Bước tới là người thiếu nữ thời thượng, đồ mặc lên người được ủi thẳng tắp, gọn gàng, nhìn chung quy trên người cô ấy dặm lên một lớp đắt tiền.
Ngũ quan trong trẻo, khí chất của con nhà giàu nhìn những kẻ ở dưới. Khỏi phải bàn, loại khí thế này cao ngạo và coi thường người khác không biết bao nhiêu.
Người giàu có hai loại, loại thứ nhất là khiêm tốn có tầm nhìn xa trông rộng. Loại thứ hai là cô ta.
Cô giật giật khóe mắt, cho người này vào nhóm không biết có ổn không.
"Chung... tôi quên tên cậu rồi", đáy mắt liếc nhìn bọn cô.
Cậu ấy không để tâm nhiệt tình nói, "Không sao đâu, giới thiệu lại cũng được, tôi là Chung Siêu. Mới nãy cậu nhờ tôi tìm nhóm giúp, bây giờ đã có rồi nè, rất may còn dư một chỗ"
"Ồ", cô nàng đi tới bàn ăn.
Lựa chỗ kế bên Chung Siêu ngồi xuống, tay còn lại xoa xoa lọn tóc bên bả vai. Sau đó đánh mắt quét một lượt từ trên xuống nhìn cô và Dược Dược.
Cô cũng không đặt nặng dạng ánh nhìn chằm chằm này.
Quay sang chỉ thấy Dược Dược có chút khó chịu đưa đũa nhét miếng cơm vào miệng trông rất miễn cưỡng. Cô dưới mép bàn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu ấy trấn an.
Cô không chê, nhưng làm nhóm phải ăn ý, tính cách này của cô ấy có hơi...
"Bắt tôi vào nhóm này cơ á, không biết có làm ra trò trống gì không. À mà, tôi có nhóm rồi, khỏi cần rủ rê gia nhập"
Làm như bọn cô thèm cô ta lắm!
Chung Siêu bộ dáng nhăn mày, cố gắng né xa cô ả kia ra chút. Mặt đầy ăn năn nhìn bọn cô giống như muốn nói:
[Xin lỗi các cậu, chính tôi cũng không biết]
Nhân cơ hội người kia không để ý, Chung Siêu chắp hai tay lại lạy vài cái.
Cô và Dược Dược phì cười.
"Mấy người cười cái gì đó, thật bất lịch sự", Na Á nhìn bọn cô với vẻ mặt không vui.
Thoáng chốc ánh mắt Na Á sáng lên như nhìn thấy ngôi sao sáng.
"John em ở đây", nói rồi vẫy vẫy tay với người con trai nào đó ở đằng xa.
"Các cậu thấy chưa, chính là anh ấy đó, người chung nhóm với tôi"
John nghe thấy tiếng gọi thì tiến tới. Trên người cậu ta cũng phải phủ lên lớp tiền dày giống Na Á, đoán chừng thuộc lớp nhà giàu.
Lúc anh ta gần tiến lại đây hơn, Dương Tuyết mới nhìn rõ, đó chính là người bới móc nói điều không tốt về cô ngày hôm qua.
Vận xui gì thế này!
Cô chỉ là muốn ăn một bữa yên bình thôi mà.
"Xem ai kìa", John thốt lên câu nói trìu mến như gặp lại người bạn lâu năm của mình, ánh mắt đặt lên người cô nhưng ngữ điệu thì không hay ho như vậy.
Na Á bĩu môi giận dỗi, mắt chuyển qua tia ghen tỵ dán lên người John, muốn anh đặt sự chú ý lên người cô ta.
"Là cái tên hôm bữa nói xéo tớ đó", Thanh Dược không mấy vui vẻ cầm ly nước lên uống kết thúc bữa ăn của mình.
Cô cùng Chung Siêu chớp chớp mắt nhìn Thanh Dược đầy ngưỡng mộ, sao cậu ấy lại may mắn như vậy!
Ăn ngon lành xong mới gặp chuyện, còn bọn cô thì chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải tỉ thí đấu khẩu.
"Giờ nhìn lại mới thấy các cậu cũng xinh xắn, có muốn vào nhóm của tôi không?"
"Không đủ", cô trả lời theo phép lịch sự căn bản chứ cũng không quan tâm lắm.
"Vậy thì loại Na Á ra rồi cho các cậu vào"
Na Á nghe được lời John nói thì hốc mắt trợn to ngạc nhiên thốt lên vài câu, "Anh hứa cho em vào trước rồi mà, xem em nói với ba em thế nào"
John cười híp mắt như đã đạt được mục đích của mình, cậu ta chế giễu, "Em nghĩ gì vậy Na Á, anh nói thế mà em cũng tin. Sao anh có thể cho loại người như này vào được"
Na Á đi từ bất ngờ này qua bất ngờ nọ, cô ta thở phào một hơi rồi sau đó bật cười.
"Anh làm em hết hồn, biết ngay mà. Anh sẽ không ngu ngốc đến mức cho loại người không cùng đẳng cấp vào nhóm"
"Hahaha"
Hai người tự mãn, khung cảnh này lọt vào mắt 3 người bọn cô lại giống như các bác sĩ đang nhìn bệnh nhân tâm thần của mình.
"Chúng ta ra chỗ khác đi"
Nhân lúc bọn họ không chú ý, cô kéo hai người đi ra chỗ khác lánh nạn.
"Đúng thật là trên đời này kiểu người gì cũng có", Thanh Dược cảm thán.
Cô mỉm cười nhìn cô bạn của mình, "Tớ gặp dạng người cũng kinh khủng giống vậy, nhưng bá đạo hơn. Hắn là thích bắt ép người khác"
Vừa sải bước Chung Siêu vừa vểnh tai lên lắng nghe câu chuyện.
"Tiết lộ người kia cho tớ được không", Thanh Dược tò mò, nài nỉ cầu xin.
"Không được, tớ phải đảm bảo quyền riêng tư cho người đó, bí mật"
Hai người nghe xong thất vọng bĩu môi bước ra khỏi nhà ăn.
Chưa đi được bao xa thì đằng sau truyền đến tiếng cãi nhau.
"Thằng nhãi này, mày nói ai kém cỏi?", tiếng quát hô hào kinh động đến những người xung quanh.
Thiếu niên kia bị gã trai lao tới đòi đánh nhưng vì thân thủ nhanh nhẹn nên người nọ thoát được.
"Nói gì cơ?"
Giọng nói khá quen thuộc làm Dương Tuyết giật mình quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú mà điềm đạm như thường của Mạc Niên.