•Một tháng sau...
Thời gian thắm thoát trôi nhanh, mối quan hệ của họ cũng có chút tiến triển hơn những ngày đầu. Thời gian Kim Thịnh Hàm ở lại căn hộ của Đỗ Cẩn Y lâu hơn, thường xuyên ăn cơm cùng nhau, thái độ của cô không còn quá gay gắt và lạnh nhạt, ngược lại có sự thay đổi trở nên nhẹ nhàng.
Một tháng, Kim Thịnh Hàm ở thành phố S gần hai mươi ngày. Bởi vì còn công việc nên anh đâu thể hoàn toàn ở đây, bên cạnh con gái mọi lúc. Nhưng có một điều, khi nào tiểu Hạ gọi cho anh, anh đều lập tức nghe máy, mặc dù bận công việc đến đâu đi chăng nữa.
Hôm nay, hai ba con gặp nhau sau bốn ngày xa cách. Tan học, anh đón tiểu Hạ và đưa cô bé về nhà để mình tiếp tục ăn chực, có khi còn được ngủ nhờ.
Trùng hợp, cánh cửa căn hộ mở ra, Kim Thịnh Hàm đã thấy Lôi Chí Kính và Đỗ Cẩn Y, cùng với hai người độ tuổi trung niên đang ngồi ở sofa nói chuyện trông họ rất thân mật.
Nhìn thấy hai ba con của anh xuất hiện, không gian đột nhiên lắng đọng, mọi người đều đưa mắt sang nhìn, vẻ mặt cũng chẳng còn sự thoải mái hay tự nhiên.
Lúc này, đột nhiên bà Lôi lên tiếng:
“ Cẩn Y, đây là con gái của con sao? ”
“ Dạ vâng, chào ông bà và chú Chí Kính đi tiểu Hạ. ”
Đỗ Cẩn Y đứng dậy, phẩy tay gọi tiểu Hạ bước lại với mình. Cô bé bỗng dưng ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt bí xị sau đó chậm rãi tiến đến nghe theo lời mẹ.
Kim Thịnh Hàm nhếch môi cười khẽ, lủi thủi trở ra và lặng lẽ rời đi. Phải cố gắng lắm đôi chân của anh mới có thể di chuyển, nặng nề hơn cả treo đá.
Con gái buồn một, chứ anh buồn đến mười, nhưng biết làm sao bây giờ?
Một tháng trước, khi nhìn thấy cô và con xuất hiện ở Kim gia, lòng anh chợt lóe lên hy vọng. Thời gian trôi qua, cách đối xử cũng không còn lạnh lùng hay vô cảm. Anh nghĩ, cô đã cho mình một cơ hội, nên mọi khi rảnh rỗi anh đều ở bên hai mẹ con và cùng nhau vun đắp. Định đợi thêm một khoảng thời gian cho tình cảm sâu sắc, anh sẽ lần nữa tỏ bày.
Nhưng có lẽ một người nho nhã, tình cảm, ấm áp như Lôi Chí Kính sẽ hợp với cô hơn là anh. Xã hội đâu thiếu những trường hợp như cả hai, mặc dù họ đã ly hôn hay có hạnh phúc riêng nhưng vẫn văn minh và tử tế, cùng nhau nuôi con.
Buổi tối, tiểu Hạ buồn thiu ngồi trên giường, trên đùi còn đang đặt chiếc Laptop bởi do vừa mới nói chuyện với ba. Lúc này, Đỗ Cẩn Y mang theo ly sữa vào phòng, đi đến gần cô bé ngồi xuống.
“ Hôm nay không nói chuyện với ba sao? ”
“ Có ạ! ”
Đỗ Cẩn Y đặt ly sữa xuống chiếc bàn gần đó, nhỏ giọng hỏi tiếp:
“ Con sao vậy? ”
“ Ba về thành phố B rồi ạ, ba bảo có công việc gấp. ”
Đột nhiên trong lòng của Cẩn Y quặn thắt, đưa mắt nhìn ra đêm tối bao trùm cả thành phố. Tiểu Hạ hiểu chuyển ngoan ngoãn đặt chiếc Laptop xuống giường, cầm lấy ly sữa uống nhanh để còn đi ngủ.
Đỗ Cẩn Y cau mày khó hiểu, bởi do từ hôm qua đến giờ cảm thấy tính tình của tiểu Hạ có điều khác thường. Lúc ăn, cố gắng ăn nhanh và không rơi cơm, chơi đồ chơi cũng tự mình dọn dẹp và đặt đúng chỗ cũ, thậm chí tự động viết bài chẳng cần cô nhắc nhở.
