Tâm Nhi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình vô cùng giàu có. Vì là con một nên ngay khi vừa chào đời Tâm Nhi đã nhận được sự yêu thương bao bọc khá tốt từ cả ba lẫn mẹ.
Cô bé Tâm Nhi càng lớn càng trở nên ngoan hiền hiểu chuyện, tuy ngoại hình không quá thu hút người nhìn nhưng bù lại bản tính thân thiện, thành tích học tập vượt trội là điểm cộng tốt nhất dành cho cô.
Vừa trải qua một kì thi cam go sau mười hai năm học tập chăm chỉ, có thể nói đến hiện tại Tâm Nhi mới thực sự thả lỏng bản thân mình. Với mục tiêu trở thành tân sinh viên khoa Báo chí và Truyền thông trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Tâm Nhi đã cố gắng gấp hai thậm chí gấp ba lần sức học bình thường. Đối với cô, được bước đi trên chính con đường mình mong muốn đó mới là thành quả đáng để bản thân mỗi người chúng ta đánh đổi nhất.
* * *
Tiếng bước chân lạch bạch vang lên ngày một gần rồi sau đó đánh "Ầm" một tiếng, cánh cửa phòng bị một lực từ bên ngoài đẩy văng ra.
"Chị ơi! Chị ơi!"
Đứng nơi cửa phòng, một cô bé gái đoán chừng mười bốn mười lăm tuổi vừa chí chóe gọi chị vừa thở không ra hơi.
"Chị đã dặn bao nhiêu lần vào phòng phải biết gõ cửa." Tâm Nhi hơi nhíu mày tỏ ý không hài lòng nhìn cô bé xinh xắn trước mặt.
"À à em quên. Em xin lỗi! Cơ mà em có chuyện gấp nha, chuyện rất rất gấp luôn ý." Cô bé chạy đến chỗ Tâm Nhi, vừa nắm lấy tay cô lắc như điên vừa kích động nói nhanh.
Tâm Nhi vẫn giữ nét mặt thờ ơ, cô thậm chí còn không mấy quan tâm đến chuyện "rất rất gấp" trong miệng của cô em họ nhà mình.
Con bé này, chuyện gì đối với nó cũng trở nên gấp cả.
"Tiểu My đến bao giờ em mới bỏ được cái tật xấu này?" Tâm Nhi nghiêm mặt dạy bảo: "Nào, bây giờ thì nói đi, chuyện gấp trong miệng của em là chuyện gì?"
Tuy bị trách cứ nhưng tâm trạng của Tiểu My vẫn không hề ảnh hưởng, nhắc đến chuyện gấp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhất thời sáng bừng lên. Nếu bây giờ phía sau cô có thêm một cái đuôi chắc chắn nó cũng nguẩy nguẩy không ngừng đi.
"Chị đi đến bãi đất trống với em, ở đó đang có trò vui lắm."
"Giờ này ra đó làm gì? Nắng lắm chị không đi đâu." Tâm Nhi dứt khoát từ chối.
"Ấy sao lại như vậy?" Tiểu My bất mãn phàn nàn: "Bên đó đang có trận đấu bóng đá giữa mấy thanh niên khu phố mình với khu phố bên cạnh. À còn có cả anh Bảo Nguyên tham gia nữa nhé, chúng ta nhất định phải đi coi không được bỏ lỡ."
Cô bé nào đó nói xong khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ sùng bái không hề che giấu.
"Bảo Nguyên là ai?" Tâm Nhi thờ ơ hỏi lại một câu.
Câu hỏi của Tâm Nhi khỏi phải nói đó chính xác là một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tiểu My khiến cô bé tỉnh táo lại mấy phần.
"Chị.. chị không biết cả anh Bảo Nguyên sao?" Tiểu My mang một bộ không tin nổi hỏi ngược lại chị họ mình: "Anh ấy ở ngay sát bên nhà chị, còn là một người chơi bóng nổi tiếng nhất vùng này. À còn nữa, anh ấy hình như bằng tuổi chị, học cùng trường cùng khối với chị, cái này mà chị cũng không biết sao?"
Tâm Nhi như có điều suy nghĩ.
Cuối cùng cô chậm rãi nhả ra hai chữ: "Không biết."
"Ây da chị ơi là chị! Em khổ quá mà! Chị xem ngày thường chị chỉ biết có học rồi lại học. Ngoài ở trường và thư viện ra chị cũng chỉ ru rú trốn trong phòng một mình đọc sách. Em tự hỏi sách có gì thú vị mà chị lại mê đến thế. Nào đứng dậy! Đi ra ngoài với em cho khuây khỏa."
