Đúng như hắn dự tính, quả nhiên chiều hôm đó cô có đến tìm hắn thật. Bộ dạng rất chi là nhàn nhạ, ung dung.
Thấy cô tới, hắn ngẩng đầu lên, cười: “Kết quả thế nào rồi?”
“Tốt ngoài mong đợi, tổng giám đốc ạ.” Cô kéo dài giọng.
Hắn gật đầu: “Vậy sao?” Hàng lông mày hơi nhướn lên.
“Tất nhiên ! Sáng nay vị khách đó đã viết một bài về Thái Thịnh rồi đó, rất tích cực là đằng khác nha! Chẳng lẽ anh chưa đọc?”
“Có chứ ! Tôi đã đọc. Tôi cũng khá là hài lòng về kết quả lần này…” Hắn gật gù.
“Vậy anh phê đơn cho tôi chưa để tôi còn xuống thu dọn đồ đạc?”
“Từ từ.” Hắn phẩy tay với cô: “Tôi còn chưa nói hết mà.”
“Anh còn muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói rằng cô xác định sai đối tượng rồi. Người khách hàng đó khôngphải quý bà ở phòng 507. Mặc dù bà ta cũng là một nhà báo. Tuy rằng kếtquả lần này rất ấn tượng, việc cùng bà ấy chuẩn bị sinh nhật cho chồng,cô hoàn toàn ghi điểm với bà ta. Cũng một phần vì cô ‘chó đớp phảiruồii’ may mắn quen bà ta từ trước nữa…” Hắn đan hai tay vào nhau, chậmrãi phân tích cho cô nghe, nở nụ cười đắc thắng.
“Tôiđâu có nhằm vào bà Jayevi đâu nhỉ? Người tôi xác định làm mục tiêu làchồng của bà ta cơ mà.” Cô khoanh hai tay lại, nhìn hắn, cái nhìn gianxảo: “Phải không hả, Trần Minh Quân kính mến?”
Hắn bất ngờ, nhưng lại không mấy biểu lộ ra ngoài: “Cô có thể giải thích rõ hơn không?”
“Trước khi giải thích, tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Cô hỏi đi?”
“Làm chủ một tập đoàn dễ lắm hả?” Cô mỉm cười.
“Không dễ, rất vất vả.” Trần Minh Quân lắc đầu.
“Vất vả thế thì hẳn là anh bận lắm nhỉ? Có phải thế không mà tôi thấy anhrảnh quá mức bình thường rồi đấy. Còn có thời gian bày trò hành xác tôicơ mà.” Cô hơi nghiến răng lại.
Hắn sửng sốt: “Harry đã nói hết mọi chuyện cho cô?”
“Anh ta còn đang bận ở sân bay tiễn bố mẹ về nước, sao rảnh như anh được.” Cô hừ một tiếng.
Hắn thực sự bất ngờ nha! Xem chừng là cô ta biết tất cả rồi? Làm thế nào?
“Cô đã biết rõ mọi chuyện? Từ khi nào thế?” Hắn hỏi cô.
“Ngày thứ hai sau khi nhận được gợi ý của Harry… À mà gợi ý cái khỉ gì, rõràng là lừa người ! Công nhận đầu óc mấy vị lãnh đạo quả nhiên thâm sâu, thách đố toàn thách kiểu hack não thế này thì nhân viên nào chịu nổi…”Cô mỉa mai.
Hắn bật cười, ngừng một lát rồi mới hỏitiếp: “Cô có thể cho tôi hay cô đã tìm ra lời giải như thế nào không?”Hắn quả thực rất tò mò đấy.
Phương Anh suy nghĩ, rồigật đầu, chậm rãi nói: “Tôi quen bà Jayevi vào ngày đầu tiên, chúng tôiva vào nhau và bà ấy có bị thương nhẹ, nên tôi đã dìu bà ấy về phòng.Tôi biết nó không phải tình cờ, mà là có kế hoạch sẵn. Công nhận bàJayevi chịu chơi, đồng ý với con trai chơi trò lừa gạt người như này, bà ấy quả là một quý bà tuổi teen nha!”
“…” Hắn chămchú lắng nghe: “Vậy cô đã nhận ra bà ấy là mẹ của Harry từ phút đó ư?”Cô ta không thông minh tới vậy chứ? Hay là biết trước rồi?
Cô lắc đầu: “Không, lúc đó thì tôi chưa biết. Sau khi nhận được gợi ý củaHarry, tôi đã quay lại tìm và bà Jayevi có mời tôi vào chơi ! Vốn dĩ tôi định vào một lát rồi đi nhưng lại thấy có một thứ màu xanh sẫm nằm ởtrên bàn, rất nổi bật- đó là hộ chiếu. Tôi tò mò nên đã mở ra, lúc đấy,tôi mới biết bà ấy là nhà báo thôi ! ( có ghi trong mục nghề nghiệp )Một lát sau thì bà Jayevi từ trong bếp trở ra, chúng tôi ngồi nói chuyện và bà ấy có cầm tờ báo an ninh thủ đô lên đọc nhân lúc đợi quảng cáo.Đó là một tờ báo tiếng việt, và 5 phút quảng cáo bà ấy chỉ đọc mỗi mộttrang giữa, thỉnh thoảng lại cười mỉm vui vẻ.
