm lại, Ngô Thi Hủy không chịu được mà tiếp tục tranh cãi: “Em… vốn dĩ… không liên quan tới em, do cô ta không cẩn thận tự chuốc lấy…”.
Sắc mặt Thượng Quân Trừng càng lúc càng khó coi, ngay cả Jim trước giờ luôn nói đỡ cho Ngô Thi Hủy thì lúc này cũng không lên tiếng. Ngô Thi Hủy không biết làm sao, đành đổ hết tội lên đầu cô tiếp viên: “Này, các cô làm cái gì mà đi cả ngày mới quay lại quét dọn thế hả?”.
“Cô trách gì người khác chứ?”, mặc dù Ngô Thi Hủy rõ bỏ trách nhiệm, nhưng Thượng Quân Trừng vẫn không nhịn được phải lên tiếng giáo huấn: “Rõ ràng là lỗi của mình mà cô còn đổ trách nhiệm cho người khác! Nếu không phải tại cô thì cô ấy có thành ra như vậy không? Cô có gì tài giỏi? Cô là người, người khác thì không phải à?”.
“Anh! Anh dựa vào cái gì mà quát nạt tôi?”, sắc mặt Ngô Thi Hủy khó coi đến cực điểm. “Nếu không phải do mấy người hùa nhau lừa gạt tôi, tôi cũng không…”, Ngô Thi Hủy lúc này đã đầy một bụng ấm ức.
“Chúng tôi lừa cô cái gì? Cô là ai mà chúng tôi phải hùa nhau lừa cô?”
Bên kia, Từ Nam Phương rên lên khe khẽ vì vết thương đang được sát cồn, Thượng Quân Trừng nghe thấy, trong lòng càng thêm áy náy.
Ngô Thi Hủy mất hứng ngồi sụp xuống, lúc này dù cô ta có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ nhận lấy sự quở trách của Thượng Quân Trừng. Tất cả mọi người dường như đột ngột đứng về phía Từ Nam Phương.
***
Rời khỏi sân bay, Thượng Quân Trừng liền được xe của chi nhánh tại Bắc Kinh thuộc Công ty Giải trí Thiên Đại Vũ Tuyết tới đón. Anh không thể đưa Từ Nam Phương đi đến bệnh viện, nhiệm vụ lần này tự nhiên được giao cho Diệp Phi Vũ.
Diệp Phi Vũ dìu Từ Nam Phương lên taxi, hai người đều giữ im lặng. Từ Nam Phương nhìn Diệp Phi Vũ qua gương chiếu hậu, chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta đường như đã bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Diệp Phi Vũ đón lấy cái nhìn của cô từ trong gương. Sự kiên định trong ánh mắt Từ Nam Phương khiến anh ta có phần chạnh lòng: “Cô tự làm mình bị thương, tôi nói không sai chứ?”.
Từ Nam Phương khẽ nhếch môi, coi như ngầm thừa nhận.
“Tôi không ngờ cô lại dùng tới chiêu này”. Diệp Phi Vũ đã đoán được, nhưng trong mắt anh ta vẫn thoáng lên một chút không đành.
Từ Nam Phương cười lạnh: “Chiêu này làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng không đúng ư?”.
Tài xế nghiêng đầu liếc nhìn về ghế sau, nghe cuộc đối thoại không đầu không cuối của họ, anh ta chợt cảm thấy bầu không khí ngột ngạt một cách đáng sợ, tựa như có một luồng gió lạnh vừa thổi qua sau lưng.
“Không phải không đúng, chi có điều, một cô gái yếu ớt như cô lại dám dùng khổ nhục kế, sự quyết tâm này của cô khiến tôi thấy thật đáng sợ”. Diệp Phi Vũ nhìn sang Từ Nam Phương ngồi bên cạnh, cánh tay cô đang nâng lên đã bị sưng lên bỏng rát.
