Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 35: Nghi Ngờ




Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua đến tối, nó cứ lặp lại như câu chuyện hàng ngày, mà cậu trải qua, anh vẫn là lạnh lùng với cậu, trong khi cậu thì chỉ có thể nhìn anh, mà im lặng không nói một lời nào…

Và rồi anh đã đi chơi với bạn gái của mình, trong khi anh Trúc cũng đã vô phòng, lúc này đã bắt anh Trúc đi tắm, bởi vì anh quá dơ, anh Trúc đã đồng ý theo yêu cầu của cậu, sau khi tắm xong anh liền leo lên niệm để nằm bên cạnh cậu…

Cậu giờ đã ôm anh và gác chân qua người của anh, nhưng anh lại không nói lời nào cả, cậu cảm thấy rất vui khi anh cho mình động chạm đến anh như vậy, nhưng mà bản thân không ngừng nghĩ về Vũ bởi vì cậu rất yêu Vũ. Thậm chí cậu ước gì anh Trúc chính là anh Vũ…

Vậy là chốc lát đã là 11h anh cũng đã về nhà như bao ngày, anh lúc này không nói chuyện bên trong phòng như mọi khi nữa, mà đã ra ngoài để nói chuyện với bạn của mình, trong khi cậu thấp thoảng lo lắng không biết anh sẽ ngủ ở đâu mà không ngừng đi ra đi vào…

Chốc lát anh cũng đã vào trong phòng để nằm, anh liền nằm ngay cạnh anh Trúc. Trong khi Anh ấy lại tỏ vẻ khó chịu, mà bảo với anh Vũ rằng: “Nào hãy vào bên trong nằm đi!

Nhưng anh Vũ lại không chịu điều này, mà quyết định sẽ nằm ở phía bên ngoài anh lên tiếng: “Không tôi sạc pin điện thoại nữa, vậy nên ông hãy nhích vào cho tôi nằm với!”

Nghe những gì anh Vũ nói anh Trúc cũng không biết phải làm gì khác, nên đã nghe lời của anh Vũ mà nhích vào bên trong để cho anh ấy nằm…

Trong khi cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, mà tự hỏi bản thân của mình rằng: “Mình có làm gì ảnh đâu chứ? Tại sao ảnh lại không nằm chỗ mình mà lại nằm chỗ của anh Trúc…”

Nghĩ đến điều này cậu vô cùng buồn bã, trong khi lý trí của cậu lên tiếng nói rằng: “Mặc kệ nó đi. Nó đã mặc kệ ông rồi thì ông quan tâm nó làm gì cơ chứ? Còn giờ mau ngủ nào!”

Sau những lời của lý trí cậu đã đáp rằng: “Phải vợ cần gì phải quan tâm ảnh làm gì chứ? Và vợ có chồng là được rồi phải không? Còn giờ thì vợ ngủ với chồng!”

Dứt lời cậu đã ôm anh Trúc lại mà ngủ… Nhưng rồi thời gian cứ dần trôi qua. Cậu đã không ngủ được, trong khi bọn họ cũng đã ngủ hết rồi…

Bấy giờ cậu cũng đã nhìn thấy anh Vũ gác chân lên người của anh Trúc điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu và ghen tị vô cùng: “Khi không hiểu sao anh Vũ lại làm vậy với anh Trúc còn mình thì lại không chứ?”

Dứt lời cậu đã dùng tay của bản thân cố gắng vớ tới anh Vũ và cũng ôm được ảnh trong khi giả vờ ôm anh Trúc. Thậm chí còn gác lên người anh. Mặc dù chỉ là như vậy thôi, nhưng cậu lại cảm thấy hạnh phúc đến tột cùng. Khi được chạm vào ảnh…

Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua. Giờ đây cậu cũng đã bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ của bản thân, và đã ngủ ngon hơn lúc nãy…

Cứ như vậy thời gian đã trôi qua cho tới sáng giờ đây cậu cũng đã không còn ôm anh Vũ nữa, khi dậy trước ảnh và sợ ảnh phát hiện mình ôm ảnh…

Sau đó cậu đã nhìn chăm chăm anh ta khi ngồi dậy, và cảm thấy ảnh thật là dễ thương, nhưng mà cậu lại không dấu được cảm giác thích ảnh vô cùng…

Cứ như vậy mọi thứ cũng đã bắt đầu lặp đi lặp lại như ngày hôm qua. Anh vẫn là lạnh lùng và né tránh mặc dù cậu cố gắng bám lấy anh. Nhưng rồi đã chủ động rời đi, khi biết cho dù mình có cố đến đâu thì chỉ càng làm anh ghét mình thôi…

Thậm chí cậu đã bám theo anh Trung và nghĩ rằng anh Vũ sẽ cảm thấy khó chịu về điều này và sẽ trở lại như xưa với cậu. Nhưng mà đó chỉ là sự mong đợi từ cậu mà thôi. Còn anh thì không biết nghĩ như thế nào nữa…

Cậu giờ đây đã đến chỗ anh quản lý, rồi anh Trung nói cậu hãy phụ anh quản lý sau đó đã rời đi. Cậu có chút hơi buồn khi đột nhiên anh chủ động xa cậu…

Nhưng rồi lại trở nên vui vẻ, khi anh quản lý bắt đầu lên tiếng hỏi cậu rằng: “Sao nào? Em thích anh Trung rồi à? Hay sao mà cứ lẽo đẽo theo ảnh vậy?”

Cậu im lặng trong sự ngại ngùng của bản thân không biết phải nói ra sao? Nhưng sự thật có lẽ là vậy. Bấy giờ anh lại lên tiếng bảo: “Bây giờ anh cho hai đứa nghỉ luôn. Sau đó gọi về cho ba em rồi làm đám cưới cho hai đứa luôn nha. Hơn hết anh nghĩ là anh Trung sẽ chịu đó!”

Cậu nghe đến đây mà chìm trong sự hoang mang và im lặng. Chốc lát anh quản lý lại cười và nói: “Sao em muốn như vậy không?”

Cậu đáp: “Anh đừng đuổi việc em và ảnh nha. Nhưng em nghĩ là ảnh sẽ không chịu yêu em đâu ạ!”

Anh bậc cười rồi lại trêu chọc cậu: “Vậy à? Sao em biết điều đó chứ? Trong khi em hỏi ảnh chưa? Anh nghĩ là ảnh sẽ chịu ý!”