Tôi cóliếc mắt qua nhìn xem bà ấy đọc gì mà coi bộ thú vị thế. Hóa ra là bàibáo viết về món mới gây bão diện rộng của Harry. Tôi thấy bà Jayevi cứnhìn chằm chằm ảnh cậu ta in trên báo mà cười thấy đã hơi nghi nghi rồi, nhưng chưa đoán được gì cả.
Đến chiều, tôi nhận gợi ý thứ hai của Harry và bốn giờ chiều ngày hôm đó, tôi đã đến nhà hàng của cậu ta theo chỉ dẫn. Tiếc là tôi đã không thấy được gợi ý đấy, nhưngtôi lại thu thập được một thông tin khác khá thú vị. Đó là bố mẹ củaHarry đều là nhà báo có tiếng chuyên viết về ẩm thực, vừa về Việt Namcách đấy mấy hôm. Tôi tình cờ nghe được chuyện này từ mấy chị nhân viênđang mải mê tám chuyện.
Tất nhiên là tôi hoàn toàn có thể dựa vào tên họ của cậu ta để tìm ra danh tính bố mẹ cậu ta một cách dễ dàng với một cú click chuột trên google. Huống hồ gì với giới nhàbáo thì tôi cũng biết kha khá người nổi tiếng. Huống hồ gì họ Firtye thì tôi không cần google cũng nhận ra một người rất nổi tiếng: ông JohnyFirtye- một nhà báo, kiêm một nhà phê bình ẩm thực.
Tôi tìm kiếm và nghe ngóng được từ FC của ông ta việc ông ấy đến Việt Namthăm con cùng với vợ. Tôi phải nghe ngóng từ FC ông ấy sở dĩ là bởi ôngta rất ít khi cập nhập blog, hầu như vợ ông ta- bà Jayevi cập nhập nhiều nhất. Tôi còn tìm được ảnh cả ba người họ chụp chung với nhau. Thật quá dễ dàng để phán đoán ra mối quan hệ, nhỉ?
Sau đó thìtôi giải ra thành công gợi ý số 2, tôi có làm theo và nhận ra cái gợi ýnày là hoàn toàn thiên về bà Jayevi. Tôi có lên blog của bà ấy và thấycó một bài viết bà ấy nói về món trứng cá với tâm trạng bực tức. Đúng,người gọi món trứng đó là bà Jayevi nhưng là gọi cho chồng mình. Tâmtrạng bực tức cùng sự thất vọng đó cũng là của ông Johny. Mặc dù ông takhông đề cập gì đến chuyện này trên blog của mình nhưng cùng ngày hôm đó ông ấy khi tham gia một cuộc phỏng vấn có nói rằng ông ta không vui với sự phục vụ khách hang của 1 số khách sạn tại Việt Nam. Thêm nữa, bàJayevi không thích cá, bà ấy có chia sẻ như vậy một năm về trước trênblog của mình.
Còn món thịt hôm trước là món khoáikhẩu của ông Johny. Lại là tự ông ấy gọi món chứ phải bà Jayevi. Xem ra, khách hàng mà anh muốn tôi thu phục là ông ấy đúng chứ hả?”
“Nếu cô đã biết vậy rồi, tại sao hai ngày sau vẫn cố tình lấy lòng bà Jayevi mà không phải ông Johny?”
“Đâu nào. Tôi lấy long cả hai người họ đấy chứ !” Cô nhún vai.
“Cả hai người họ? Tôi chưa hiểu rõ lắm, giải thích chút coi.” Hắn chăm chú nhìn cô.
“Khi tôi nhận ra mấy người các anh đang thử thách tôi bằng việc đánh lừa tôi nhờ mấy cái gợi ý đấy rằng bà Jayevi mới là khách hàng. Tôi không biết, tôi thực sự không biết mấy người có ý gì nhưng dù sao thì tôi vẫn chọnthuận theo chiều gió thôi ! Tôi lấy lòng bà Jayevi được thì cũng coi như lấy được lòng ông Johny rồi còn gì. Huống hồ ông ấy chả mấy khi ở lạikhách sạn vào ban ngày, thì tôi cứ lấy long người ông ta thương yêu nhất thì ông ta khắc sẽ quý tôi thôi mà.” Phương Anh nói.
“Thế tức là mấy hôm này cô chỉ tập trung lấy lòng gián tiếp ông Johny qua bà Jayevi thôi?”
