Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 87: Ngoại Truyện: Kim Thịnh Hàm&Đỗ Cẩn Y (6)




Chiều hôm sau, Kim Thịnh Hàm xuất hiện như đúng lời hứa của mình với tiểu Hạ. Anh đứng bên ngoài cổng trường, chờ đón con gái bảo bối tan học.

Thấy anh, tiểu Hạ vui mừng nhảy cẫng, sau đó chạy nhanh ra hướng có ba đang đứng. Anh cũng thế, tiến về phía trước dang tay đón nhận con gái vào lòng, nâng cơ thể mềm mại lên hôn thỏa thích cho lấp đầy nhớ nhung.

“ Có nhớ ba không? ”

“ Nhớ ba lắm ạ. ”

“ Ba có mua đồ chơi cho con, để trong xe. ”

Tiểu Hạ vui mừng vỗ tay hoan hô, sau đó câu lấy cổ anh chủ động hôn vào.

Vốn dĩ đã thông báo với Đỗ Cẩn Y, thế nên Kim Thịnh Hàm đưa tiểu Hạ trở về biệt thự ở thành phố S của mình. Có lẽ duyên trời đã sắp đặt, anh đang mở rộng quy mô kinh doanh nơi đây, vì vậy mới gặp được cô.

Bước vào bên trong, tiểu Hạ thực sự thích thú chạy lung tung khắp nơi nhìn ngó. Anh vui vẻ đi phía sau, lên tiếng:

“ Tiểu Hạ, ba có chuẩn bị phòng ngủ cho con, lên xem nào. ”

Mặc dù biết rằng tiểu Hạ không thể xa mẹ đêm nào, và chắc chắn Đỗ Cẩn Y cũng chẳng cho phép. Thế nhưng anh vẫn cố tình bảo dì Lâm sắp xếp phòng ngủ cho cô bé, thậm chí mua rất nhiều quần áo treo lên, đầy đủ tất cả mọi thứ.

“ Thích quá, thích quá. ”

Bởi do anh là đàn ông, cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, thế nên nhờ dì Lâm tắm cho tiểu Hạ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, được dì ấy chải tóc và thắt bím gọn gàng, cô bé tinh nghịch chạy sang phòng ba gõ cửa.

Lúc này, Kim Thịnh Hàm cũng vừa tắm xong, nghe được tiếng gõ cửa anh lập tức đi ra. Thấy ba, cô bé nở nụ cười rạng rỡ vui vẻ, nhí nhảnh xoay qua xoay lại hỏi ba:

“ Có đẹp không ạ? ”

“ Đẹp! Tiểu Hạ của ba là đẹp nhất! ”

Ở biệt thự chơi đến tám giờ tối, sau đó anh mới đưa tiểu Hạ về căn hộ chung cư cho Đỗ Cẩn Y. Thanh máy mở ra, Kim Thịnh Hàm nhanh chóng bước đi, nhưng bỗng dưng đôi chân của anh chậm dần, trở nên nặng nề khó khăn nâng lên và hạ xuống. Bởi vì lần nữa bắt gặp cô và Lôi Chí Kính nói chuyện vui vẻ, thân thiết với nhau, dường như họ cũng vừa đi đâu trở về.

Thế nhưng hôm nay, anh không hành sự mất kiểm soát như hôm trước, chậm rãi bước đến và sau đó tiểu Hạ lên tiếng:

“ Mẹ! ”

Cả hai đồng loạt nhìn sang, Đỗ Cẩn Y bỗng dưng có cảm giác lo sợ. Nhưng sau đó giả vờ bình tĩnh đi tới, dang tay đón lấy con gái từ tay của anh ôm hôn, khe khẽ hỏi:

“ Hôm nay vui không? ”

“ Dạ vui! ”

Tiểu Hạ nhanh nhẹn trả lời, nhưng đôi mắt lém lỉnh nhìn qua Lôi Chí Kính. Anh ấy cười gượng, ánh mắt trìu mến, cất giọng hỏi tiểu Hạ:

“ Tiểu Hạ đi đâu về vậy? ”

Cô bé dụi mặt vào lòng của mẹ hậm hực không trả lời. Thấy thế, Đỗ Cẩn Y dịu dàng cất giọng:

“ Chú Chí Kính hỏi, sao con không trả lời, như vậy là không ngoan. ”

Sau đó, tiểu Hạ lí nhí trả lời:

“ Con về nhà ba con chơi ạ. ”

Lôi Chí Kính ngượng ngùng gật đầu, bất giác nhìn sang Kim Thịnh Hàm. Tuy anh đứng yên chẳng nói năng lời nào, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh, nhưng chỉ cần anh thở thôi cũng thấy nguy hiểm ngập trời, mùi vị sát khí bao trùm không gian.

