Đã 3 ngày trôi qua và Phương Anh thấy tình hình vụ xin việc chẳng khá hơn chút nào. Cô đã đi rất nhiều nơi xin việc, nhưng họ nhìn vào hồ sơlà lại nhăn mặt, thậm chí là loại luôn từ đầu.
Phương Anh gọi điện cho Diệp và nhờ tới sự giúp đỡ của cô ấy. Diệp rất vui vẻnhận lời rồi tìm việc cho cô. May sao, công ty anh họ cô ấy lại đangtuyển nhân viên, nên Diệp không nghĩ nhiều lập tức đề cử Phương Anhngay.
Lúc đầu, Diệp còn hớn hở khoe với cô trong điệnthoại rằng: “Ừ! Công ty anh tớ. Cậu đừng lo, cứ cố gắng hết sức làđược…Trượt ư? Không thể đâu, anh tớ nhận lời vui vẻ lắm! Anh ấy nói sẽnhắm mắt rồi chiếu cố cho… ừ ừ! An tâm!...”
Nghe Diệpnói chắc nịch như vậy cô cũng mừng rúm! Vì công ty anh họ cô ấy khônghẳn là to nhưng ít nhất kiếm được việc là tốt rồi!
Thế đấy mà hôm nay, cô cầm hồ sơ của mình đưa cho anh ta, mặt anh ta lậptức biến sắc. Lại còn ho khan vài cái, rồi nói bong gió đủ thứ chuyện, ý là chóng đuổi cô đi. Phương Anh thất vọng ghê gớm lắm! Diệp biết chuyện còn sốc hơn nhiều…..
“Thật không thể tin được! Sao anh ta lại làm thế với cậu?” Diệp bóp chặt cốc nước trong tay, gằn giọng.
“Tớ không biết…” Cô đáp, chán nản.
“Tớ không tin! Mới tối hôm qua anh ta còn rất vui vẻ nhận lời tớ chiếu cốcậu cơ mà?? Chưa phỏng vấn gì đã vội đuổi như thế này là có ý gì chứ!!!”
“Thôi bỏ đi.” Phương Anh phẩy tay: “Đừng trách anh ta. Nó như thế mấy hôm nay rồi.”
Diệp nhăn mặt: “Cái gì như thế?”
“Thì … nhà tuyển dụng nào nhìn hồ sơ của tớ… đều có phản ứng hệt như anh họcậu ấy. Họ không hài lòng… Một số nơi còn loại tớ ngay từ đầu cơ. Tớkhông hiểu, hồ sơ của tớ có gì xấu? Mà khiến bất kì ai nhìn vào cũngghét tới như vậy?”
“Cái gì?” Diệp kinh ngạc: “Có chuyện đó sao???” Hồ sơ của Thùy Anh ư?
“Ừ!” Cô gật đầu: “Tớ có cảm giác như mình bị ‘chơi’ ấy.” Cái cảm giác bấtan, lo lắng… Mấy ngày vừa qua, cô đã nghĩ rất nhiều về việc này. Cô thấy lạ lắm! Vì phản ửng của họ như một ấy. Giống như có ai đó đừng đằng sau thao túng bọn họ vậy.
“Thì chính xác là cậu bị chơirồi còn gì!” Diệp đập tay xuống bàn: “Chuyện như thế này, nếu đúng là sự thật, thì chính xác là có kẻ bày trò!”
“Hừm… Nhưngquả thực là… nghe nó hơi phi lý…” Phương Anh cắn môi, cô thề cô đã nghĩtới khả năng đó rất nhiều, và cũng rất nhiều lần tự nhủ với bản thân lànó không hề tồn tại. Cô là fan cuồng phim Hàn Quốc, cũng thấy nhiều tình tiết như thế này trên đó rồi. Thường thì là một kẻ có quyền lực đứngđằng sau thao túng tất cả. Nhưng cô không tin những thứ lại có thể xảyra ngoài đời thực.
“Phi lý cái gì?” Diệp hỏi lại.
“Thì… tớ làm gì quen ai quyền lực tới nỗi có thể sai khiến tất cả những công ty ấy từ chối tớ chứ?” Cô đáp.
“Cậu ngốc sao?” Diệp la lên, đập tay xuống bàn: “Không cần ai quyền lực hết, một đứa bình thường cũng có thể làm được việc đó.”
