Nam Cung Nhật Đăng sang phòng ngủ cùng với tiểu Uy, cho Liêu Bách Hà được thoải mái như những gì cô muốn. Nằm bên cạnh con trai của mình, tự nhiên anh cảm thấy bất lực, sợ hôn nhân tan vỡ để hậu quả cho hai đứa con thơ dại của anh gánh chịu.
Lúc này, đột nhiên có tiếng mở cửa và bước chân khe khẽ vang lên. Anh chau mày, nhưng càng bước tới thì anh càng biết rõ ràng danh tính qua mùi hương cơ thể. Anh vội vàng nhắm mắt như mình đã ngủ, tư thế nằm nghiêng không lay động.
Hai bàn tay của Liêu Bách Hà bấu chặt vào nhau nhìn hai ba con của anh, sắc mặt tỏ ra ăn năn và hối hận vô cùng. Sau đó, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, dứt khoát ôm chặt lấy anh.
“ Nhật Đăng, em biết mình sai rồi. Không phải em chán ngán anh đâu...do em...do em...ghen! ”
Từ cuối, Bách Hà nói rất khẽ, còn úp mặt vào lưng của anh nên câu chữ thốt ra cực kỳ khó nghe, dường như anh cũng chẳng nghe được.
“ Chúng ta về phòng nha anh, em biết anh vẫn chưa ngủ. ”
Nam Cung Nhật Đăng đột ngột mở mắt, đặt bàn tay lên bàn tay của cô kéo ra nhưng cô lập tức níu lại, bấu chặt chiếc áo thun của anh cho anh không gỡ được, bắt đầu tủi thân thút thít lên tiếng:
“ Đăng... em biết sai thật mà...do em yêu anh nhiều quá nên mới như thế. ”
“ Yêu anh? ”
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng, nhưng giọng điệu nhạt nhòa và có chút chua xót. Bách Hà nghe thấy, nỗi sợ tăng lên gấp mười phần, lập tức giải thích:
“ Hôm đó, Lương Nhã Chi đến khách sạn tìm anh trong khi buổi tối như thế, cả hai bàn bạc công việc gì đến mấy giờ đồng hồ chưa xong. Sau đó, anh còn thất hứa chẳng gọi về cho em. Em làm vợ, chẳng lẽ anh không cho em được phép nghi ngờ hay sao? ”
Nam Cung Nhật Đăng bật người ngồi dậy sau khi Liêu Bách Hà nhắc đến chuyện hôm đó, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt trong phòng ngủ của tiểu Uy, anh nhìn thấy đôi mắt của cô đã đẫm lệ.
“ Nếu anh có người phụ nữ khác bên ngoài, anh đảm bảo cả đời này em không bao giờ biết được. ”
Nghi ngờ anh, có phải đã đánh giá anh quá thấp rồi không?
Chẳng lẽ Bách Hà không nhận biết, suốt mấy năm qua anh yêu chiều cô nhiều như thế nào?
Từ khi làm ba, anh gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm, đặc biệt nhất là phải giữ gìn một gia đình hạnh phúc cho con.
Anh của hiện tại và anh của sáu năm trở về trước hoàn toàn khác nhau, thay đổi đến mức ai cũng nhìn rõ.
Ai cũng rõ, chỉ một mình Bách Hà không tỏ!
Mấy năm qua cả hai chưa từng xảy ra chuyện này, luôn tin tưởng và biết cách làm cho đối phương không phải ghen tuông, chuyện hôm nay nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của anh.
“ Vậy...anh có hả? ”
Liêu Bách Hà cụp mắt cúi xuống, giọng nói lí nhí ức nghẹn dường như đang rất tổn thương và đau lòng, bàn tay đang nắm góc áo thun của anh cũng dần buông lỏng.
Mặc dù rất giận, nhưng khi Nam Cung Nhật Đăng biết được nguyên nhân là do hôm đó anh không gọi về, nên cô ghen tuông, trong lòng đột nhiên cũng dễ chịu một chút.
Nhìn thấy cô lúc này, lại nhớ đến Bách Hà hai lần chịu khổ và chịu đau sinh con cho anh. Cuối cùng, anh cũng không nhịn được mà ôm cô vào lòng dỗ dành.
“ Bách Hà, em sinh con xong rồi ngốc luôn phải không? ”
Liêu Bách Hà bỗng nhiên òa khóc, đưa tay lên miệng chặn lại để không phát ra âm thanh quá lớn sợ tiểu Uy thức giấc.