Cuối cùng, anh ấy cũng lịch sự mở cửa căn hộ của mình và vào trong, để không gian riêng tư cho gia đình họ nói chuyện. Tối nay được cô đồng ý cùng đi ăn tối, thế nên trong lòng rất vui, hy vọng một ngày không xa có thể bước qua giai đoạn hơn cả tình bạn ở hiện tại.

“ Tạm biệt ba đi tiểu Hạ, chúng ta vào nhà. ”

Thái độ của Đỗ Cẩn Y cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí từ lúc bế tiểu Hạ đến giờ cô không ban phát cho Kim Thịnh Hàm một ánh nhìn. Anh dĩ nhiên nhận ra được điều đó, nhưng cũng không dám trách móc hay tiếp tục dùng quyền lực của mình ép buộc cô.

“ Cẩn Y, chúng ta nói chuyện một lát được chứ? ”

“ Không có điều gì để nói cả. ”

Đỗ Cẩn Y dứt khoát quay sang, dùng vân tay mở khóa cánh cửa. Nhưng Kim Thịnh Hàm lập tức bước tới, nắm tay cánh tay thon thả của cô níu giữ, lên tiếng:

“ Năm phút thôi, được không? ”

Cuối cùng, cô cũng đồng ý, thả tiểu Hạ xuống nền, sau đó căn dặn:

“ Con vào phòng đi. ”

Tiểu Hạ nhìn ba xong rồi nhìn mẹ, ngoan ngoãn gật đầu chạy vào phòng ngủ. Lúc này, cả hai cùng bước vào nhà, đi lại sofa ngồi xuống. Tuy đã đồng ý nhưng sắc mặt của cô lạnh tanh, thờ ơ đến vô cảm đối với anh.

“ Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi. ”

“ Từ lúc trước cho đến hiện tại, có bao giờ em thích tôi không? ”

Ánh mắt của cô bắt chợt dừng hẳn một hướng, tâm trí đột nhiên xao động, trái tim đang ngủ yên cũng bị đánh thức trở nên loạn nhịp và rộn rã.

“ Cẩn Y, hôm nay chúng ta thành thật với nhau nhé?

- Thật ra năm đó tôi đã thích em, vậy nên mới để em rời xa tôi.

- Có thể em không tin, cho rằng tôi vì tiểu Hạ. Nhưng em biết không, lần đầu chúng ta gặp lại, tôi đã đinh ninh trong lòng nếu em chưa lập gia đình, tôi sẽ theo đuổi lại em, bởi vì giờ đây tôi đã có thể cho em hạnh phúc.

- Chẳng thể lấy lý do gì bao biện được quá khứ phong lưu của tôi, tôi thực sự đã đi sai hướng và thất bại hơn Nhật Đăng rất nhiều. Nhưng Cẩn Y, từ lúc gặp em, tôi chưa từng qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

- Chuyện hôm trước, tôi xin lỗi. Tôi không cố tình làm vậy, do tôi mất kiểm soát khi nhìn thấy em lo lắng cho nam nhân khác.

- Xin lỗi em và chắc chắn tôi sẽ không tái phạm thêm một lần nào nữa! ”

Từng câu, từng chữ thốt ra đều xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng. Hôm nay được bày tỏ, xem như anh can đảm không còn hèn nhát như năm xưa, thậm chí đến cô gái mình thích cũng chẳng dám giữ bên cạnh. Cho dù kết quả thế nào, Kim Thịnh Hàm anh cũng vui vẻ đón nhận và dường như câu hỏi phía trên anh đã có câu trả lời cho chính mình.

“ Tôi biết, nếu bây giờ bắt ép em, em vẫn sẽ nghe theo lời tôi. Nhưng em biết tại sao tôi không làm như vậy không, bởi vì tôi muốn có được trái tim chứ không phải thể xác.