“Ý cậu là gì?”
“Thì đó… cần gì sai khiến, một cú điện thoại gọi tới công ty đó là xong!”
“Hm?” Phương Anh nhìn Diệp nghi hoặc: “Điện thoại gì?”
“Là tung tin đồn bất lợi cho cậu ấy. Chỉ cần gọi đến, bịa ra một câuchuyện, hoặc là thông báo gì đó không hay về cậu chẳng hạn …”
“Phi lý!” Phương Anh bĩu môi: “Chẳng nhẽ cứ bịa đại ra rồi ai cũng tin?”
Diệp nhún vai: “Thì người gọi điện làm ở công ty lớn nào đó, khiến người tatin tưởng những gì họ nói hơn… Một đồn mười, mười đồn một trăm… Biết sao được.”
Cô im lặng, lời Diệp nói nghe… cũng có lý. Chỉ là cô không ngờ được, loại chuyện như thế cũng có trong thực tế. Thật… thật là…!
Diệp nắm tay cô, đôi mặt đẹp mở lớn, lấp lánh: “Cậu cứ về tìm việc tiếp đi. Vụ này để tớ tìm hiểu đã.”
“Có gì tối gọi tớ ngay nhé!” Phương Anh cười. Có lẽ bây giờ cũng chưa nói được gì, thôi thì về đợi điện thoại của Diệp vậy.
***
“Alo!”
Cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu nhấc máy, Diệp thở phào: “Anh Dũng phải không ạ? Em là Diệp đây ạ.”
“ Diệp đấy à? Có chuyện gì thế em?”
“À, em muốn hỏi chút về chuyện của bạn em ấy ạ.”
“Bạn em? Là cái cô hôm nay tới công ty anh phỏng vấn ấy hả?”
“Vâng! Vũ Thị Thùy Anh ấy ạ!”
“Ừm! Anh nhớ rồi…”
Diệp gõ gõ xuống mặt bàn: “Em nghe bạn em nói, anh từ chối nhận cô ấy vào công ty làm việc, sao thế ạ?”
“Việc này…”
“Bạn em nó trả lời phỏng vấn tệ quá ạ? Hay là do hồ sơ của nó có gì không tốt ạ?”
“Không phải! Bạn em, trả lời cũng tốt, thành tích cũng xuất sắc…” Giọng ai kia đã dần trở nên lúng túng.
“Nếu sao anh lại không nhận nó ạ? Em còn nhớ anh đã nhận lời em sẽ giúp đỡ nó rồi cơ mà?” Diệp chất vấn.
“Hm… Diệp à… Vì anh là anh họ của em nên anh sẽ nói cho em điều này…”
“Dạ?” Diệp nhổm dậy, điều này?
“Tất cả là vì muốn tốt cho em nên mong em đừng giận anh, vì có lẽ điều này nó hơi xúc phạm bạn em.”
“Vâng! Em đang nghe. Anh nói đi ạ.”
“Ừm… Anh không hề nghĩ được em lại chơi với loại ngừoi như vậy. Lúc trướcanh biết Thùy Anh kia là người như nào nên mới đồng ý với em sẽ chiếu cố cho cô ta. Nhưng giờ anh biết rồi nên anh không thể tha lôi cái loạinhư thế vào công ty mình làm được…”
“Loại người? Thùy Anh là loại người gì chứ?” Diệp hơi gằn giọng.
“Ặc! Em không biết sao…?”
“Thùy Anh trong lòng em là một người rất tuyệt vời, cô ấy là người tốt…” Dùlà lúc trước hồi còn học chung, tuy không nói chuyện nhiều nhưng Diệptin Thùy Anh không phải “cái loại người” đáng bị người ta nhắc tới đầykinh miệt như vậy. Huống hồ gì bây giờ tiếp xúc nhiều như này, cô lạicàng tin tưởng vào nhân phẩm của cô ấy.
“Nghe như nàylà anh thừa hiểu em không biết cái gì về cô ta rồi… Anh nghĩ ít nhất làcó một chuyện e nên biết về bạn em thì hơn.”
“… Dạ!”
