Bí Mật Phù Thủy

Chương 7: Thế giới phép thuật – thư viện hoàng gia – quyển sách cấm




Đến trước ranh giới giữa 2 thế giới, anh đột ngột ra hiệu cho nó dừng lại, cả hai cùng đáp xuống một khu rừng gần đó.

Nó tò mò, toang hỏi anh tại sao phải dừng lại thì anh đã lên tiếng:

– Sắp tới là ranh giới giữa Trái Đất và Thế Giới Phép Thuật. Một khiđã vào trong thì em sẽ chính thức là một phù thủy của Thế Giới PhépThuật. Tuy nhiên, mái tóc và đôi mắt đặc biệt của em sẽ dễ làm ngườikhác chú ý và gây ra những phiền phức không đáng có. Chính vì vậy, từgiờ trở đi em phải mặc áo choàng che đi mái tóc lẫn khuôn mặt, chỉ khiđược sự cho phép của anh mới được bỏ ra, em hiểu chứ?

Nó gật gật đầu, anh cười nhẹ, đưa cho nó chiếc áo choàng đen dài. Nóđã mặt xong, anh cũng đưa tay kéo mũ áo choàng của mình lại che đi khuôn mặt rồi lại dặn dò nó:

– Thế Giới Phép Thuật cũng gần như thế giới con người nơi em trướcgiờ sinh sống nhưng ở đây đều là những con người đặc biệt nên có nhiềunguy hiểm hơn. Thân phận của em vẫn còn là một ẩn số, tuy anh đã từngquen biết em nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn biết được thân phận của em. Để đảm bảo an toàn, từ giờ em sẽ ở cạnh anh, với danh phận là người hầuriêng của anh, trước mặt mọi người thì phải cố tỏ ra cung kính nhưng khi không có ai em cứ thoải mái như bình thường. Anh bắt em làm vậy em cógiận không?

Vội vã lắc đầu, nó tiếp lời:

– Không không, em vẫn chưa hiểu gì nhiều về nơi đó nên anh bảo sao em sẽ nghe vậy. Em luôn tin tưởng mọi quyết định của anh.

Xoa xoa đầu nó, anh thấy thật sự rất hài lòng.

– À, mà còn nữa. Chổi thần của em cũng đặc biệt không kém đâu, phải nói là rất hiếm ở Thế Giới Phép Thuật đấy.

– Vậy em sẽ dùng phép thuật tạo cho nó một vẻ ngoài bình thường.

Nó vui vẻ đáp lời anh.

Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, anh và nó cùng tiếp tục chuyến đi, trở về Thế Giới Phép Thuật.

===

Vượt qua ranh giới giữa 2 thế giới, cuối cùng nó cũng đã có mặt ở nơi mà nó thuộc về. Từ trên cao nó nhìn ngắm mọi thứ với ánh mắt đầy tò mòvà hiếu kì. Mọi thứ hệt như lời anh nói, giống Trái Đất nhưng thay vì có những phương tiện đi lại như xe máy, ô tô thì nơi đây mọi người hầu hết đều cưỡi chổi, thảm thần hoặc thư thả hơn là đi bộ. Không có những tòanhà cao tầng như Trái Đất, những ngôi nhà nơi đây thật kì lạ, cổ quái,mang đậm phong cách phù thủy, điều này làm nó cực kì thích thú.

Vượt qua thêm một đoạn đường dài, giờ đây ngay trước mặt nó là một cung điện nguy nga, đẹp lung linh, hệt những lâu đài trong truyện cổ tích. Sự thích thú của nó tăng lên tột độ khi nó biết đây là nhà của anh, là nơi nó sẽ sinh sống. Thu hồi lại chổi thần, bước từng bước tiến vào trong toàn lâu đài, nó ngày càng thấy thú vị. Bên trong lâu đàicũng cực kì rộng lớn, được trang hoàng lộng lẫy với những họa tiết đẹpmắt, sống động. Ngang qua những hành lang là những hình ảnh của hoànggia. Nó thấy hình của anh từ lúc bé đến trưởng thành, luôn là nụ cườitỏa nắng cùng nét đẹp thiên thần. Nó còn thấy cả hình đức vua và hoànghậu – ba mẹ của anh. Giờ thì nó đã biết, anh là tập hợp tất cả vẻ đẹpcủa hai người, mái tóc và khuôn mặt của cha, đôi mắt và nụ cười của mẹ.

– Đây là phòng của anh, từ giờ em cũng sẽ ở đây.

Dẹp tan mớ suy nghĩ của nó, anh lên tiếng kéo nó về với thực tại.Không biết từ lúc nào, nó đã đứng trong một căn phòng – có phải phòngkhông nhỉ khi nó rộng bằng cả ngôi nhà mà nó từng sinh sống. Miệng nó há hốc khi biết mình sẽ ở đây. Từng bước khám phá căn phòng, đây chẳngkhác nào một ngôi nhà cả, có cả nơi tiếp khách, nhà vệ sinh, phòng ăn,phòng tắm,… và không thể thiếu chính là phòng ngủ.