- Tôi đã nói hết lòng mình, thật sự rất thoải mái! ”

Kim Thịnh Hàm đột nhiên bật cười, nụ cười quá đỗi khổ lụy, giấu giọt nước mắt bi sầu vào trong đáy lòng.

Bỗng dưng, hai dòng lệ của Đỗ Cẩn Y âm thầm rơi xuống chẳng có một lực nào tác động, hàng mi dài cong vứt sau đó chớp nhẹ đưa mắt nhìn sang bên anh, nhưng vẫn nhất quyết giữ im lặng.

Lúc này, Kim Thịnh Hàm lại hỏi tiếp:

“ Em im lặng, tôi đã biết câu trả lời. Cẩn Y, thành thật nói cho tôi biết, nếu tôi tiếp tục theo đuổi, em sẽ thích hay càng thêm chán ghét tôi? ”

Đỗ Cẩn Y lặng người mấy giây, sau đó vô tình quay đi, không nhìn anh nữa. Trong đôi mắt đỏ hoe ấy, lúc này thực sự vô cùng bấn loạn và phức tạp.

Lúc này, Kim Thịnh Hàm đã hết hy vọng, lại tiếp tục một câu nói thật lòng không hề giả dối:

“ Em đã hy sinh tuổi thanh xuân, tiểu Hạ hiện tại đã lớn, lúc này em có thể vì chính bản thân của mình. Tôi cũng có thể nhìn ra cậu ta là người tốt, nếu em thích, hãy mở lòng đón nhận tình cảm và những điều tốt đẹp. Tôi sẽ khuyên nhủ con bé, dù sao tiểu Hạ vẫn luôn muốn em được vui. ”

Dứt câu, Kim Thịnh Hàm đột ngột đứng lên, nhưng anh vẫn không rời đi, lặng lẽ nhìn Cẩn Y với hy vọng cô sẽ một lần tha thứ và quay lại phía mình.

Đúng thật, cả đời này Kim Thịnh Hàm anh đừng nên hy vọng, bởi vì sẽ thất vọng tràn trề, làm lòng thêm đau.

Bỗng dưng, anh tiến đến cúi xuống mạnh bạo ôm chầm lấy Đỗ Cẩn Y, vòng tay rất chặt đến nổi cô cảm thấy khó thở, nhắm mắt tận hưởng sâu sắc cảm giác hạnh phúc cuối cùng.

“ Buông ra... ”

“ Cẩn Y, em cho tôi ôm em một phút thôi, chỉ một phút. Tôi hứa đây sẽ là lần cuối, lần cuối trong cuộc đời của tôi!

- Cảm ơn em đã sinh tiểu Hạ, cảm ơn! ”

...----------------...

•Ngày hôm sau...

Một ngày mới lại bắt đầu với ánh nắng chan hòa và ấm áp, niềm vui duy nhất của Kim Thịnh Hàm lúc này chỉ còn là tiểu Hạ. Giống như tất cả các người ba trên cõi đời, anh đưa con gái đến trường, gửi tặng một nụ hôn tạm biệt bên gò má trắng mịn.

Cả đêm qua Đỗ Cẩn Y chẳng sao ngủ được, cứ nằm suy nghĩ về những câu nói của anh.

Sáng nay gặp nhau, trong đôi mắt của ai cũng không giấu được sự mệt mỏi. Nhưng có lẽ Kim Thịnh Hàm đã thật sự buông tay, muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp để cùng nhau chăm sóc và nuôi dạy tiểu Hạ.

Đột nhiên trưa nay, Đỗ Cẩn Y gọi về cho Liêu Bách Hà. Nhận được cuộc gọi của cô, cô ấy vui mừng khôn xiết, liên tục hỏi thăm về tình hình của hai mẹ trong mấy năm qua.

“ Chị à, chủ nhật tuần sau em và tiểu Hạ về đó, sẽ đến thăm chị và hai bé con. ”

[ “ Cẩn Y, chị thực sự rất vui, mấy năm qua không tìm được em, ai ai cũng lo lắng. ” ]

“ Xin lỗi! ”

Đỗ Cẩn Y buồn bã rõ ràng, nhưng lúc đó cô chẳng còn cách nào khác, phải ẩn trốn để cho Kim Thịnh Hàm không phát hiện ra tiểu Hạ.