Uống xong, tiểu Hạ nhanh nhẹn trèo lên giường trở lại, ôm lấy gấu bông ba mua rồi lập tức nhắm mắt. Thấy thế, cô đứng dậy tắt đèn, sau đó tiến lại nằm xuống với con gái.
“ Tiểu Hạ giận mẹ điều gì sao? ”
“ Dạ không! ”
“ Vậy sao không ôm mẹ? ”
Tiểu Hạ im lặng không trả lời, nhưng một lúc sau đã nghe thấy tiếng khóc thút thít tội nghiệp vang lên. Đỗ Cẩn Y gấp gáp bật dậy, ôm cô bé vào lòng hỏi rõ:
“ Sao vậy tiểu Hạ? ”
“ Tại sao con không giống như Nhật Yến? Mẹ nói... mẹ với chú Chí Kính chỉ là bạn...nhưng hôm trước con thấy chú ấy nắm tay của mẹ, mẹ chỉ đang lừa con thôi... huhu... ”
Tiểu Yến đã có suy nghĩ mẹ chỉ đang lừa gạt, nhưng cô bé cũng nghe lời ba muốn mẹ được vui. Thế nên cô bé lo sợ nếu mình không ngoan mẹ sẽ không thương và bỏ rơi, vậy là tự mình thay đổi, chẳng dám cãi lời hay bừa bộn làm mẹ nổi giận.
Có lẽ điều đó quá sức với một cô bé bốn tuổi, nhưng tiểu Hạ đã làm được, chỉ là mỗi khi nhắc đến sẽ cảm thấy tủi thân.
“ Mẹ nói thật mà tiểu Hạ. ”
Đỗ Cẩn Y tự nhiên cảm thấy bản thân tội lỗi vô cùng, không xứng đáng làm mẹ, để cho con gái hiểu lầm trông khi đang ở độ tuổi phát triển. Thực sự cô xem Lôi Chí Kính chỉ là bạn bè, nhưng anh ấy vẫn không bỏ cuộc, hôm nay còn bảo ba mẹ sang nhà nói chuyện để cô yên tâm và đừng mặc cảm. Lúc đó cô cũng rất bất ngờ và sửng sốt.
Có lẽ sự việc hôm nay, hai ba con nhà ấy đều hiểu lầm!
...----------------...
•Sáng hôm sau...
Do hôm nay Kim Thịnh Hàm về thành phố B, nên Đỗ Cẩn Y đưa con đi học như thường ngày. Tiếp tục trùng hợp gặp Lôi Chí Kính ở trước cửa nhà, nhưng lần này cô chỉ lịch sự cười nhẹ rồi dắt tay tiểu Hạ bước đi.
“ Cẩn Y... ”
Nhận được thái độ thờ ơ từ cô, Lôi Chí Kính bước nhanh chắn đường cản lại, nhỏ giọng hỏi:
“ Em giận anh hả? ”
“ Chí Kính, anh đừng hành động như vậy nữa, tôi không muốn làm cho tiểu Hạ hiểu lầm. ”
Lôi Chí Kính cười nhạt, hỏi tiếp:
“ Không muốn cho tiểu Hạ hiểu lầm hay là Kim Thịnh Hàm? ”
“ Tùy anh nghĩ, xin phép! ”
Đỗ Cẩn Y vô tình lướt ngang, sắc mặt lạnh tanh không một cảm xúc. Nhanh chóng rời đi đưa tiểu Hạ đến trường, để lại anh ấy đau lòng nhìn theo.
Cùng thời điểm này ở thành phố B, Kim Thịnh Hàm đi đến tập toàn tìm Nam Cung Nhật Đăng tâm sự. Thấy anh họ xuất hiện trông khi hôm trước vừa gặp, và cũng có biết đã sang thành phố S hôm qua, thế nên anh ấy có một chút ngạc nhiên.
Lên tiếng hỏi:
“ Sao trở về rồi? ”
“ Chắc anh bỏ cuộc! ”
Kim Thịnh Hàm thở dài ngồi xuống, chán nãn ra mặt. Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng buông bỏ văn kiện đang cầm trên tay, nghiêm túc hỏi tiếp:
“ Có chuyện gì? ”
“ Cẩn Y không thích anh, cô ấy có tình cảm với người khác. ”
Anh ấy cau mày, đột nhiên nảy sinh ra một kế hoạch, lần nữa hỏi:
“ Muốn thử không? ”
“ Thử chuyện gì? ”
Nam Cung Nhật Đăng bật cười thích thú, đứng dậy khỏi chiếc ghế da, thói quen đút hai tay vào túi quần qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, nhướn mày đắc ý trả lời:
“ Cứ tạo thông tin giả, bảo rằng anh sắp kết hôn. Nếu thực sự có tình cảm, sẽ ôm con về ngay trong 24 giờ đồng hồ. Tin em đi! ”
“ Chuyện của anh và chuyện của em không giống nhau. ”
Kim Thịnh Hàm cao giọng khó chịu, thái độ chán ghét em họ ra mặt vì chẳng giúp ích được điều gì. Cứ ngỡ nghĩ ra chuyện gì hay ho, nhưng làm theo chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt, tệ hơn là con gái không thèm nhìn mặt.