Nói rồi, Tiểu My nhanh chóng kéo tay Tâm Nhi đứng lên.
"Chị không đi mà." Tâm Nhi cố chấp từ chối.
"Không cho phép từ chối." Tiểu My nghiêm mặt quát lớn vừa nói vừa kéo cô chị họ đi theo mình: "Đi nhanh nào, nếu không lại chẳng giành được chỗ tốt để xem."
Thế là, một người vô cùng hăng hái lôi lôi kéo kéo một người vô cùng chán nản, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự.
* * *
Tại bãi đất trống.
Một đám thanh niên hơn hai mươi người cùng nhau tranh giành một quả bóng giữa cái nắng chang chang của buổi xế chiều cuối hè. Xung quanh từng lớp người đứng xem vây kín cả một vòng sân, tiếng hò reo, tiếng cổ vũ đến từ các cô gái vẫn không ngừng vang lên.
Tâm Nhi nhìn thấy cảnh đó đầu óc cô rõ ràng có chút choáng váng. Cô đang định quay lưng rời đi thì cánh tay liền bị Tiểu My dùng lực mạnh hơn kéo thẳng vào bên trong đám đông.
Sau một lúc chen chen lấn lấn, hai cô gái nhỏ cuối cùng cũng thành công chiếm được cho mình vị trí lý tưởng để xem trận đấu. Họ ngồi ở ngay lớp đầu những người vây xem, một trận đấu bóng đá full HD trực tiếp ngay bên dưới mắt họ.
Tâm Nhi khẽ đảo mắt nhìn mấy tên thanh niên trên sân bóng, lạ một điều chỉ có duy nhất một người trong số đó lọt vào mắt cô.
"Chị, chị thấy cái anh chàng cao cao, da ngăm đen kia không? Anh ấy là Bảo Nguyên đấy."
Nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu My, trùng hợp thay người lọt vào mắt Tâm Nhi lại chính là cậu bạn tên Bảo Nguyên kia.
Cậu ta có dáng người khá cao, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt tuy không tính là đẹp trai nhưng lại rất có duyên. Cơ thể săn chắc cùng làn da nâu rám nắng khiến cả người cậu trông vô cùng khỏe mạnh cường tráng. Trên sân bóng, cậu ta di chuyển hết sức điêu luyện, dường như những người còn lại chỉ đang nhảy nhót xung quanh cậu, hoàn toàn làm nền để mình cậu tỏa sáng.
Người đời nói chẳng sai, con người ta trông hấp dẫn nhất là khi họ được làm công việc bản thân mình yêu thích. Đối với cậu, lúc chơi bóng là lúc bản thân cậu hấp dẫn nhất.. hấp dẫn nhất trong mắt cô.
Bảo Nguyên.. Tên của cậu ấy là Bảo Nguyên.
Thật ra nói Tâm Nhi không biết Bảo Nguyên cũng không đúng. Ở cùng một khu phố, thậm chí hai nhà còn kề sát bên vách chuyện hai người ra vào tình cờ đụng mặt cũng không phải chưa từng xảy ra. Nhưng mà biết thì biết vậy thôi, dường như hai người vẫn chưa một lần chính thức mở miệng chào hỏi.
"Chị thấy anh ấy như thế nào? Có ấn tượng không?" Tiểu My vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô.
"Hình như có biết." Tâm Nhi thành thật trả lời: "Cậu ta học lớp 12A5, là một học sinh rất tích cực tham gia các hoạt động thể thao ở trường."
Còn cô lại rất tích cực nhốt bản thân mình ở những nơi yên tĩnh nhất.
Hai con người hai tính cách khác nhau, sở thích cũng hoàn toàn bất đồng. Họ giống như hai đường thẳng song song không có điểm chung, chỉ có thể đứng từ hai phía ngẩng đầu nhìn nhau, đó là giới hạn cuối cùng của họ.
Đang suy nghĩ miên man, không gian xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng "Vút" xé gió. Tiếp sau đó "Bộp" một tiếng, có thứ gì đó hung hăng đâm thẳng vào trán Tâm Nhi rồi nặng nề rơi phịch xuống đất.
"Á a a.." Tiểu My đột nhiên hét lên thất thanh.
Tâm Nhi còn không kịp kêu lên tiếng nào đã bị tiếng hét của cô gái bên cạnh làm cho tỉnh táo. Cô cúi gằm mặt xuống đất, hai tay vội vàng đưa lên bịt kín mặt mình lại.
