Điện thoại của Phương Anh reo lên. Diệp không nhìn sang, chỉ đoán: “Bà Mỹ gọi hả?”
Phương Anh lo lắng gật đầu.
Diệp giựt điện thoại của cô, ấn nút tắt nguồn rồi quay ra tỉnh bơ nói vớicô: “Mới 6 giờ thôi ! Chúng ta cứ đi chơi thêm một lát đi.” Nói rồi vứttrả điện thoại vào túi của cô.
“@@ Nhưng… Nhưng như vậy không sao chứ?” Phương Anh lưỡng lự.
“Không sao mà. Cứ để bà ta chờ.”
Diệp không để cô nói thêm tiếng nào đã vội vã đẩy cô lên taxi, phóng vù đi mất.
Riêng bà Mỹ đang ở nhà với một tâm trạng thực sự không mấy vui.
“Số máy quý khách vừa gọi…”
Bà ta nhấn nút dừng cuộc gọi. Môi mím lại đầy cay nghiệt.
“Thùy Anh, con ch* này càng ngày càng to gan. Cô ta chẳng lẽ không nhớ mẹghét nhất là phải đợi sao?” Đối diện bà, Huyền Nhung cũng cau có theo.
Hai mẹ con họ đã ngồi đây đợi cô hơn hai tiếng rồi mà vẫn không thấy ngườiđâu. Quan điểm của bà Thiên Mỹ từ xưa tới nay, mỗi lần cô làm gì sai thì đều sẽ về nhà và tự giác lên phòng bà ta. Không ngờ lần này lại…
Thấy mẹ im lặng hoài, Huyền Nhung tỏ vẻ chán chường. Cô ta đánh mắt ra hướng nhà bếp, gào to: “Này mụ kia, hóng cái gì mà hóng, tập trung nấu nướngđi !”
“Xin lỗi, xin lỗi !” Thím Ba không dám ho he gì, đành quay đầu lại tập trung vào nồi súp trước mặt, tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
***
Phương Anh đẩy cửa bước vào nhà. Vừa bật điện lên thì phát hiện ra thím Ba đã lù lù ngay trước mặt từ lúc nào.
Cô ngạc nhiên kêu lên: “Thím… Sao thím chưa về đi ạ?” 11 giờ đêm rồi chứ có ít gì.
“Suỵt.” Thím Ba đưa một ngón tay lên trước miệng: “Nói bé thôi !”
Phương Anh không hiểu gì, nhưng cũng gật đầu làm theo.
“Bà chủ đang giận con lắm đó, cái con bé này.” Thím Ba tiến tới đưa hai tay lên áp vào má cô, xoay trái xoay phải: “Đi đâu giờ này mới về chứ? Cóbị gì không?”
Phương Anh phì cười: “Con không sao mà.”
“Thím bảo con phải bé mồm rồi cơ mà.” Thím Ba mắng cô.
“Tại sao ạ?” Cô bĩu môi.
“Trời ! Con gây chuyện tày đình, lại còn để bà chủ đợi suốt 3 tiếng, giờmới chịu lết xác về đây.” Thím Ba nói gấp gáp: “Bà ta đủ giận dữ rồi,con cố gắng giữ ý một tí, vừa về cứ cười haha rồi nói to như này để bàchủ nghe được là không xong đâu.”
Phương Anh gật đầu: “Vâng ! Con biết rồi, con lên lầu đây.”
“Ơ thế ăn cơm chưa?” Thím gọi cô lại.
“Con ăn rồi. Thím cứ về đi ạ.” Cô cười thật tươi rồi ung dung lên lầu.
Thím Ba thấy cô có vẻ rất bình thường, nghĩ bụng chắc không phải chuyện gì quá lớn ! Liền thay đồ rồi rời đi.
Phương Anh đủng đỉnh tiến đến gõ cửa phòng bà Mỹ: “Con là Thùy Anh đây ạ.”
“Vào đi.” Tiếng bà ta vọng ra
“Dạ !” Phương Anh đẩy cửa bước vào.
Bên trong sang trưng đèn điện. Phô lên cái vẻ diễm lệ sang trọng của cả căn phòng, nổi bật lên chiếc giường màu vàng đồng xinh đẹp trước mặt côđây.