Anh đưa nó tới trước một cánh cửa trong căn phòng, rồi từ từ mở cửa ra:

– Phòng ngủ này của em, của anh ở ngay bên cạnh.

OMG, nó thật sự quá bất ngờ. Anh chuẩn bị cho nó một căn phòng tuyệtđẹp, một căn phòng mà nó thực sự thích, bên trong còn có rất nhiều gấubông. Nó dạo quanh phòng mình rồi dừng chân ở tủ quần áo, nó sực nhớ nóchẳng đem theo quần áo gì đến đây, vậy là phải phiền anh lát nữa dẫn nóđi mua rồi. Đẩy nhẹ cửa tủ, bên trong là rất nhiều quần áo kích cỡ củanó, bộ nào cũng đẹp nhưng vấn đề là:

– Sao trong này chỉ toàn là những bộ váy thôi vậy???

Anh hơi ngẩn người trước câu hỏi của nó:

– À… Ờ… ờ thì… anh… thích em mặc váy.

Nó đỏ mặt, may mà có lớp áo choàng che đi nếu không chắc nó chẳngbiết làm thế nào. Để xóa tan không khí đầy ngượng ngập anh bảo nó hãythay đồ rồi nghỉ ngơi, anh cũng đi nghỉ một chút sau chuyến đi dài vừarồi.

===

Sáng hôm sau, với tư cách người hầu của hoàng tử, nó mang bữa sángvào phòng anh. Đêm hôm qua là đêm đầu tiên nó ở Thế Giới Phép Thuật nênnó cảm thấy rất khó ngủ, mãi gần sáng mới chợp mắt được, may mắn là nóvấn có thể dậy sớm để mang bữa sáng vào cho anh. Nó và anh cùng dùng bữa sáng. Dọn dẹp mọi thứ, nó trở về phòng thì thấy anh đang chuẩn bị điđâu đó:

– Anh có việc cần giải quyết nên giờ phải đi.Ngày mai anh phải trở lại trường học và anh dự định sẽ đưa em đến đó.

Nghe xong, nó vui mừng rộn ràng. Đi học ư, lại là trường học của phùthủy, chắc sẽ thú vị lắm đây. Hiểu được nó đang nghĩ gì, anh mỉm cườivui vẻ:

– Ở thư viện hoàng gia có sách tham khảo về trường học phép thuậtWitchard. Em hãy đến đó tìm hiểu về trường và chọn lớp học mà em thấyphù hợp, anh sẽ sắp xếp cho em. Nhưng em phải luôn nhớ, không được để lộ mái tóc cùng đôi mắt, được chứ?

Gật gật đầu, nó mỉm cười vui vẻ. Anh đã đi, nó cũng vội lao ra khỏiphòng, trên tay là sơ đồ của cung điện, nó lần theo và tìm đến thư việnhoàng gia.

===

Thư viện hoàng gia này thật sự rất rộng lớn, không thua gì căn phòngcủa anh. Sách ở đây có thể nói nhiều vô số kể, nó cũng không thể ướclượng được ở đây có bao nhiêu sách, chỉ biết là rất nhiều. Men qua cácdãy sách, nhìn sơ tiêu đề các quyển sách, nó đều thấy rất lạ. Nhữngquyển sách này ở Trái Đất không hề có, tất cả chúng đều khác biệt khiếnnó càng thêm phần thích thú.

Nó đang bước từng bước từ từ tìm kiếm quyển sách về trường phép thuật Witchard thì đột nhiên tim nó nhói lên kì lạ. Một cách không tự chủ, nó tiến nhanh về phía trước, bước những bước vội vàng, băng qua rất nhiềudãy sách, đến với dãy sách ở phía cuối căn phòng mà không hay biết rằngmình đang đứng trong khu sách cấm.

Không dừng ở đó, nó bước tới cuối dãy sách, đưa tay cầm lấy quyểnsách kì lạ ở đó mà không biết nguyên nhân. Một động lực kì lạ thôi thúcnó mở quyển sách ra. Chần chừ, do dự nó đều có. Nhưng nó không thể ngănđược hành động của nó hiện giờ, nó đang từ từ chạm tay vào bìa quyểnsách và mở quyển sách ra. Nó không hay biết rằng đó là quyển sách cấm,nó cũng không hay biết rằng quyển sách đó có mang phong ấn và nó lạicàng không hay biết rằng chỉ có chủ nhân quyển sách mới xóa bỏ đượcphong ấn đó chỉ cần một cái chạm tay và mở được quyển sách.

Rốt cuộc quyển sách đó là gì?

Rốt cuộc bên trong quyển sách đó đang ẩn chứa bí mật gì?

Rốt cuộc bí mật của quyển sách có liên quan gì đến nó???

Bí mật nào rồi cũng sẽ có lúc được giải đáp, chúng ta sẽ sớm biết được thân phận của nó.

===ENDCHAP7===