Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 12: Ngày Mới: (Ngày 4)




Và rồi bọn họ cũng đã quay trở lại nơi mà cậu đã trải màn của mình ra để ngủ, hai người giờ đây đã nằm xuống dưới anh thì vẫn gọi điện nói chuyện với người mình yêu qua điện thoại. Còn cậu thì mặc dù coi điện thoại nhưng ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm phía sau lưng của anh...

Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua đến sáng hôm sau. Cậu đã tỉnh lại rất sớm, điều đầu tiên khiến cậu chú ý đến không là gì khác mà chính là anh. Cậu nghĩ trong đầu rằng rất muốn được ôm anh, nhưng điều đó chỉ là sự viễn vong của bản thân mà thôi. Bởi vì lỡ như cậu làm vậy, và anh nghi ngờ cậu là gay và ghét cậu thì phải làm sao?

Cứ thế cậu bậc phim âm mưu và tình yêu lên để xem. Để xóa đi sự nhàn chán mà bản thân đang dần trải qua, nhưng mà lý trí lại không ngừng đặc vào một người. Anh giờ đây đã xoay mặt về hướng cậu. Cậu nhìn anh ngủ mà cảm thấy anh vô cùng dễ thương...

Bỗng nhiên từ dưới lầu đã có tiếng ai đó kêu lên một cách dữ dội: “Vũ ơi...Vũ ơi...Vũ”

Âm thanh kia lớn đến mức Vũ phải tỉnh lại trong sự mơ màng. Cậu mở mắt chẳng nổi mà đưa tay gải đầu của bản thân, sau một lúc Long Long đã lên tiếng nói với Vũ rằng: “Hình như đang có ai đó kêu anh thì phải?”

Vũ nghe đến đây mà cảm thấy khó chịu cực kỳ, cậu ngáp ngắn ngáp dài, trong thân hình xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn tỏ vẻ mệt mỏi liền lên tiếng:

“Này em ra mở cửa giúp anh đi!”

Long Long nghe đến đây liền hứng ha hứng hở nghe theo lời anh, giống như một chú cún ngoan ngoãn nghe lời chủ mình. Thế là cậu đã đi xuống dưới lầu, băng qua những bật thang, mà tiến đến cánh cửa sắt. Nhìn chăm chăm cái ổ khóa. Cậu đưa tay cố quặng chìa khóa để mở ổ khóa ra...

Nhưng nó vô cùng cứng khiến cậu mở chẳng được. Cậu liền đưa tay gải đầu trong sự bối rối: “Cứng quá mình mở không được giờ phải làm sao đây ta?”

Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, cậu không còn cách nào mà chỉ có thể lên nói với Vũ trong sự lo lắng của bản thân, khi không thể hoàn thành được việc mà anh giao cho mình...

Cậu với tâm trạng lo lắng khi đã đứng chỗ của anh, sau đó khom xuống dùng tay lây anh dậy mà nói: “Anh ơi cánh cửa cứng quá đi mất. Em không thể nào mở được ạ. Vậy nên anh ra mở nó được không?”

Nghe những lời mà cậu nói, nét mặt của anh đã tỏ vẻ khó chịu. Cậu tưởng rằng anh sẽ la rầy mình, nhưng không anh đã đứng dậy mà chẳng nói gì hết. Sau đó liền đi xuống dưới lầu để mở cửa, xem thử rốt cuộc là ai đã kêu anh...

Bước xuống dưới anh mở khóa một cách nhẹ nhàng, rồi dùng chân đẫy mạnh nó ra. Điều này khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ khi bản thân của mình lại không bằng được anh.

Mở cửa ra là một người phụ nữ bà ta đang bế cháu trên tay, khuôn mặt phúc hậu lo lắng nói: “Trời tao kêu mày nãy giờ. Bởi vì hôm nay tao nghe nói ổng kêu xe chở đồ đến đây phải không? Tao sợ rằng bọn bây dậy trễ ổng kêu không có. Ổng la như hôm qua nên tao mới kêu bọn bây dậy đấy!”

Bà ta dứt lời sau đó cũng đã rời đi mất tiêu, trong khi cậu thì đưa mắt nhìn chăm chăm Vũ đã ngáp ngắn ngáp dài. Và rồi cũng đi vào bên trong xưởng. Còn cậu thì cảm thấy bụng của mình vô cùng đói nên quyết định sẽ đi ăn gì đó. Cậu đến quán ăn bán bánh cuốn mà mua một đĩa 25k sau đó trả tiền cho họ. Mà ngồi xuống bàn ăn.

Lúc ăn cậu không ngừng nghĩ về việc: “Liệu rằng anh Vũ ăn chưa nhỉ? Và nếu mình gọi anh ra đây ăn thì có sao không ta?”

Với những suy nghĩ về Vũ trong đầu của bản thân mình. Nhưng cậu lại trở nên lo lắng và ngại ngùng không dám hỏi để ảnh đi ăn sáng cùng với mình. Vậy nên chỉ có thể ăn một mình cùng những suy tư về Vũ mà thôi...

Sau khi ăn xông cậu đã trở về xưởng giấy, rồi lên lầu mà bắt đầu thay quần áo. Cậu thậm chí còn mang một đôi giày ba ta để khỏi đau chân. Sau đó ra chiếc giương mà ngắm nhìn mình ở trỏng cậu nói với bản thân:

“Nhìn mình như vậy là được rồi!”

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xông xui cậu liền vào phòng một lần nữa, để xem thử mấy giờ. Thấy bây giờ gần tám giờ cậu đã đánh thức anh Trúc dậy trong sự khó chịu của ảnh:

“Này 8h rồi anh dậy đi anh Trúc!”

Thế là anh Trúc đã dậy và bắt đầu đi đánh răng rửa mặt. Còn cậu vui vẻ đi xuống lầu với mục đích lẽo đẽo ở bên cạnh Vũ như những gì vẫn lặp đi lặp lại trong ba ngày trước...

Mặc dù chỉ có như vậy thôi. Chứ chả có gì xa vời hết, nhưng nó lại mang đến cho cậu một niềm vui vô cùng to lớn đối với chính bản thân của mình, khi đã có một người bạn đồng hành trong cuộc sống đầy cô đơn đã dần dần bị xóa tan đi...