Nam Cung Nhật Đăng xót xa, lên tiếng giải thích:
“ Đúng là hôm đó anh nói dối thật, nhưng không phải ở cạnh Lương Nhã Chi, anh bàn bạc công việc với cô ta ở dưới sảnh khách sạn khoảng 30 phút là xong. Lúc đó, anh định lên phòng gọi về cho em, nhưng vô tình gặp được người bạn học cũ người Anh, thế nên bọn anh đã ngồi hỏi thăm về nhau và có uống vài ly. Anh chưa ăn tối, nếu nói đang uống rượu thì em lại lo lắng và cằn nhằn nên mới tạm thời giấu đi. ”
Nam Cung Nhật Đăng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bởi anh nói dối cũng không quen, giữ trong lòng cũng thấy nặng nhọc, hiện tại thoải mái vô cùng.
Sau đó, anh kéo nhẹ cô ra một chút, cưng chiều phớt qua những giọt lệ vừa rơi, trêu đùa lên tiếng:
“ Một người phụ nữ anh đã mệt lắm rồi, còn muốn có thêm ai nữa. Em nghi ngờ anh, nhưng lại bỏ bê anh à? ”
“ Em xin lỗi! ”
Liêu Bách Hà dụi mặt vào ngực, bàn tay ôm chặt lấy Nam Cung Nhật Đăng. Bình thường cô cũng không ghen tuông vô cớ vậy đâu, nhưng khi nghe xong câu chuyện của vợ chồng Lưu tổng làm cô mất luôn niềm tin, chuyển sang hoài nghi sự chung tình của anh và những gì anh đã đối xử với mình trong suốt mấy năm qua.
Tình cảm của họ mười lăm năm còn đổ vỡ, cả hai quen nhau và kết hôn chưa được sáu năm thì làm sao không lo sợ.
Mọi thứ, tất cả đều do cô quá yêu anh!
“ Nhật Đăng, chúng ta về phòng nha anh? ”
Nam Cung Nhật Đăng cười khẽ, rướn người lấy chiếc điện thoại gọi cho bảo mẫu lên chăm tiểu Uy thay vợ chồng anh. Xong xuôi, anh bỏ hai chân xuống nền xỏ dép mang vào, sau đó đứng dậy định trở về phòng ngủ riêng của cả hai.
Nhưng, Bách Hà muốn về phòng nhưng lại không chịu đứng dậy đi cùng, nhỏ giọng lên tiếng:
“ Anh bế em, khi nãy sang đây em không có mang dép, lạnh chân lắm! ”
Nói xong, chưa kịp Nam Cung Nhật Đăng phản ứng thì Bách Hà đã đột ngột đứng dậy trên giường, lập tức nhào tới phía trước hai chân quặc ngang thắt lưng của anh, ôm chặt lấy cần cổ.
Anh cười trầm thấp trong cổ họng, ôm lấy bờ mông của Bách Hà nâng lên một chút, sau đó bước đi về phòng cho toại nguyện ý muốn của cô.
Nằm bên nhau, Liêu Bách Hà cũng không muốn giấu giếm với Nam Cung Nhật Đăng chuyện gì, kể anh nghe cuộc hôn nhân của vợ chồng Lưu tổng và lý do tại sao mình lại trở nên như vậy. Nghe xong, anh chỉ biết cười trừ, chẳng muốn tính toán với cô vì đã đánh đồng anh với kẻ tồi tệ như vậy.
Vợ đẹp con ngoan không biết trân trọng, nếu đã không còn tình cảm và chán chê người bạn đời vậy tại sao không văn minh ly hôn, sau đó cùng nhau chăm sóc con cái.
Anh chưa bao giờ ủng hộ cách làm của ba mẹ anh ngày trước, thế nên sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của họ.
“ Hà, đàn ông cũng có người này người kia, như phụ nữ các em vậy, đâu phải ai cũng tốt và một lòng một dạ với chồng. Giống như câu chuyện tháng trước em kể với anh vậy, ngoại tình với người yêu cũ bị chồng bắt gặp tại trận. Nhưng mà, sau này em hạn chế sử dụng mạng xã hội giúp anh. ”
Liêu Bách Hà cười khẽ, bàn tay đang ôm Nam Cung Nhật Đăng có dấu hiệu chuyển động, xê dịch chui vào trong chiếc áo thun mò mẫn cơ ngực.
