"Bắt đầu đi", người đàn ông tuổi trung niên ngồi tựa đầu vào ghế, miệng tỏa ra làn khói trắng của điếu xì gà vừa châm trên tay, mặt vô cảm không một biểu tình.
Người nọ cúi thấp đầu cung kính, "Ý của ngài là..."
Ồng ta nâng nhẹ khóe miệng, tay đưa lên xoa quả cầu mạ vàng ở trên bàn làm việc.
"Cuộc thanh trừng"
Nói xong, người nọ nghe đã hiểu ý, rất nhanh liền cung kính gật đầu rồi rời đi, để lại ông ta trong căn phòng xa hoa lộng lẫy bậc nhất.
Sau khi Mạc Niên dẫn Tinh Kỳ đến và nói rõ mọi chuyện với Dương Tuyết, cô cảm thấy trong lòng mình lâng lâng, bắt đầu dâng lên cảm giác lo lắng.
"Chúng ta biết quá nhiều, tôi nghĩ họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu"
"Yên tâm, bọn tôi làm việc rất kín đáo", Tinh Kỳ dĩ nhiên là hiểu câu nói này, anh chỉ đang cố gắng trả lời trấn an cô mà thôi.
Tất nhiên qua bao nhiêu năm nay, số học sinh biết đến chuyện này có lẽ khá nhiều, nhưng không một ai là đi được đến đích cuối cùng cả.
Hơn nữa loại thuốc mà Tinh Kỳ nói, chỉ cần dùng nhiều, cộng thêm việc mỗi ngày lên lớp, giảng viên sẽ cài cắm một số thủ thuật để thôi miên sinh viên. Khả năng cao sẽ thâu tóm được tất cả bọn họ.
"Nhưng yên tâm, các cậu chỉ ăn có 2-3 bữa thì không sao, nó cần 3 năm để phát huy từ từ mà"
Mạc Niên khẽ lườm qua cậu bạn, mới nãy còn mặc hẳn ăn ngon miệng như vậy.
Dương Tuyết hỏi, "Vậy cậu đã nghiên cứu ra được thuốc giải chưa?"
Tinh Kỳ lắc đầu, "Loại thuốc đó, tôi đoán nó được làm bởi một nhóm các cựu sinh viên ngành y của trường chúng ta, nên hiện tại, năng lực của tôi chưa đủ để tạo ra thuốc giải"
Nói rồi, mặt anh buồn rười rượi đi, đường đường là một nhà nghiên cứu của tổ chức ám sát khét tiếng mà đến giờ này vẫn chưa làm ra được thuốc giải. Thật mất mặt.
Ba người mang nặng một nổi tâm tư cùng nhau đến trường.
Rảo bước theo đôi chân, lúc này, họ quan sát thấy hai bên lề tụ họp rất nhiều nhóm người lại với nhau, to nhỏ về một vấn đề nào đó.
"Có chuyện gì sao?"
Dương Tuyết đảo mắt xung quanh, muốn tìm lời giải đáp.
Từ phía xa, Thanh Dược chạy đến, trán đấm mồ hôi, miệng thở hồng hộc trông rất khó coi.
"Dương Tuyết, cậu biết chuyện gì chưa?"
Cô lắc đầu, "'Cậu không nói sao tớ biết", vừa trả lời, tay cô vừa xoa vào tấm lưng của Thanh Dược để xoa dịu đi tâm trạng kích động của cô bạn.
"Có người chết rồi!"
"Cái gì", Dương Tuyết ngạc nhiên, cô hỏi lại vì không tin vào tai mình, mong lời mình nghe được là sự nhầm lẫn.
Mạc Niên cùng Tinh Kỳ đồng loạt nhăn mày.
Trường đã hành động rồi ư?
"Thang máy hỏng, 5 người bị thiệt mạng trong đó, thi thể của họ vừa được mang đi"
Chuyện này xảy ra, dư luận xôn xao đến cực điểm, ắt hẳn có rất nhiều người đang trong tình trạng sợ hãi.
"Nhưng nó chưa phải là điều khiến mọi người căng thẳng hơn bao giờ hết"
Thanh Dược vuốt ngực, thở đều đều, ánh mắt xa xăm, "Trên sân thượng có hai người tự vẫn"
Vậy là đúng rồi, ba người nhìn nhau, chính là tác dụng của loại thuốc đó.
Lời kể của Thanh Dược tiếp theo khiến mọi người hiểu ra vấn để, hầu hết những sinh viên thiệt mạng là do vi phạm các nguyên tắc của trường.
Mọi người đều lo lắng, trong lòng tự hỏi không biết ai sẽ là người tiếp theo.
Vậy nên, tất cả họ bắt đầu tuân thủ nội quy một cách nghiêm ngặt. Đến cả nam nữ cũng e ngại khi cười với nhau, vì có quy định cấm yêu đương.
May mắn là Dương Tuyết cùng Mạc Niên được hệ thống bảo vệ, qua mặt được chút ít. Nhưng không hoàn toàn, nếu lộ liếu quá sẽ thật sự bị phát hiện.
Tới căn hộ của Dương Tuyết, Mạc Niên mở lời, nói ra suy nghĩ cất giấu sâu trong thâm tâm.
"Cô còn nhớ không, thời hạn 3 năm, cả cơ thể và trí óc của chúng ta sẽ thuộc quản lí của trường. Nên dù có bị phát hiện, họ có thể sẽ không bị pháp luật trừng trị"
Dương Tuyết ngẫm nghĩ hồi lâu.
Cái thiện khi nào sẽ thắng được cái ác, hệ thống tới để hỗ trợ bọn cô vì tới phút cuối cùng, cả hai sẽ thất bại. Vậy lần này, cô với hắn có thể thắng nổi thiên cơ không?
"Theo pháp luật hiện hành ở đất nước S của chúng ta, giấy tờ đó sẽ hết hiệu lực nếu như đơn xin rời trường có con dấu xét duyệt của hiệu trưởng"
Dương Tuyết đang muốn lên kế hoạch để lấy đi con dấu đó, phút cuối cùng khi tìm được sự thật cô sẽ dùng nó làm lá chắn vô hiệu hóa các quy định của trường.
Mạc Niên nghe cô trình bày xong thì cũng không có ý kiến gì, tuy nhiên việc này lại khá mạo hiểm. Nếu lấy mất thì chẳng lẽ hiệu trưởng sẽ không để ý sao?
"Có thể thay bằng con dấu giả, còn hàng thật thì sẽ nằm trong tay của chúng ta, anh nghĩ ổn chứ?"
Hắn lắc đầu, "Hiện tại còn quá xa vời để nghĩ đến việc này, chúng ta phải sống sót được đã"