“Không, tối qua tôi có lấy lòng ông Johny trực tiếp rồi. Tôi- dưới hình thứcnhân viên Thái Thịnh đã tặng cho ông ấy một bó hoa to nhân ngày sinhnhật. Và chi ra một khoản tiền không nhỏ để cả Thái Thịnh này đều chúcmừng sinh nhật ông ấy. Tôi đã phải cho mỗi nhân viên một 300k để ai thấy ông ấy thì đều cười và chúc mừng sinh nhật bằng tiếng anh. Còn mất hơn500k để nhờ mấy chú phụ trách cho phát bài Happy Birthday trong thangmáy nữa… Nhưng xem ra ông ấy đã rất vui. Tôi vẫn nhận gợi ý thứ ba đểxem ruốt cục thì mấy ngừoi muốn giở trò gì thôi !
Tôicá là lần này tôi mà thua thì anh sẽ hành tôi lên bờ xuống ruộng nhỉ?Thừa nhận đi, anh bày trò phải không? Ông bà ấy là bố mẹ của bạn thâncủa anh, chả lẽ họ lại không bỏ qua cho được?” Cô nói.
Hắn hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự thông minh cùng óc phán đoán của cô.Hắn không ngờ cô lại dễ dàng đoán ra như vậy. Không ngờ đấy.
Thấy hắn không nói gì, Phương Anh thở phào. Rồi cô hất mặt, kiêu ngạo nhìnhắn: “Anh không còn lý do gì để bắt bè tôi cả. Từ giờ, tôi chính thứckhông còn là nhân viên của Thái Thịnh nữa. Tạm biệt !” Cô nói rồi dứtkhoát xoay ngừoi bỏ đi.
Trần Minh Quân á khẩu, một lời cũng không dám ho he.
Sau khi rời khỏi phòng hắn, Phương Anh không kiềm chế nổi mà phá lên cườidữ dội. Cô ôm bụng đứng giữa hành lang cười như điên như dại: “Haha,cuối cùng thì cũng trót lọt hết…”
Cô không ngờ hắn dễ lừa như vậy, ôi trời ơi, cô cười ra nước mắt rồi.
Thật ra, hành trình cô tìm ra sự thật không phải là như vậy. Đời nào cô lại thông minh như thế được.
Đúng như Trần Minh Quân nói, cái này cô chính là “chó ngáp phải ruồi” nha!
Cái đêm mà cô chở Trần Minh Quân và Harry về, chính là cái lúc mà cả haitên đó ngủ li bì như chó chết thì điện thoại của Harry ( vốn nằm ở ngaydưới ghế cô) bỗng có tin nhắn. Vì nhạc chuông quá giống nên cô mới vôtình cầm lên và xem. Lúc biết là không phải điện thoại của mình, cô vốnđã định bỏ xuống rồi nhưng cái tin nhắn nó cứ đập vào mắt, không đọckhông chịu được.
Từ [Mẹ yêu]: Cô bé đó cả ngày hôm nay không đến tìm mẹ con ạ. Hay là con bé biết chuyện gì rồi?
Cô choáng tí thì lệch tay lái. Cuối cùng không kiềm được sự tò mò liềnclick vào xem toàn bộ tin nhắn. Nhờ đó cô mới phát hiện ra toàn bộ sựthật rằng mấy con người này thông đồng cùng nhau hại cô mấy hôm nay sống dở chết dở. Mặc dù vậy, cô vẫn thấy có lỗi với Harry vì đã lén lút đọctrộm thế này.
[ Mẹ, mẹ giúp con một chuyện được không mẹ? ]
[ Chuyện gì? ]
[ Chuyện là… bla… bla…. Vì thế nên bla … bla…. Mẹ chỉ cần bla… bla…]
[ Sao mấy đứa chơi gì ác thế? ]
[ ==’ Không liên quan tới con. Tại cái thằng chết bầm kia nó rảnh rỗi quá nên thích bày trò hại người ấy mẹ ạ. ]
[Ơ nhưng mà… cũng vui. Được thôi !]
…
[Nếu cô gái đó thua thì sao hả con? ]
[ Còn tùy thuộc vào cái đầu óc biến thái của tên kia nữa mẹ ạ. Không chừng nhỏ đó sẽ bị hành lên bờ xuống ruộng ấy ạ. ]
[ Ah… Tội nghiệp thế? Con bé này cũng rất dễ thương mà. ]
[ Chịu thôi mẹ ạ. ==’Con cũng chả biết Quân đầu óc nó không bình thường như thế này từ lúc nào nữa. ]
…
Sau khi phát hiện ra thì cô cũng về và tự tìm lại các đầu mối để liên hệvới nhau cho hôm nay có cái chém gió nghe logic vậy thôi =))) Chứ nóithật ra thì mất mặt lắm !
Nói chung, cô thắng là được rồi. Từ nay về sau, với Thái THịnh này cùng cô không còn quan hệ gì nữa.
Về nhà hưởng thụ cuộc sống thôi !