Bụng dưới đột nhiên co thắt, nóng ran, trong lòng rạo rực không thôi. Xui xẻo trước khi anh đi công tác Bách Hà đến kỳ kinh nguyệt, vì vậy anh không được gần vợ cũng hơi lâu rồi đấy.
“ Như thế là có ý gì đây, hửm? ”
“ Như anh nghĩ. ”
“ Anh đâu có nghĩ gì. ”
Nhún vai tỏ vẻ bình thản trước sự khiêu khích và chủ động của vợ. Có với nhau hai đứa con, chung sống mấy năm, chẳng lẽ ý muốn đơn giản của đối phương anh không thể nhận ra.
Liêu Bách Hà kiên quyết ngồi dậy, sau đó trèo lên ngồi ngang trên bụng của Nam Cung Nhật Đăng. Điệu dạng lả lơi, ánh mắt quyến rũ nhìn anh không chút dè dặt đưa ra yêu cầu:
“ Đáp ứng cho em, em đòi hỏi rồi đấy! ”
Nam Cung Nhật Đăng không giấu được sự thích thú, trên môi cũng xuất hiện nụ cười xấu xa, bàn tay chạm vào vòng ba tròn lẵng của cô bóp lấy, tiếp tục trêu ghẹo hỏi:
“ Thoải mái rồi à? ”
Bách Hà ngại ngùng vỗ yêu xuống ngực của anh, hờn dỗi lên tiếng:
“ Tại người ta ghen nên không thoải mái, được chưa? ”
“ Ha... ”
Nhìn thấy Nam Cung Nhật Đăng cười cợt mình, cô hắt mặt dè bĩu lên tiếng:
“ Vậy mà bảo ‘ chuyện đó thì anh lúc nào cũng có thể đáp ứng cho em. ’ Yếu! ”
Nam Cung Nhật Đăng cảm thấy tối đen cả một vùng trời khi bị chính vợ mình chê bai. Trời ơi, lỡ như ai đó vô tình nghe thấy, không hiểu rõ đầu đuôi đồn anh “ yếu ” chắc anh chết mất, chứ làm sao giải thích và chứng minh bây giờ.
“ Bách Hà, để xem đêm nay ai mới thực sự yếu. ”
...----------------...
•Sáng hôm sau...
Ba ba con nhà Nam Cung ăn sáng trong phòng bếp, Nam Cung Nhật Đăng ngồi giữa đút thức ăn cho tiểu Yến và tiểu Uy. Hôm nay vừa chủ nhật và vừa không có mẹ, nên tiểu Yến thư thả mà nhai.
“ Ba, sau này tiểu Yến không cho ba đi làm xa nhà nữa đâu. ”
“ Không cho ba đi làm, vậy lấy tiền đâu cho con đi học, mua đầm đẹp, mua sữa và thức ăn ngon? ”
Tiểu Yến đưa tay lên trán gõ gõ, ngẫm nghĩ cũng thấy ba mình nói phải, sau đó lại nói:
“ Nhưng ba đừng đi lâu quá, tiểu Yến nhớ ba. ”
“ Được, sau này ba không đi lâu nữa. Nào, há miệng, ăn nhanh để cùng ông nội sang nhà cô An chơi với tiểu Châu. ”
Tiểu Yến ngoan ngoãn há miệng ăn lấy, đôi môi nhỏ nhắn chuyển động và với biểu cảm khuôn mặt đáng yêu làm cho Nam Cung Nhật Đăng rụng rời. Lại tiếp tục nhìn sang tiểu Uy, khuôn mặt có nhiều nét giống mình, trái tim của anh mềm nhũn, bao nhiêu mệt mỏi bên ngoài xã hội tất cả đều tan biến.
“ Ba ơi, mẹ đâu rồi ạ? ”
Đột nhiên, Nam Cung Nhật Đăng bật cười khiến cho tiểu Yến càng thêm thắc mắc.
Anh trả lời:
“ Mẹ con yếu quá, nên chưa dậy nổi! ”
“ Mẹ yếu thật, cứ hay bị bệnh nằm trên giường suốt. ”
Cho tiểu Yến và tiểu Uy ăn xong, sau đó đưa cho bảo mẫu tắm rửa để anh lên phòng xem tình hình của vợ anh thế nào. Liêu Bách Hà đã dậy, nhưng vì đau quá nên chưa muốn xuống giường, nằm trên đó ôm gối chờ đợi.
