Thành phố phát triển bậc nhất lại có 1 người ăn mày ở góc nhỏ của tòa nhà lộng lẫy, bị bảo vệ đuổi mấy lần nhưng ông ta không đi mà rất kiên nhẫn bám lấy, vài người nhìn ngứa mắt nên ném tạm cho ông ta một vài đồng lé.
Tới lúc nhận được vài tờ lưa thưa, ông ta mới đứng dậy rời đi.
Dương Tuyết cùng Mạc Niên đi quanh quẩn ở khu vực tình cờ chứng kiến cảnh tượng đó.
Kẻ ăn mày cũng phải ăn xin đúng chỗ, trước công ty Xeyok, người ra vào đều không phải người tầm thường, thật biết thức thời.
Đã sát giờ tan làm, ai nấy đi ra đều có dáng vẻ nghiêm túc chuẩn chỉnh, nhưng điểm chung là đôi mắt thờ thẫn, hình như họ mệt lắm.
Cô điểm từng gương mặt xa lạ lướt qua, tuy nhiên người mà cô cần tìm thì không thấy bóng dáng đâu.
"Hôm nay không có thu hoạch gì rồi", dứt lời, Dương Tuyết thở ra một hơi.
Phần trăm tìm thấy người có thể là rất nhỏ, Mạc Niên cũng từng cổ gẳng tìm kiểm bằng cách kiểm tra dữ liệu, nhưng tên của họ có vẻ như đã bị thay đổi.
Bằng đi nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả, cô và hắn quay lại quỹ đạo của mình. Đó là học tập thật tốt và hoàn thành nhiệm vụ.
Trong khoảng thời gian này, số lần đếm ngược chuỗi trên cổ tay giảm đi không ít. Chỉ còn 68 lần nữa.
Hiện tại, Dương Tuyết cảm thấy cực kì sai lầm khi nghĩ nó là một nhiệm vụ đơn giản, không ngờ lại áp lực đến vậy.
Mỗi ngày phải dính sát mặt với người mình không thích, một thủ pháp tra tấn mới mà cô vừa nghiệm ra được, đến nỗi đang ngủ cũng bị giật mình mà tỉnh giấc.
"Phù", Dương Tuyết há miệng ra thở dốc, mắt đờ đẫn dần nhìn rõ xung quanh.
Nhớ lại hình ảnh chớp nhoáng xảy ra trong giấc mơ, là đôi môi của Mạc Niên, nhưng nó bị biến dạng, thô kệch dính đầy xương rồng và có mùi như tất ủ 5 năm. Lúc đụng vào còn có nguồn điện truyền đến làm cô cháy đen.
Thật ra ngoài đời khác hoàn toàn với giấc mơ đó, hắn tươm tất gọn gàng, người có mùi thơm đặc trưng nhẹ. Môi điểm lên chút hồng nhạt khiến phái nữ môi thâm phải dấy lên tia ganh ty.
Dù có vẻ ngoài ưa nhìn, giảm bớt áp lực nhưng cảm xúc tồn tại thời niên thiếu vẫn làm cô khó có thể thích nghi.
Lau tầng mồ hôi nhẹ như sương trên trán, Dương Tuyết tự hỏi, bên cô thần trí loạn như này, bên hắn có thể như nào nữa. Chắc cũng hãi hùng không kém.
Nghĩ tới đầy, cô mới thả lỏng mình ra một chút. Sợ hãi là tốt, sẽ không đi quá giới hạn.
Mắt vừa dán chặt vô nhau thì trước nhà cô có tiếng gõ cửa.
"Thật là...", cái chuông nhà cô trong mắt người khác chỉ để trang trí cho đẹp mắt thôi sao?
Lê lết thân thể ra ngoài, máu chưa lên não làm cô choáng váng muốn ngã.
Dương Tuyết vỗ nhẹ đỉnh đầu, từ từ tiến về phía cửa, vừa mở ra thì cô lập tức bị một hơi ấm phả vào mặt làm cho bừng tính .
Xong 2 giây, người kia đề lại một câu nói rồi rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hôm nay quên chưa làm cái đó"
Mọi chuyện đến quá nhanh khiến cô không phản ứng kịp, liếc mắt về chiếc đồng hồ trên tường, nheo lại cho đến khi thấy rõ kim chỉ.
Hiện tại là 11h 58 phút.
Cô bất lực nghiêng người dựa trán vào cửa.
Còn 2 phút nữa thôi, mọi công sức sẽ đồ sông đồ bể hết.
May mắn là hắn còn nhớ, Dương Tuyết đoán Mạc Niên thức đến giờ này để làm việc hay đại loại thế, hắn thật là một người có trách nhiệm.
Chân mềm chìm trong nệm êm, đầu gục xuống gối, cô thầm ai oán trong bụng.
Cái nhiệm vụ chết tiệt này khi nào mới hoàn thành được, có cách nào để gian lận không?
Cơn buồn ngủ kéo theo những suy nghĩ vẩn vơ cùng đi về một thế giới không có ở ngoài thực tại.
••••
Trưa hồm sau, khi Dương Tuyết đang ăn trưa thì Mạc Niên ghé vội qua nhà cô.
Nhìn thoáng qua, cô đoán được hắn đang đói, bộ dáng giống hệt như đi ăn chực, tư thế nhún nhường, không có hành động nào thái quá.
Mắt còn chớp nhẹ nhìn về bàn đồ ăn.
"Lại đây, lấy chén đũa ra thì được ăn chung"
Cô nhấc khóe môi, tranh thủ cơ hội hiếm có này sai bảo hắn một phen.
Mạc Niên được ăn thì mặt vui vẻ lên hẳn, hẳn dọn bát đũa, tiếp đến rót ra hai cốc nước ngọt.
Hoàn hảo!
Dương Tuyết nhìn một màn này mỉm cười hài lòng, tuy hắn là sát thủ nhưng biết điều chỉnh lực dồn vào mấy cái chén, không thô bạo mà nhẹ nhàng, tinh tế.
"Này, có phải anh đang tính làm điều gì đó đúng không?"
Nguyên cớ cô hỏi câu này cũng rất đơn giản, phong cách của Mạc Niên là sẽ không bao giờ làm mà không có lí do.
Việc hắn chuyển lớp ắt hẳn có kế hoạch tác chiến mới.
Chậm rãi nuốt xong một ngụm cơm, hắn từ tốn đáp:
"Tôi có gắn camera ẩn ở góc khuất lớp chúng ta"
Mạc Niên tiếp tục giải thích, "Theo như tôi nghĩ, các sinh viên chỗ chúng ta hầu hết đều tập trung vào việc học trên trường và ngoài giờ, không có việc làm thêm nên không đi đâu xa, chỉ quanh quẩn trong khu vực"
"Đặc biệt là trường và nơi họ ở, nhà thì trường khó có thể với tay vào, nên tôi muốn xâm nhập nơi này trước"
Hóa ra là vậy, Dương Tuyết đã hiểu.
"Nhưng anh chỉ đặt nó ở lớp chúng ta thôi sao?", cô hỏi thêm.
"Không hẳn, bên lớp cũ tôi có một cái, theo dõi gã có hiềm khích với tôi hôm bữa. Cái còn lại là bên đây, chỗ của
Na Á và John có hiểm khích với nhóm chúng ta hôm kia"
Cả hai ngẩm hiểu, nếu biến mất trong trường thì việc sử dụng camera của trường là vô nghĩa.
Ngay thời khắc nạn nhân mất tích, cũng là lúc đoạn ghi hình đó sẽ không còn tồn tại nữa.