Bà Mỹ buông quyển tạp chí thời trang nước ngoàixuống, ngẩng lên mỉm cười nhẹ nhàng với cô. Qủa thực bà ta vô cùng xinhđẹp, không ai nghĩ rằng người phụ nữ này lại là một mụ đàn bà đã trên 40 tuổi và độc địa cả.
Đẹp như một thiên thần với lànda trắng bóc và đôi mắt nhỏ nhắn sắc xảo. Nụ cười như hoa nở rộ trênmôi. Bộ đồ ngủ mong tang tôn lên dáng người thanh mảnh.
Phương ANh nuốt một ngụm nước bọt. Cái bộ dạng lúc này của bà ta thực là gợitình mà, bảo sao bao cánh đàn ông tôn bà lên làm nữ thần sắc đẹp củashowbiz Việt chứ !
Bà Mỹ không để ý tới cái nhìn chằm chằm của cô, thản nhiên cười; “Đi tới giờ này mới về, thấy thoải mái hơn chưa?”
Cô lạnh lùng đáp lại: “Qúa thoải mái ấy chứ ạ.”
Bà ta híp mắt lại, đưa tay lên vuốt ve mấy sợi tóc: “Vậy sao không đi luôn đi.”
“Vì cái gì cũng có chừng mực của nó cả ạ. Con đã đi chơi quá lâu rồi nên phải về nhà thôi !”
“Ủa? Con cũng coi đây là nhà sao? Ta còn tưởng con coi cái nơi này là kháchsạn rồi chứ? Đi đi về về vô tổ chức. Xem ra ta không quản nổi con nữarồi.” Thiên Mỹ nhướn mày với cô.
“Thỉnh thoảng gặp chuyện buồn phải phá lệ tí chứ ạ…” Phương Anh thản nhiên đáp lại.
“Con buồn ư? Ta tưởng ta mới là người phải buồn chứ nhỉ? Ngồi đợi con gáiyêu quý ròng rã ba tiếng đồng hồ trong tâm trạng lo lắng không nguôi. Và giờ con về rồi lại ăn nói với ta cái kiểu này đây.”
“Ah ! Con thật sơ suất, điện thoại của con bị sập nguồn lúc con đi dạo phốnên con không biết dì gọi ạ…” Cô tỏ vẻ áy náy không nguôi: “Con xin lỗi ! Đáng lẽ con nên gọi cho dì sớm để đỡ mất công dì ngồi đợi ròng rã lâunhư này…”
“Không sao, không sao mà. Con bình an vô sự là ta yên tâm rồi.” Bà ta cười giảo hoạt.
“Vâng !”
“Thế con không có gì muốn nói với ta sao?”
“Dì muốn nghe điều gì?” Phương Anh cười lạnh.
“Xem ra con không có gì muốn nói rồi.” Bà Mỹ đáp lại cực kì cao ngạo.
“Vâng.” Cô nói, đơn giản, ngắn gọn nhưng đầy ý khiêu khích.
“Ngược lại, ta có rất nhiều điều muốn nói với con đây.”
“Dạ ! Con vẫn nghe.”
Thiên Mỹ chỉnh người sao cho ngồi được thoải mái nhất, bộ dạng nhàn nhạ nhưđang kể chuyện cổ tích: “Ta nên nghĩ thế nào về hành động quá khích củacon đối với Huyền Nhung hồi trưa nay đây?” Bà là một người vô cùng thắng thắn, không thích vòng vo nhiều, lập tức vào ngay chủ đề chính.
“…”
“Con thấy bất mãn quá à?”
“Không ạ.”
“Hay là con ghét con bé?”
“Không đâu.”
“Hay là con ghét ta, muốn trả thù lên nó?”
“Càng không ạ.” Phương Anh nhếch mép cuời.
“Cái gì cũng không. Vậy thì lý do là gì đây. Con không định giải thích sao?”
“Không luôn ạ."
“Ừm, vậy thôi !” Bà nói, tựa như an ủi: “Ta nghe nói con vì chuyện này màgánh trên vai số tiền nợ không nhỏ. Ta sẽ trả hết giúp con, chỉ mong con xin lỗi con bé một tiếng …”
“Không bao giờ !” Cô cao giọng.