Nghe tiếng mở cửa, Bách Hà biết ngay là Nam Cung Nhật Đăng, cô lập tức ngẩng đầu đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn ra.
“ Rõ ràng là em đòi hỏi, đêm qua cũng rất nhiệt tình. ”
“ Ghét! ”
• Buổi tối...
Sau khi ăn tối, Nam Cung Nhật Đăng bế hai đứa con của mình lên phòng. Ngày mai anh đi làm trở lại sau chuyến công tác, có thể về trễ nên hôm nay muốn dành thời gian cho vợ con.
Cả ngày hôm nay ở bên Vũ gia chơi với tiểu Châu, tự nhiên tiểu Yến muốn có em gái, tiểu Uy suốt ngày ôm con siêu nhân với chơi xe, không bao giờ chịu chơi búp bê với cô.
“ Ba, ba bảo mẹ sinh em gái đi. ”
“ Con không cho ba đi làm xa nhà, vậy tiền đâu mua sữa với mua bỉm cho em? ”
Có trai có gái, gia đình đầy đủ thế này nên Nam Cung Nhật Đăng không muốn Liêu Bách Hà chịu khổ, chịu đau thêm nữa. Mặc dù thời gian gần đây cô rất hay dụ dỗ, bảo tiểu Uy đã lớn và muốn gia đình đông con cho nhộn nhịp và vui vẻ.
Tiểu Yến buồn thiu, xụ mặt lắc đầu biểu đạt không muốn có em nữa. Lúc này, Bách Hà từ phòng tắm đi ra, ngồi xuống bàn trang điểm chăm da buổi tối, hết da mặt rồi đến body. Tiểu Yến nhìn thấy bắt đầu không vui, bò nhanh xuống giường chạy đến, dùng bàn tay nhỏ xíu của mình đánh vào mông mẹ, thái độ chẳng hài lòng lên tiếng:
“ Mẹ suốt ngày đi shopping với cô An, dì Mẫn, dì Hân. Mẹ không thương ba, để ba đi làm cực khổ, mẹ quá đáng lắm. ”
“ Hả? ”
Liêu Bách Hà lơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì, hết nhìn tiểu Yến xong rồi nhìn sang Nam Cung Nhật Đăng đang cười hả hê trên giường.
Tiểu Yến chống hai tay vào bên hông, tiếp tục nhìn cô nói:
“ Con không thấy mẹ mặc lại đồ cũ, trong khi ba đi làm chỉ có một bộ đồ vest. ”
Trời ơi, Liêu Bách Hà cô nhức đầu quá!
“ Ba của con mặc một bộ đồ vest nhưng một năm đổi tận sáu chiếc siêu xe. Nhật Đăng, hôm anh đi công tác không có ở nhà, tiểu Yến vào trong gara làm trầy xe của anh. ”
Nụ cười vui sướng trên môi của người đàn ông tắt đi trong chóng vánh, khuôn mặt trở nên đau khổ nhìn tiểu Yến. Từ lúc tiểu Yến biết đi đến nay, chẳng biết đã làm trầy bao nhiêu chiếc xe của anh, đam mê duy nhất cũng không được trọn vẹn.
“ Tiểu Yến lỡ tay, xin lỗi ba! ”
Miệng thì xin lỗi ba nhưng mắt thì ai oán nhìn mẹ.
Rõ ràng đã hứa giữ kín bí mật!
Chờ hai con đi ngủ, Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà ra ngoài ban công ngồi bên nhau hóng gió, ngắm cảnh và thưởng thức ly trà, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư chỉ có hai vợ chồng.
“ Nhật Đăng, nếu có kiếp sau, anh có muốn lấy em làm vợ không? ”
Nam Cung Nhật Đăng cười nhẹ, xoa xoa bả vai của cô trả lời:
“ Dĩ nhiên là muốn! ”
“ Em cũng vậy, dù có trải qua bao nhiêu kiếp, em cũng muốn làm vợ anh! ”
Có thể câu chuyện tình yêu của cả hai bắt đầu đã sai, nhưng kết thúc vô cùng trọn vẹn. Liêu Bách Hà tựa đầu, cảm nhận mình yêu anh không lối thoát!