Cơn đau đớn ùn ùn kéo đến khiến Tâm Nhi không tự chủ được xuýt xoa từng cơn, cô còn nghĩ có lẽ mình sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Có tiếng bước chân chạy thật nhanh về phía cô, liền sau đó là giọng nói vô cùng lo lắng của một chàng trai: "Cậu có sao hay không? Đụng trúng chỗ nào rồi?"
A giọng nói này..
Tâm Nhi cố gắng suy nghĩ nhưng lúc này cơn đau khiến cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.
"Chị Tâm Nhi, chị có sao không?" Tiểu My cũng lo lắng không ít vội hỏi.
"Tôi xin lỗi! Lúc nãy tôi điều khiển bóng không tốt. Là sơ suất của tôi. Cậu ngẩng mặt lên cho tôi xem nào." Chàng trai tiếp tục mở miệng nói.
Giờ phút này, trong lòng Bảo Nguyên đã thầm mắng bản thân mình tám trăm lần.
Đáng chết!
Vì nhìn thấy cô xuất hiện nên cậu mới lúng túng dẫn đến hành động sai lầm cấp thấp như thế này.
Cú đá kia của cậu có bao nhiêu lực bản thân cậu là người hiểu rõ nhất.
Vậy mà lại rơi thẳng vào mặt cô.
Này.. sao cô có thể chịu đựng được.
Hai người bên cạnh liên tục thúc giục khiến đầu Tâm Nhi như muốn nổ tung. Chờ cơn đau vơi đi đôi chút, cô nàng mới miễn cưỡng trả lời: "Tôi không sao. Cậu ra chơi tiếp đi. Tiểu My dẫn chị về nhà."
Lúc nói chuyện mặt cô vẫn cúi, hai tay cũng không hề buông xuống.
"Không được, cậu cho tôi xem vết thương như thế nào đã." Bảo Nguyên hấp tấp mở lời như sợ một khắc sau cô sẽ rời đi mất. "Nếu không ổn tôi đưa cậu đến trạm y tế."
"Không cần, tôi ổn." Tâm Nhi dứt khoát trả lời, cô buông hai tay, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cậu lặp lại lần nữa: "Tôi không sao."
"A.. Sưng lên rõ to mà chị còn bảo không sao?" Nhìn thấy vết thương trên trán Tâm Nhi, Tiểu My đau lòng hét ầm lên.
Hu hu là cô kéo chị họ ra đây chơi.
Là cô khiến chị ấy bị thương.
Hai bác mà biết được thể nào cũng mắng chết cô cho mà xem.
"Chị không sao thật mà." Tâm Nhi mỉm cười trấn an cô gái nhỏ: "Về nhà chườm đá một chút là hết sưng ngay."
Nói rồi cô ngẩng mặt một lần nữa nhìn về phía Bảo Nguyên: "Cậu yên tâm chơi tiếp đi, tôi về trước."
Nói xong lời cần nói, Tâm Nhi vội kéo Tiểu My rời khỏi sân bóng.
Bảo Nguyên đứng khựng ở đó thật lâu, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt của cậu chớp mắt như bừng tỉnh. Cậu tung quả bóng trên tay cho đồng đội của mình, sau đó chạy đến nói gì đó với một cô bé học sinh đang mang cặp sách.
Như đã dứt khoát đưa ra quyết định, cậu dùng tốc độ không thuộc về con người chạy một mạch đến chỗ Tâm Nhi đang đứng.
"Này! Khoan đã!"
Nghe tiếng gọi, hai chị em Tâm Nhi vô thức đứng khựng lại.
Khi Tâm Nhi vừa xoay đầu nhìn lại, chàng trai nào đó đã đứng ngay ngắn trước mặt cô. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào chỗ sưng đỏ trên trán cô, môi cậu mím lại hai tay cũng siết chặt thành quyền.
"Có chuyện gì sao?" Tâm Nhi thờ ơ hỏi.
"Tôi.." Bảo Nguyên một lần nữa siết chặt nắm tay, sau đó từ từ buông ra đem mẩu giấy nhỏ trong tay mình nhét vào tay cô: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu thấy không ổn có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi chờ cậu."
Nói xong, cũng bằng tốc độ không thuộc về con người, Bảo Nguyên xoay người chạy đi.
"A.. Anh ta.. anh ta là có ý gì chứ?" Tiểu My khó hiểu nhìn chị họ nhà mình.
Tâm Nhi không trả lời, cô thở dài một hơi sau đó lạnh lùng nói ra hai chữ: "Về thôi!"
Có điều mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay đã được cô nắm lại thật chặt.