“ Nói chuyện với em để anh đi xử lý công việc rồi sang đó chơi với con gái còn hay hơn. ”
“ Nghe Vương Ngụy nói, lão Triệt đang tức giận, thiếu điều muốn nuốt sống anh. Cẩn thận, ông ta máu liều nhiều lắm. ”
Buổi tối, tiểu Hạ tiếp tục buồn bã bởi vì đã tám giờ rưỡi nhưng ba vẫn không gọi đến, ngóng chờ đến mức cứ dán mắt vào màn hình tối thui.
Giống như thường ngày, Đỗ Cẩn Y mang ly sữa vào phòng cho tiểu Hạ. Nhìn thấy cô bé thở dài rầu rĩ, khuôn mặt trông rất chán nãn. Cô vừa thương, vừa buồn cười, lên tiếng:
“ Ba vẫn chưa gọi sao? ”
“ Vẫn chưa ạ. ”
“ Vậy sao con không gọi? ”
Ánh mắt của Tiểu Hạ bỗng nhiên sáng bừng hẳn lên, vui vẻ ngồi dậy mở sáng màn hình iPad, ngón tay nhỏ xíu bấm bấm lướt lướt trông cực kỳ đáng yêu, nhanh chóng gọi điện cho Kim Thịnh Hàm.
Hết cuộc gọi này, đến sang cuộc gọi khác, nhưng vẫn không kết nối được với anh. Tiểu Hạ buồn bã đưa mắt nhìn sang mẹ, vừa ấm ức và vừa lo sợ ba bỏ rơi, lên tiếng:
“ Ba bảo lúc nào cũng có thể nghe điện thoại của con mà. ”
Đột nhiên trong lòng của Đỗ Cẩn Y trỗi lên lo lắng và bất an khôn nguôi, nhưng cô cố giả vờ bình thường, trấn an con gái:
“ Buổi chiều ba nói bận công việc, có thể sẽ gọi về trễ, con quên rồi sao? ”
Sắc mặt của tiểu Hạ ủ rũ cúi xuống, ngoan ngoan cầm lấy ly sữa mẹ đưa uống cạn.
Đến chín giờ tối, Kim Thịnh Hàm vẫn không gọi lại. Cô bé mong ba nên tiếp tục gọi đến, nhưng chẳng có một hồi âm nào từ anh. Lúc này, đến lượt Đỗ Cẩn Y gọi bằng số điện thoại, nhưng mấy hồi chuông vang lên và ngay sau đó lặng lẽ kết thúc.
Linh cảm có điều chẳng lành xảy ra, nhưng trước tiên cô phải dỗ dành tiểu Hạ và cho con bé đi ngủ. Mặc dù nhớ ba, lo sợ bị ba bỏ rơi, nhưng với một đứa con nít bốn tuổi, tâm tư đó nhanh chóng dẹp bỏ tiến vào giấc ngủ.
Đỗ Cẩn Y nhẹ nhàng xuống giường, mang theo chiếc điện thoại mở cửa ra ngoài, gấp gáp đến mức vừa đi vừa tiếp tục gọi cho Kim Thịnh Hàm.
Càng lúc, cô càng chắc chắn anh đã xảy ra chuyện gì đó. Tuy thời gian cả hai chung sống không bao lâu, nhưng cô đủ hiểu tính tình của anh. Điện thoại chính là vật bất ly thân, chẳng thể tách rời, thậm chí đến vào phòng tắm cũng mang theo và lúc ngủ cũng không chuyển sang chế độ rung.
Dường như anh chưa từng bỏ lỡ cuộc gọi nào, trừ khi anh thực sự chẳng muốn nghe máy.
Nhìn vào đồng hồ thấy vẫn còn sớm, có lẽ Liêu Bách Hà chưa ngủ. Nghĩ thế, không còn cách nào khác ngoài gọi cho cô ấy, nhưng chỉ một hồi chuông thôi, cô ấy đã lập tức nghe máy, dường như cũng đang sử dụng điện thoại.
