"Dương Tuyết à, dạo này nhìn cậu nhợt nhạt đi hẳn, có chuyện gì sao?", Thanh Dược ngồi kế bên lo lắng hỏi cô.
Không cần phải soi gương, Dương Tuyết tự mường tượng được gương mặt lúc này của mình trông tiều tụy ra sao, với hốc mắt thâm đen, môi tái màu, cười không nhếch nổi miệng.
"À không, tớ thức đêm học bài nên thần sắc không tươi tắn như hồi mới vào", cô hướng ánh mắt sang chỗ khác, cố tình lãng tránh.
Thật ra, mấy ngày này đúng thật rất bận bịu, các bài tập lớn nhỏ trên trường liên tục ập tới, bình thường cô có thể xoay xở dễ dàng. Nhưng hiện tại cô có thêm một công việc kín, đó là điều tra.
Tin tức thu thập được của các giảng viên rất lẻ tẻ, ai cũng không thấy điểm bất thường, đâm ra giờ cô cùng Mạc Niên phải đi hỏi thăm tìm kiếm các sinh viên cũ.
Tuy vậy sau 5 ngày vẫn chưa có tiến triển gì, đa số họ là những người quan chức cấp cao nên khó hẹn gặp, không dễ để thu thập được thông tin.
Hơn nữa còn một chuyện kinh khủng đã xảy ra, vào đêm mưa tầm tã mấy ngày trước, cô và Mạc Niên đã làm mất chuỗi, hiện tại cả hai đến mặt nhau cũng không muốn nhìn.
Thanh Dược thở dài, "Haizz, mới được có mấy tuần thôi mà cậu đã thành ra thế này, duy trì hết 3 năm còn suy kiệt cỡ nào. Sau tiết tớ dẫn cậu đi ăn uống bồi bổ"
Cô kéo suy nghĩ của mình trở lại, nhanh chóng vui vẻ mỉm cười đáp lại, "im được, Thanh Dược thật tốt!"
Dương Tuyết chăm chú nhìn người bạn mình vừa làm quen được, cảm xúc lẫn lộn, vừa nghi ngờ, vừa mong cô ấy không phải là người cần tìm đó.
Dù đã cố gắng quan sát tìm ra một chút sơ hở nhỏ nhưng Thanh Dược vẫn
như cũ, không có điểm gì bất thường, là do cô ấy đóng kịch quá giỏi hay người cần đề phòng là người khác.
Hai người hàn huyên một hồi, từ phía xa lấp ló bóng dáng của Chung Siêu đang chạy hấp tấp về hướng này.
"Phù phù", cậu ấy gấp gáp hít lấy hít để dưỡng khí, trán lấm tấm mồ hôi hột.
Thanh Dược lên tiếng hỏi han, "Cậu làm gì mà vội vã vậy, có chuyện gì sao?"
Chung Siêu hớn hở trình bày rằng đã tìm được người phù hợp và nhóm họ sẽ có thêm thành viên mới, thành viên này xin chuyển qua lớp bên đây.
Thường thì xin chuyển lớp khá khó khăn, nhưng vì người kia có thành tích học tập tốt nên được đặc cách chuyển sang.
"Lần này các cậu hãy tin tôi, người tôi tìm tính tình rất tốt, đảm bảo hợp tác dài lâu", Chung Siêu tự vỗ vào ngực mình ca ngợi.
Nghe cậu bạn trình bày xong, Thanh Dược nghi ngờ nhíu mày, miễn cưỡng nói, "Tin cậu lần cuối thôi đó"
Chung Siêu bày ra vẻ mặt uy tín, dơ ngón tay cái lên, thoáng cái mắt sáng rực về một hướng duy nhất.
Như có một hào quang chói mắt đâm thẳng vào thấu kính bên trong, Chung Siêu xuýt xoa không thôi.
"Kia rồi, là người đó"
"Này, phải lòng anh nào à?", Thanh Dược trêu chọc.
"Đúng", giọng cậu bạn dần nhẹ đi.
"Cậu..", Thanh Dược không tin nổi, giật giật khóe miệng.
Dương Tuyết ngoảnh mặt về phía Chung Siêu đang chăm chú mê đắm, là người cô quen thuộc hơn bao giờ hết.
Đó là Mạc Niên, sao hắn lại chuyển được qua đây?
Việc chuyển lớp trong cùng chuyên ngành là một chuyện khá khó khăn, chứ đừng nói đến từ một chuyên ngành khác xin vào chuyên ngành này.
Sức mạnh của thành tích quả nhiên không thể xem thường được.
Dương Tuyết tạm buông ánh nhìn bên hắn, cụp mắt tập trung lại vào bài học.
Hắn chuyển vào đây chắc hẳn có mục đích nào đó, dù sao cô cũng sẽ được biết nhanh thôi. Nhưng mà trước đó, cô và hắn phải giải quyết cái nút thắt từ mấy ngày trước đã.
Kế bên là Thanh Dược đang nhíu mắt, pha lẫn vẻ ngạc nhiên, tay quơ lên đập nhẹ vào bả vai cô, miệng ghé sát thì thầm.
"Này, chẳng phải đó là cái người hôm trước được cậu dắt đi đó sao?"
Cô bạn nói nhỏ tiếp, "Tớ đoán cậu ta tới để lấy thân báo đáp đó Dương Tuyết à"
Nghe được những lời này xong, người cô run lên một cái, gáy có hơi lạnh.
Cô quên mất Thanh Dược chỉ biết cô và Mạc Niên có quan hệ người dẫn đường và kẻ mù đường, nên lời suy diễn phóng khoáng của cô ấy làm cô sợ sệt."Không có đâu, chỉ là tình cờ thôi"
Thanh Dược phẩy tay, "Làm gì có chuyện trùng hợp, nhìn cậu ta đi, từ dáng dấp đến mặt mũi cũng rất ưa nhìn, hèn gì đến Chung Siêu là nam nhân còn phải nể phục. Tớ còn để ý từ lúc đi vào đến giờ cậu ấy chỉ nhìn mỗi cậu thôi đó"
"À còn nữa, hôm trước tớ cũng có nghe nói về người xuất sắc đạt thành tích thủ khoa đầu vào ngành chúng ta năm nay chính là chàng trai đó"
Dương Tuyết gượng cười lắc đầu, mong lời nói của mình xoa dịu được sự kích động của Thanh Dược.
"Được rồi, thủ khoa cũng chỉ là kẻ mù đường, tập trung vào bài học đi, cuối giờ chúng ta sẽ bàn bạc sau"
Dương Tuyết búng tay xua tan cơn ảo tưởng trong đầu bạn mình, không để ý đến Mạc Niên đang ngồi ở phía sau nhìn cô, hết thảy cuộc hội thoại đã được hắn thu vào tại.