Cô cũng rất nhớ gia đình, muốn về thăm mẹ và ông bà, nhưng cuộc sống cứ mãi đưa đẩy đến gần năm năm.

Thời gian trôi nhanh đến ngỡ ngàng, mới đây thôi đã vào buổi chiều mát mẻ. Từ lúc tiểu Hạ nhận ba, cô không còn bộn rộn giữa công việc và sắp xếp đến trường đón con gái cho kịp giờ.

Lúc này, bên ngoài cánh cửa căn hộ, Đỗ Cẩn Y đứng trò chuyện với một người hàng xóm, bà ấy hỏi thăm về ba của tiểu Hạ.

Trùng hợp, hai ba con nắm tay tung tăng và cười đùa bước tới. Bà ấy sợ sệt khẽ cười và lịch sự bỏ đi, nơi đây chỉ còn gia đình nhỏ, Cẩn Y chủ động lên tiếng:

“ Anh cho con ăn chưa? ”

“ Vẫn chưa! ”

Cả ngày hôm nay không được gặp mẹ, thế nên tiểu Hạ nhớ nhung, nhào đến ôm lấy đôi chân của cô, cất lời:

“ Mẹ ôm tiểu Hạ i~ ”

Đỗ Cẩn Y khẽ cười hạnh phúc, ngồi xuống ôm bé con của mình vào lòng, sau đó mở khóa vào nhà.

“ Hôm nay đi học có điều gì vui không, kể mẹ nghe đi? ”

Quay qua quay lại mở cửa vào trong, cuối cùng không thấy Kim Thịnh Hàm hiện diện. Chân mày của cô chau chặt, trở ra bước khỏi cánh cửa, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh đang lặng lẽ dần khuất xa.

Trong khi con gái đang luyên thuyên kể chuyện đi học, thì Đỗ Cẩn Y đắm mình suy nghĩ chuyện khác, tâm tư gửi gắm lên người đàn ông nào đó.

Buổi tối, sau khi nói chuyện với ba và uống sữa, tiểu Hạ nằm trên giường cùng mẹ chuẩn bị đi ngủ. Cô bé không giống như tiểu Yến, nhất định phải ôm mẹ mới có thể ngủ được. Phải thôi, tiểu Yến sinh ra đầy đủ tình thương, từ khi cai sữa mẹ Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà đã tập thói quen ngủ riêng. Còn tiểu Hạ, cô bé chỉ có tình thương của mẹ, không có cảm giác an toàn khi ngủ một mình và cô cũng không yên tâm.

“ Mẹ ơi! ”

“ Hửm, có chuyện gì sao con? ”

Tiểu Hạ ngẩng lên trong ngực của mẹ, giọng nói trong veo cất tiếng:

“ Mẹ thương chú Chí Kính đi, con không giận đâu. Nhưng mẹ hứa đừng bỏ tiểu Hạ, đừng không thương tiểu Hạ nha? ”

Đỗ Cẩn Y vô cùng ngạc nhiên, trợn mắt và lặng người nhìn con gái, sau đó ôm cô bé ngồi dậy, nghi ngờ hỏi lại:

“ Ba nói gì với con à? ”

Tiểu Hạ thành thật gật đầu, đôi mắt long lanh ngập nước như sắp òa khóc. Tuy đã đồng ý, nhưng cô bé cảm thấy tủi thân.

Đỗ Cẩn Y rặn hỏi:

“ Ba nói gì? ”

“ Ba nói, không được ở bên người thương rất là buồn, con không muốn mẹ buồn. Ba nói là nếu mẹ hạnh phúc, mẹ sẽ rất vui, con muốn mẹ vui ạ...”

Tuy câu chữ chưa được sắp xếp gọn gàng, nhưng người làm mẹ như Đỗ Cẩn Y sao không hiểu được. Đột nhiên cô xúc động bật khóc, ôm lấy con gái vào lòng, nghẹn ngào lên tiếng:

“ Mẹ không có thương chú Chí Kính, mẹ và chú ấy chỉ là bạn bè. Mẹ thương tiểu Hạ, sống với tiểu Hạ mẹ rất rất hạnh phúc, rất rất là vui! ”