“Hừ !” Bà Thiên Mỹ cau chặt mày: “ Ta cho con cơ hội mà không lấy, làm saikhông chịu nhận. Đây đúng là cái thái độ bất mãn rồi mà.”
“…”
“Nếu con cảm thấy sống ở đây bí bách quá thì cứ việc chuyển ra ngoài. Takhông muốn nuôi ong tay áo trong nhà, nhất là những con người nguy hiểmbất chấp tất cả để làm hại con gái ta.” Bà lớn tiếng.
“Dì nghĩ dì có quyền đuổi con sao?” Phương Anh nhàn nhạt đáp lại.
“Cái gì?” Thiên Mỹ há hốc mồm.
“Chẳng lẽ dì nghĩ dì thực sự là bà chủ của nơi này sao?” Cô chất vấn: “Ngườiđứng tên ngôi nhà này là cha của con, thưa dì. Mà cho dù là ai đi nữa,đuổi con gái riêng của chồng ra ngoài vào lúc khuya khoắt thế này, cánhtruyền thông mà biết thì chỉ có dì tổn thất nhiều nhất thôi, đại minhtinh ạ. Huống hồ gì dì nghĩ cha sẽ để dì đuổi con đi như thế này sao?”
Cô châm biếm.
“Mày…!!!”
“Chúc dì ngủ ngon ạ ! Con xin phép !” Cô cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa thì chợt phát hiện ra bên ngoài còn có một con chuột xinh đẹpkhác đang dỏng tai lên nghe lỏm. Vì bị cửa đẩy ra bất ngờ nên ngã dúidụi ra sau. Phương Anh từ trên nhìn xuống, nhướn mày: “Thư kí Nhung tòmò quá trớn rồi đấy. Muốn nghe thì trực tiếp đẩy cửa vào mà nghe, việcgì phải thập thò ở ngoài thế?”
Huyền Nhung không buồnđứng dậy, nhếch mép cười đểu, đưa tay lên vuốt ngược tóc ra đằng sau:“Lại thế rồi… Mày hai mặt hơn hai tưởng đấy.”
“Tôi chả hiểu cô nói cái gì nữa.” Phương ANh cười.
“Tao tưởng mày mạnh mẽ lắm cơ mà? Bình thường mày nói hay lắm cơ mà, bìnhtĩnh lắm cơ mà. Sao trưa nay trước mặt tao khóc lóc ỉ ôi như một con chó thế?? À mà cũng không sao, dù sao tao cũng thực sự rất thích bộ dạnglúc đấy của mày nha! Yếu đuối và nhu nhược !” Ả dài giọng.
“Thế à? Thích lắm không?” Cô đan các ngón tay vào nhau.
“Thích chứ ! Nó thành thật hơn cái bộ dạng chó chết của mày lúc nãy nhiều… Mày sẽ không lường được hậu quả khi dám nói ra những lời như vậy với mẹ tao đâu.”
Phương ANh gật đầu: “Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở nha! Nhưng mà…”
giọng cô tản ra một sự nguy hiểm ớn xương sống: “Lo cho cái mồm cô trước đi, Huyền Nhung thân mến.”
Nói rồi, Phương Anh cúi người xuống, ghé sát mặt vào mặt cô ả, khoe ra hàmrăng trắng tinh: “Cô tưởng tôi mình đồng da sắt hay sao mà lúc nào cũngcó đủ mạnh mẽ để không đau khổ. Ai cũng có lúc yếu đuối cả, đấy khônggọi là hai mặt, cô hiểu chứ? Và mong cô đừng lấy chuyện buồn của ngườikhác ra trêu đùa, vô duyên lắm đấy…”
“… Mày…” Huyền Nhung lùi lại sau. Chưa được vài bước thì đã bị cô tóm lấy hai vai giữ chặt lại.
Khuôn mặt Phương Anh chìm trong bóng tối, đôi mắt to tròn mở ra thật lớn,trừng lên với ả, hai hàm răng nghiến lại, tay cũng ghì chặt hơn. Cô chầm chậm nói đầy vẻ đe dọa thành thục: “Nếu để tao mà biết mày đứng sau tất cả những chuyện này thì mày không yên với tao đâu Huyền Nhung ạ. Đếnlúc ấy mày sẽ biết tao có thể ‘mạnh’ tới mức nào đấy…”