“Cô gái yếu ớt?”, Từ Nam Phương cười, “Tôi mà cũng được tính là một cô gái yếu ớt sao? Lúc mười ba tuổi, tôi vẫn là một cô bé con không hiểu chuyện, chỉ biết bám theo cha làm nũng. Nhưng đã mười năm trôi qua rồi, tôi từ lâu đã không còn là một con nhóc nữa…”. Qúa khứ rõ mồn một hiện lên trước mắt, có thể bình an sống trong cung mười năm, có thể từng bước leo lên vị trí cao hơn, nhận được ân sủng của Hoàng thượng mà không bị kẻ khác hãm hại, Từ Nam Phương không biết đã chứng kiến biết bao nhiêu oan khuất tanh mùi máu, đã chịu đựng bao nhiêu thứ, cũng không biết tay mình đã chảy bao nhiêu máu.
Chẳng qua chỉ là tự làm bị thương tay mình, chảy có chút máu mà thôi, hiện giờ, vết thương nhỏ này đối với cô mà nói chỉ như muối bỏ bể, nào có đáng kể. Từ Nam Phương lạnh lùng cười, trong hậu cung, chỉ cần đi nhầm một bước thì e rằng cả chín họ sẽ bị thiệt mạng, những đen tối, những vinh nhục trong đó, người thời nay không thể hiểu hết được.
Từ Nam Phương bình ổn lại tâm trạng, lặng lẽ nhìn Diệp Phi Vũ: “Nếu tôi không làm vậy, đến Bắc Kinh rồi tôi làm sao có thể thuận lợi tiếp cận anh ta, đúng không?”.
Cô mỉm cười với Diệp Phi Vũ, nụ cười chưa đựng nỗi chua xót xen lẫn quyết tâm.
Thượng Quân Trừng là một người mềm lòng, mặc dù trên máy bay có thể khiến anh ta và Ngô Thi Hủy gây gổ, nhưng ít nhiều gì anh ta cũng đã thỏa hiệp. Thực ra, Thượng Quân Trừng không hề thấy mắc nợ cô, chẳng qua anh chỉ đồng cảm với cô mà thôi, vậy nên, khi tới Bắc Kinh, Thượng Quân Trừng nhất định sẽ lại nghe theo lời Jim, không gặp mặt cô nữa. Nếu muốn giữ lại một cơ hội, cách tốt nhất chính là Thượng Quân Trừng cảm thấy áy náy với mình.
Anh càng hổ thẹn, trong đầu sẽ càng nhớ tới chuyện của cô. Với sự tốt bụng của Thượng Quân Trừng, dù cho Jim khuyên can cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ chọc giận anh, khiến anh càng thêm quyết tâm muốn bù đắp cho cô.
Khổ nhục kế của Từ Nam Phương có hiệu quả thế nào, Diệp Phi Vũ đương nhiên nhìn ra được. Từ sau lúc xuống máy bay, Thượng Quân Trừng không nói dù chỉ một tiếng với Ngô Thi Hủy, Ngô Thi Hủy cũng không ngồi cùng xe với anh. Thế nhưng, Diệp Phi Vũ vẫn cảm thấy run sợ trước cách làm của cô: “Cô muốn có khối thiên thạch kia đến vậy sao?”.
“Đúng! Tôi nhất định phải quay về!”, nếu như cả đời này không biết khối thiên thạch đó ở đâu, có lẽ cô sẽ phó mặc cho số phận, sống kiếp phù du trôi dạt giữa thế giới xa lạ này. Nhưng giờ cô đã biết tung tích của khối thiên thạch, tất cả những gì cô có thể làm chính là tìm mọi cách để lấy lại nó, bởi vì cô không thể để một mình cah ở cái nơi hang hùm miệng sói kia được.
Làm bạn với vua như chơi với hổ, cô phải bảo vệ cha mình, đây là điều cô phải tận hiếu.
Cảm nhận được sự kiên định của Từ Nam Phương, Diệp Phi Vũ cười nhạt: “Cô quyết tâm như vậy thì tốt”.
Hai người vừa ra khỏi bệnh viện đã trông thấy ngoài cửa xe có xe do Thượng Quân Trừng cử tới đón. Người lái xe giao chìa khóa cho Diệp Phi Vũ, anh ta gọi điện cho Thượng Quân Trừng nhưng điện thoại đã bị tắt máy.
