Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 18: Khó Chịu Khi Không Được Xem Phim




Thế là hai người đã đi lòng vòng trong rạp chiếu phim, sau một lát đã đến nhà vệ sinh, giờ đây anh bảo rằng mình muốn đi vệ sinh, cậu lẽo đẽo đi theo sau anh, nhưng rồi cảm thấy rất khó chịu khi những ánh mắt, của mọi người xung quanh nhìn mình, bởi vì cậu đâu có đi vệ sinh...

Nên cậu liền ra khỏi nhà vệ sinh, rồi mới nhớ tới việc phải gọi cho người ở xưởng biết, để bọn họ không phải lo lắng về cậu, vậy là cậu đã ra một góc mà gọi điện cho người ở xưởng, nhưng rồi mãi anh Hậu vẫn không bắt máy...

Lúc này cậu tỏ vẻ tức giận, sau đó thở dài, mà cũng mặc kệ luôn, bởi vì anh không bắt máy thì cậu cần gì phải, gọi điện cho anh nhiều chứ, nó chỉ dẫn đến sự phiền phức mà thôi...

Thế là cậu cũng mặc kệ mà quay lại chỗ nhà vệ sinh kia, sau đó tìm kiếm Duy. Không nhìn thấy Duy đâu hết, cậu cảm thấy vô cùng bối rối, khi anh vừa mới ở đây mà, nhưng bây giờ lại có thể đi đâu được chứ?

Vẫn đứng đờ người ở đó với những suy tư không biết phải làm gì, thì giờ đây cậu cũng thở dài, khi anh bước ra từ trong đám đông, nó làm trái tim thấp thỏm của cậu đã trở nên bình thường lại, khi cậu nghĩ rằng anh đã bỏ mặc cậu và rời đi...

Thì lúc đó cậu không biết mình phải làm gì, nhưng điều đó đã không xảy ra. Cứ như vậy anh đã tiến đến chỗ của cậu, sau đó đưa mắt nhìn chăm chăm cậu, mà nhẹ nhàng ân cần hỏi: “Em vừa mới đi đâu vậy hả?”

Cậu lên tiếng trả lời, với khuôn mặt vui vẻ kia: “Em vừa mới gọi điện cho người nhà, nhưng bọn họ lại không bắt máy...”

Anh bấy giờ sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng, sau đó đáp: “Ừ vậy thì em gọi lại thêm một lần nữa đi. Nếu như họ đồng ý thì chúng ta sẽ đi xem phim cùng nhau. Không thì sẽ về nhà! Bởi vì họ sẽ lo lắng cho em đấy!

Thậm chí chủ nhật người mua vé đông lắm nên chúng ta khó mua vé ấy. Vậy nên để sáng hôm nào chúng ta đi đến mua và xem nhé...”

Cậu nghe những lời nói này từ anh mà cảm thấy khó chịu cực kỳ. Cậu chốc lát đã gọi cho người nhà, nhưng gọi mãi vẫn không bắt máy. Trong khi anh đã thấy điều đó mà lên tiếng nói rằng:

“Nếu như người nhà em không trả lời thì chúng ta nên về thôi đừng ở lại để xem phim nữa. Bởi vì gia đình em sẽ lo lắng cho em đấy!”

Nói rồi anh đã dắt tay cậu với ý định đưa cậu trở về nhà. Trong khi cậu thì cảm thấy không cam tâm về điều này. Bởi vì dù gì bọn họ cũng đã đến rạp phim, chẳng lẽ không xem phim mà đi về một cách lãng xẹt như vậy à?

Thế nên cậu đã lên tiếng năn nỉ anh rằng: “Đừng về mà làm ơn đi chúng ta đi xem phim đi mà anh!”

Anh tỏ vẻ lạnh lùng rồi đáp: “Không đây là lần đầu em lên sài gòn phải không? Vậy thì nếu như em đi đâu mà không báo cho người nhà biết, thì lúc đó người nhà sẽ lo lắng cho em. Và rồi họ sẽ đi tìm em lúc đó sẽ rất là phiền phức...Còn giờ chúng ta nên về thôi, lần khác chúng ta lại đi xem được không?”

Nói rồi anh liền dắt Cậu đi vòng vòng, trong sự khó chịu của cậu, rồi anh lại lên tiếng: “À thôi từ từ về vậy, chúng ta đi vòng vòng đi...”

Cậu vừa đi vừa ủ rũ như không có sức sống, sau đó cũng lên tiếng nói rằng: “Thôi chúng ta về đi, em chẳng muốn ở đây nữa...”

Nghe câu nói của cậu, anh cũng không nhân nhượng gì mà lạnh lùng trả lời rằng: “Được rồi Vậy thì chúng ta về thôi!”

Nói rồi anh dắt Cậu đi vòng vòng, quay trở lại những nơi cũ, mà cậu đã nhìn thấy, sau đó đến cái thang máy, cánh cửa dần đống lại, anh bấm nút để nó đi xuống, và bên trong có rất nhiều người, không gian vô cùng chật chội...

Sau một lúc bọn họ cũng đã, đi xuống dưới lầu rồi cả hai cũng đã bước ra, rồi anh đưa cậu đi ra phía bên ngoài...

Ra bên ngoài anh liền nói với cậu rằng: “Em hãy đứng đây nhé, anh đi lấy xe rồi một lát nữa, đến chở em...”

Cậu nghe theo lời của anh, mà khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng tức giận, cậu bắt đầu càm ràm với bản thân mình rằng: “Má chở người ta đi xem phim, mà chưa kịp xem phim lại trở về, đúng là thứ hãm mà...”

Thế là cậu đùng đùng sát khí đi khỏi chỗ đó, trong khi anh ấy cũng đã lấy xe ra, nhưng lại chẳng thấy cậu đâu cả, mà khuôn mặt trở nên lo lắng, anh liền lấy điện thoại ra để gọi cậu: “Alo sao em không đứng một chỗ vậy? Em đã đi đâu rồi chứ?”

Cậu liền đáp: “Em đứng cũng gần chỗ anh mà, anh không thấy em sao? Thôi để em đi xuống chỗ anh ha!”

Anh liền ừ sau đó cũng tắt máy, trong khi cậu thì đã đi xuống chỗ của anh, lúc này anh đưa cậu mũ bảo hiểm, cậu đội nó vào đầu rồi leo lên xe để cho anh trở về, trong sự khó chịu của bản thân, về việc không xem được phim...