[ “ Chị nghe! ” ]
Cẩn Y vội vàng hỏi:
“ Chị Bách Hà, chị nhờ Nam Cung thiếu gia liên hệ với ba của tiểu Hạ được không? ”
[ “ Ờ...chị... anh ấy... ” ]
Người đầu dây bên kia ngập ngùng, đồng ý hay không cũng chẳng thành tiếng. Nhưng chính sự ấp úng và không rõ ràng khiến cho nỗi bất an trong lòng của cô càng lúc càng nhiều. Đôi tay chẳng biết lúc nào đã run rẩy, nước mắt không hay chảy xuống thấm ướt khuôn mặt.
“ Sao vậy chị? Chị mau nói rõ cho em biết đi. ”
[ “ Khi nãy thuộc hạ của anh Hàm gọi đến cho chồng chị, bảo rằng anh ấy... ” ]
Cẩn Y gấp gáp, cao giọng hỏi:
“ Anh ấy thế nào? ”
[ “ Anh ấy bị một bang nào đó ám sát, hiện tại chồng chị đã đến đó. Không biết kết quả thế nào, chị cũng đang rất lo lắng. ” ]
“ Ám sát... ”
Mếu máo thốt ra được hai từ đó, Đỗ Cẩn Y đột nhiên bật khóc, thả tự do cơ thể mềm nhũn xuống sofa, chiếc điện thoại trong tay cũng không thể giữ nổi.
[ “ Cẩn Y... Cẩn Y ” ]
Nghe được tiếng gọi của Bách Hà phát ra từ loa điện thoại, Cẩn Y rất nhanh tỉnh táo, lập tức cầm lấy chiếc điện thoại nâng lên và áp vào bên tai, nghẹn ngào cất lời:
“ Chị gọi cho chồng chị, hỏi xem tình hình của anh ấy thế nào. Giúp em đi, em thực sự rất lo lắng. ”
Giọng điệu của Đỗ Cẩn Y tha thiết cầu xin, bởi vì lúc này mỗi giây trôi qua như có lưỡi dao khứa vào trái tim một nhát. Thời gian trôi qua càng lâu thì vết thương của cô càng nhiều, hiện tại chẳng thể đếm xuể nữa rồi.
Chiếc điện thoại được cô bóp chặt, sau đó chắp tay khấn nguyện cầu bình an cho Kim Thịnh Hàm. Hiện tại, trái tim của cô đã lên tiếng trả lời, những lúc nguy nan mới nhận ra được đối phương có vị trí đặc biệt thế nào.
Câu trả lời này, gần năm năm trước cô đã chối bỏ và không muốn chấp nhận, nhưng...
•Reng...
Đỗ Cẩn Y quýnh quáng nghe máy khi Bách Hà gọi đến, lên tiếng hỏi trước:
“ Anh ấy có bị làm sao không chị? ”
[ “ Em bình tĩnh nha. ” ]
Lời nói dặn dò đó như cơn sóng lớn đánh ập vào lý trí kiên cường và trái tim nhỏ bé đang vô cùng nóng bỏng, giọng nói yếu ớt hỏi tiếp:
“ Anh ấy bị làm sao? ”
[ “ Anh Hàm bị trúng đạn, hiện tại đã được đưa vào phòng phẫu thuật. ” ]
Đỗ Cẩn Y lập tức bật khóc nức nở, bao nhiêu sự mạnh mẽ và cứng rắn dường như đã sụp đổ tan nát trong lòng. Những câu nói và hình ảnh của Kim Thịnh Hàm bỗng dưng vang vọng, tồn tại trong trí óc làm nhức nhói ở lồng ngực.
[ “ Cẩn Y, anh Hàm sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng. Khi nào có kết quả, chị sẽ gọi cho em thông báo. ” ]
“ Chị ơi... ”
Đỗ Cẩn Y nắc nghẹn lên, sau đó cố gắng nối tiếp câu nói:
“ Chị ơi, em sai rồi. Em nên nói với anh ấy, rằng em đã cho anh ấy cơ hội! ”
Một giờ... hai giờ... ba giờ đồng hồ trôi qua, nhưng Đỗ Cẩn Y vẫn lẳng lặng ngồi đó, ôm gối tự an ủi chính lòng mình rằng Kim Thịnh Hàm không sao, ca phẫu thuật sẽ thành công và anh khỏe mạnh.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đôi mi sầu bi run rẩy yếu đuối, khuôn mặt đang rất đau thương và khổ lụy, ánh mắt mông lung và tâm trí nhớ về những ngày tháng cả hai chung sống ở biệt thự Hàm Viên.
Nơi đó đã dạy cô trưởng thành và biết yêu một nam nhân!
[ Cẩn Y, em cho tôi ôm em một phút thôi, chỉ một phút. Tôi hứa đây sẽ là lần cuối, lần cuối trong cuộc đời của tôi! ]
“ Không! Không! Thịnh Hàm, em xin anh đừng bỏ em và con! ”