“Sáng nay đồng nghiệp cũ của cô ấy gọi điện tới, nói cho anh biết về ‘lịchsử’ huy hoàng của cô ta. Hừ, ăn trộm tiền và tài sản của nhân viên khác, ngay cả tài liệu mật của công ty cũng không tha. Chưa kể, anh nghe nóibạn em cũng lẳng lơ lắm! Tổng giám đốc công ty đấy già sắp bằng bố cô ta rồi mà vẫn còn có thể quyến rũ được…”
“Cái gì?” Diệp kêu lên: “Thùy Anh chưa bao giờ đi làm!!” Cô ấy không đi làm thì lấy đâu ra đồng nghiệp cũ được.
“Lúc đầu anh cũng không mấy tin đâu, nhưng sau ấy anh mới biết bạn em nổitiếng như nào em ạ. Các công ty khác cũng ít nhiều tin đồn thất thiệt về cô nàng này, đến mấy bà chị tiếp tân công ty anh cũng biết luôn rồi. Em nói anh làm sao dám nhận loại người như thế vào công ty đây?”
“Em…”
“Cô ta chưa từng đi làm? Em quen cô ta đủ lâu để biết hết mọi thứ về ả không? Ả giấu em chuyện đó thì sao?”
“Thùy Anh không phải ... Em… Ý em là…” Diệp vò đầu, muốn nói mà không biết phải nói gì nữa.
“Em dám khẳng định với em cô ta không lừa em chuyện gì chứ? Em chắc chắn cô ta chưa từng đi làm chứ?”
“… Em…” Diệp không biết phải trả lời thế nào nữa! Cũng gần đây mới bắtđầu nói chuyện với cô ấy, nên những việc trước đây lien quan tới ThùyAnh, cô…
“ Hừm! Nói vậy chắc em đủ hiểu rồi. Anh xin lỗi vì không thể nhận bạn em…”
“Vâng! Vậy thôi! Em xin phép cúp máy trước! Chào anh ạ!”
“Chào em!”
“Tút…tút…” Diệp dập máy, cắn môi phân vân.
***
“Méo à, em nói xem những tình tiết giả tưởng trong phim có cái nào là thậtkhông…?” Phương Anh vuốt ve bộ lông mềm mịn của con mèo đang nằm cuộntròn trong lòng mình kia.
Mà hình như nó ngủ rồi, để mình cô lảm nhảm nãy giờ như tự kỉ ấy.
“Haiza!” Cô thở dài. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì Diệp đã nói.
Gỉa sử, nếu đúng là có kẻ bày trò thì người đó nhất định là quen biết cô!Vì dường như cô ta biết rất rõ cô sẽ tới công ty nào để phỏng vấn trước. Dù có là tung tin đồn đi nữa thì không thể trong vòng một buổi tối gọiđiện hết cho số công ty hiện tại ở Sài Gòn được. Nên Phương Anh khẳngđịnh, ngừoi đó nhất định là ở gần cô, rất gần!
Là ai? Và làm thế nào…????
Làm thế nào chứ?
……….
…..
…
Phương Anh nhổm dậy, với tay lấy chiếc điện thoại. Mở mạng và lên web ngay tức thì.
Phải rồi! Lịch sử truy cập web!
Cô lướt xuống lịch sử của khoảng hai, ba ngày trước. Cô nhớ trước đó cô có truy cập vào một bài viết tổng hợp các công ty tuyển nhân sự và cũnghôm đó, cô đi ngủ cực kì sớm!
Làm gì có chuyện vô lại cái bài viết ấy lúc hai giờ rưỡi sáng theo như lịch sử ghi lại chứ?
“F*ck!” Có kẻ lục điện thoại của cô. Phương Anh nghiến răng đầy cay nghiệt.
Huyền Nhung! Thiên Mỹ!
Là cô mất cảnh giác với hai cái con ngừoi này quá rồi chăng?
p/s: giao lưu với tác giả:
^^Hi! Hôm nay chúng ta nói về việc tung tin khiến người ta mất việc nha!
:v Cái này là thật, tuy rằng quy mô của nó cũng chưa khủng như trong phim thôi!
Ví dụ điển hình là chị mình, đi xin việc nhưng bị đứa ghét mình nó tungtin nhảm nên lúc phỏng vấn coi bộ căng lắm! Chị ý về còn khóc 1 trận nữa cơ. Nghe đâu cái đứa tung tin có quen biết gì đó nên coi bộ bên đó cũng tin răm rắp lời bà chị xấu tính này.
Hehe :p Hẹn gặp lại ở chương khác