“Chắc cậu ấy bận rồi”. Diệp Phi Vũ giải thích với Từ Nam Phương rồi mở cửa xe cho cô.
“Đi đâu bây giờ?”, Từ Nam Phương hỏi.
“Tới nhà Thượng Quân Trừng”. Diệp Phi Vũ nói, “Cô đã phải dùng tới cả khổ nhục kế, tôi sao nỡ không giúp cô đây?”.
Từ Nam Phương cười lạnh, rốt cuộc là ai giúp ai, trong lòng anh ta rõ hơn cả.
Xa chạy, hai người đều lặng thinh. Diệp Phi Vũ thờ ơ nói: “Hình như bây giờ cô không say xe nữa thì phải, chắc là do ngồi xe và máy bay nguyên một ngày rồi nên giờ không còn cảm giác nữa”.
Từ Nam Phương ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Phía trước đen kịt bỗng dưng phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cả Diệp Phi Vũ và Từ Nam Phương đều vội nhắm mắt lại. Diệp Phi Vũ vội vàng dừng xe, lúc định thần lại đã thấy lối đi bị một chiếc xe màu đen có rèm che chắn ngang, đằng sau còn có một chiếc limo trắng. Chiếc limo tiến lên một chút rồi dừng lại, cả Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ đều cảm thấy kỳ lạ. Diệp Phi Vũ dặn Từ Nam Phương không được xuống, sau đó anh ta một mình ra khỏi xe, định một mình đi ra xem tình hình phía trước ra sao.
Cửa chính giữa chiếc limo bất ngờ mở ra, một vật thể màu trắng lao vọt ra khỏi cửa, Từ Nam Phương chăm chú nhìn theo, hóa ra là một con mèo Ba Tư với bộ lông dày trắng như tuyết; trong cặp mắt đó một chiếc anh biếc như màu nước biển, một chiếc như hổ phách hạng sang. Trong màn đêm tối, đôi mắt sáng như sao của nó thật mê hồn.
Từ Nam Phương biết loài mèo này, khi còn ở trong cung, cô thấy rất nhiều cung tần rảnh rỗi không có việc gì làm thường nuôi thú cưng, mèo Ba Tư có vẻ ngoài cao quý, rất được yêu thích trong cung.
Nhưng trong mắt Từ Nam Phương, đó chẳng qua chỉ là một con mèo trắng được xếp vào loại thượng đẳng trong các loại thượng đẳng. Loại mèo Ba Tư này thích nuông chiều, vô cùng khó nuôi, hơn nữa chúng còn khó sinh sản, rất quý hiếm. Người ngồi trong chiếc xe kia có vẻ quyền quý, giàu sang.
Từ Nam Phương đang mải suy nghĩ, thì một người từ trong chiếc limo bước xuống. Cô dựa vào ánh đền xe để quan sát, trông thấy một thanh niên chừng mười tàm, mười chín tuổi chạy vội hai bước đuổi theo con mèo, ôm vào lòng với vẻ yêu thương. Mái tóc dài của cậu ta bị gió thổi khẽ tung bay. Đèn xe bỗng dưng bật sáng, đúng lúc cậu ta quay đầu lại, bèn giơ tay lên che mắt. Khuôn mặt góc cạnh như hẻm núi hang sâu lộ ra trước mắt Từ Nam Phương.
Dưới màn đêm ngập tràn ánh đèn neon khiến khuôn mặt đó thật đối lập, sống mũi cao, lông mày rậm, bờ môi mỏng, nhưng có một vẻ cô đơn ngập tràn giữa hai hàng lông mày của anh, làn môi khẽ nhếch lên như tỏ thái độ chán ghét cuộc đời, thật sự hoàn toàn lạc lõng trong màn đêm rực rỡ của Bắc Kinh.
Đáng chú ý nhất chính là đôi mắt của cậu ta, rất giống với đôi mắt của con mèo cậu ta đang ôm, ánh mắt đầy thách thức và cao ngạo, nhưng có phần không giống với cao ngạo của Thượng Quân Trừng, mà nó mang theo một chút u buồn, một chút phẫn uất, là sự ngạo mạn, ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cậu ta liếc nhìn qua chiếc xe thể thao mà Từ Nam Phương đang ngồi, trong mắt tựa hồ thấp thoáng một niềm vui sướng, thế nhưng khi trông thấy Diệp Phi Vũ đi ra, vẻ mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, Cậu ta không thèm quay đầu lại, lập tức ôm con mèo lên xe.
Diệp Phi Vũ tới gần chiếc limo, nói gì đó với người ngồi bên trong, bộ dạng khúm núm kính cẩn. Từ Nam Phương nghĩ, trên xe chắc hẳn không chỉ có mình chàng thanh niên kia. Cô không nghe được Diệp Phi Vũ nói gì, chỉ thấy một lúc sau cửa sổ được kéo lên, chiếc xe chậm rãi lùi về phía sau. Một đòan xe màu đen có rèm che lướt qua bên cạnh Từ Nam Phương, sau năm chiếc xe như thế mới đến lượt chiếc limo trắng, sau đó lại có năm chiếc xe đen hộ tống theo. Mãi đến khi đoàn xe nối đuôi nhau chạy khuất, Diệp Phi Vũ mới lên xe.
Từ Nam Phương chứng kiến cảnh tượng ấy liền đoán được thân thế của cậu thanh niên kia không tầm thường, cô dò hỏi: “Họ là bạn anh à?”.
Diệp Phi Vũ cười cười, hời hợt “ừm” một tiếng cho qua.
Thấy anh ta miễn cướng đáp cho có lệ, Từ Nam Phương không hỏi tiếp nữa. Vừa rồi có lẽ đoàn người trong xe trông thấy xe của Thượng Quân Trừng nên tưởng người lái xa là anh, xem vẻ mặt hụt hẫng của người thanh niên kia cũng đoán được họ nhận nhầm. Từ Nam Phương biết Diệp Phi Vũ rõ ràng rất dè chừng mình nên không cố gặng hỏi. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt bị che mờ bởi một tầng hơi nước.
Thấy Từ Nam Phương đột nhiên trở nên buồn bã không rõ nguyên cớ, Diệp Phi Vũ bấy giờ mới phát hiện hóa ra mình đã lái xe đưa cô tới quảng trường Thiên An Môn.
Dù lúc này đang là ban đêm nhưng nơi đây vẫn sáng trưng bởi ánh đèn, diện mạo Thiên An Môn hiện lên rõ rệt, Từ Nam Phương đảo mắt qua đã nhận ra được ngay.
Bởi vì xe chạy ban đêm, hơn nữa khung cảnh Bắc Kinh cũng thay đổi rất lớn, Từ Nam Phương lúc đầu còn cảm thấy vô cùng lạ lẫm với thành phố này, nhưng khi vừa tới Thiên An Môn, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Đây chính là nơi cô ở gần mười năm, mười năm gió tanh mưu máu khiến cô nhớ như in diện mào hoàng cung.
Đi ngang qua nơi này, Từ Nam Phương có cảm giác như mình đã cách xa nó đến mấy đời, à không, thật ra đúng là đã cách xa đến mấy đời rồi.
Diệp Phi Vũ nhận ra tâm tư của cô: “Nếu muốn vào thăm, mai tôi đưa cô đi”.
“Vào thăm? Chỗ này hiện giờ ai ở?”, giọng nói của Từ Nam Phương có phần kinh ngạc.
“Không ai ở, để cho người ta vào thăm, dạo chơi”. Diệp Phi Vũ quét ánh mắt qua cô, “Hóa ra cô ở đây à? Cô là công chúa? Hay phi tần?”.
Từ Nam Phương không trả lời. Một nơi từng là cấm địa thiêng liêng không thể xâm phạm, giờ đây đã trở thành chốn mua vui cho thiên hạ, phơi bày lộ liễu chẳng khác nào trò cười của thiên hạ. Thừa Thiên Môn năm xưa, hôm nay đã bị thay tên đổi họ, một mảnh vải treo đỏ trên nóc, trông thật sự buồn cười.
Diệp Phi Vũ tìm một nơi đỗ xe, vừa dừng xe lại, anh ta tỏ ra hiểu ý nhìn về phía Từ Nam Phương: “Tôi đưa cô ra ngoài xem nhé!”. Anh ta xuống xe, mở cửa giúp cô.
Nhưng Từ Nam Phương không có ý định xuống.
“Không cần đâu, càng không cần vào xem”. Giọng nói của cô đầy vẻ xa xăm, “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận, say này rồi tính đi”.
Lần này, Diệp Phi Vũ cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ cô không muốn biết bốn trăm năm nay, hoàng cung đã thay đổi thế nào ư? Không muốn biết sau khi cô rời khỏi đó, đã xảy ra những chuyện gì ư?”.
Trong tâm tưởng của Diệp Phi Vũ, nếu như Từ Nam Phương đã biết mình xuyên qua thời gian thì ắt hẳn sẽ vô cùng lo lắng, sẽ nóng lòng muốn biết rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Từ Nam Phương không nghĩ như vậy, thậm chí còn có chút bài xích suy nghĩ của Diệp Phi Vũ.
Từ Nam Phương buồn bã nói: “Tôi muốn biết nhưng lại không dám biết. Đôi khi biết quá nhiều, chưa chắc đã là chuyện tốt”.
Diệp Phi Vũ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chỉ vì cô quyết tâm muốn quay về nên cô không muốn để lịch sử cắt đứt lòng quyết tâm ấy của mình, cô vẫn còn vấn vương nơi đó!”.
Từ Nam Phương đờ đẫn nhìn Diệp Phi Vũ, chỉ có những người mưu cao kế sâu giống mình mới hiểu được ý nghĩ của mình. Cô xuống xe, đột nhiên hứng thú nhìn Diệp Phi Vũ, hỏi: “Anh biết thuật chiêm tinh không:”. Diệp Phi Vũ còn chưa trả lời, Từ Nam Phương đã nói luôn: “Sinh lão bệnh tử của con người, tươi tắn tàn lụi của cỏ cây, hưng vong thịnh suy của một quốc gai, tất cả đều giống như bầu trời dày đặc sao này, đều có quy luật và vận mệnh riêng. Chỉ có điều, muốn dựa vào sức lực nhỏ bé của con người để thăm dò điều huyền bí trong đó, thực ra chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, cô cùng khó khăn”.
Diệp Phi Vũ lặng yên nghe hết lời cô nói, vẻ mặt Từ Nam Phương bống dưng trở nên u buồn: “Đời người giống như những vì sao, thuật chiêm tinh chính là dựa vào quá trình chuyển động của vì sao để suy đoán vận mệnh quốc gia hoặc con người. Nhìn thấy ngôi sao kia không?”. Cô chỉ vào một ngôi sao đứng lẻ loi giữa khoảng trời phía Tây Nam, mập mờ lúc sáng lúc tối, “Bính Hỏa Tử, Đinh Hỏa tùng sinh, ngôi sao này chính là đại diện cho vận mệnh của tôi”. Cô chìa ngón tay cái và ngón trỏ làm thành một góc vuông, ngón trỏ chỉ về phía một ngôi sao mờ nhạt khác, nếu không tỉ mỉ quan sát thì sẽ không thể nhìn ra nó được. “Từ khi tôi biết xem sao tới giờ, tôi luôn theo dõi vì sao kia, hôm nay nó đã trở nên mờ mịt không sáng rõ, điều duy nhất tôi có thể làm là quy về bảo vệ vì sao đó”.
Từ Nam Phương không rõ vì sao mình lại nói với Diệp Phi Vũ nhiều như vậy, có lẽ vì anh ta là người duy nhất có thể hiểu được mình, cô cũng không biết mình nói cho Diệp Phi Vũ nghe hay cho chính mình nghe. Nhưng khi vừa dứt lời, cô lập tức chui vào xe, đầu cũng không ngoảnh lại.
Diệp Phi Vũ có thể cảm nhận được lòng quyết tâm của Từ Nam Phương, anh ta theo cô lên xe, hờ hững nói: “Nếu tôi và cô đã có mục đích riêng của mình, tôi nhất định sẽ tận lực giúp cô lấy lại khối thiên thạch”.