Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 79: Ngoại Truyện (1)




...Bốn năm sau......

Nam Cung Nhật Đăng đã đi công tác ở thành phố A được một tuần, hằng ngày đều gọi về nói chuyện với vợ con cho đỡ nhớ nhung. Anh hiện tại đã làm ba của hai đứa trẻ, một gái một trai. Hiện tại, Nam Cung Nhật Yến lên bốn và Nam Cung Nhật Uy một tuổi rưỡi.

“ Ba...ba ~~” tiểu Uy bập bẹ gọi lên.

“ Con nhớ ba lắm, ba mau về với tiểu Yến. ”

Phía trước là chiếc iPad, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông quen thuộc. Nam Cung Nhật Đăng mỉm cười chất chứa đầy sự thương nhớ, tim gan dường như lộn ngược, lên tiếng trả lời với hai bé con của mình:

[ “ Hai hoặc ba hôm nữa ba mới có thể về được, ba cũng rất nhớ hai đứa. ” ]

“ Không chịu đâu, sao lần này ba đi lâu quá, tiểu Yến nhớ ba không chịu nổi, đêm nào tiểu Yến cũng khóc vì nhớ ba. ”

Tiểu Yến từ nhỏ quấn ba hơn mẹ, tuy Nam Cung Nhật Đăng thường xuyên đi công tác, nhưng khoảng ba đến năm ngày là anh đã có mặt ở nhà. Lần này anh đi khá lâu, khiến cho tiểu Yến nhớ nhung hơn cả mẹ nhớ ba.

Một hai ngày đầu không sao, nhưng đến ngày thứ ba thì đêm đến tiểu Yến không ngủ được. Buổi tối nhõng nhẽo, mè nheo đòi ba một lúc thật lâu mới chịu đi ngủ, giữa đêm còn giật mình khóc thét. Dù là như thế, nhưng Bách Hà không nói với anh, để anh tập trung giải quyết công việc.

[ “ Khóc sao? Sao lại khóc? Nhớ ba thì gọi cho ba, không được khóc biết không? ” ]

“ Anh ăn uống chưa vậy? Chưa tắm phải không? ”

Lúc này, Liêu Bách Hà lên tiếng cắt đứt câu chuyện xa nhớ cảm động của hai ba con nhà Nam Cung. Đáp lại với câu hỏi của cô là một nụ cười yêu thương, sau đó trả lời:

“ Anh chưa, vừa về khách sạn lập tức gọi cho ba mẹ con em. Anh sợ gọi trễ con đi ngủ, lúc đó không được nói chuyện. Tiểu Yến khóc đêm sao em, vậy còn tiểu Uy? ”

“ Ba... ba ơ~... ”

“ Tiểu Yến nhõng nhẽo từ lúc mới sinh ra, còn tiểu Uy rất ngoan! ”

Nam Cung Nhật Đăng chau mày lặng thinh không nói, sắc mặt thay đổi chẳng còn giống như vừa nãy. Vốn dĩ anh đã nhận ra Bách Hà đang gạt, lo âu muốn về ngay lập tức nhưng lại không thể.

•Reng...

Điện thoại bàn của khách sạn vang lên ở cạnh đầu giường, làm cho Liêu Bách Hà nghe thấy và chú ý quan sát. Sau đó, thông qua màn hình cô thấy anh đứng dậy bước tới cầm lên nghe máy. Thấy thế, cô đưa một ngón tay lên miệng như bảo tiểu Yến và tiểu Uy im lặng cho ba nói chuyện.

[ “ Alo ” ]

“... ”

[ “ Lương Nhã Chi! Được, tôi sẽ xuống ngay! ” ]

Dập tắt điện thoại, Nam Cung Nhật Đăng nhìn vào màn hình iPad, cất tiếng nói với Bách Hà:

[ ” Anh xuống gặp đối tác một chút, khi nào trở lên anh gọi cho em. ” ]

“ Vâng, anh nhớ ăn tối nhé, đừng bỏ bữa không tốt đâu. ”

[ “ Anh biết rồi, em cho con uống sữa rồi đưa cho bảo mẫu, một mình chăm hai đứa cực lắm! ” ]

” Tạm biệt ba ba~~”

“ Ba...ba~~”

Tiểu Yến và tiểu Uy đều cất giọng chào tạm biệt Nam Cung Nhật Đăng, tạo động lực cho anh kiếm tiền mua sữa và bỉm. Nhưng tiểu Yến nhiệt tình hơn hẳn, dùng cả hình thể để chào ba thân yêu.

Mười giờ đêm, Liêu Bách Hà một mình ngồi ở ban công ngắm cảnh và thưởng thức ly trà thảo mộc, tận hưởng cuộc sống quá đầy đủ và viên mãn, thực sự hạnh phúc.

• Ting...

Điện thoại của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn rất khẽ, và đồng thời màn hình sáng lên. Bách Hà dừng lại suy tư, mừng rỡ rướn người tới trước, đặt vội ly trà xuống bàn và cầm lấy chiếc điện thoại lên xem.

“ Vợ ngủ đi, anh có công việc! ”



Bách Hà cau mày, nụ cười ngọt ngào trên môi tắt ngụm trong tức khắc, ngón tay mảnh mải lập tức gõ vào màn hình soạn tin nhắn gửi lại:

“ Anh đang tiếp đối tác à? ”

Đôi mắt của Bách Hà láo liên dao động thể hiện sự hoài nghi. Mãi đến hơn năm phút sau, Nam Cung Nhật Đăng mới hồi đáp ba tin nhắn:

“ Ừm. ”

“ Vợ ngủ đi, đừng thức khuya quá. ”

“ Tạm biệt, yêu em! ”

Liêu Bách Hà thở ra một hơi nặng nề, cảm thấy lồng ngực khó chịu cực kỳ. Thả tự do cơ thể về sau thành ghế, bàn tay buông bỏ chiếc điện thoại, lòng của cô lại trỗi lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Trái tim của cô mách bảo rằng, Nam Cung Nhật Đăng đang nói dối!

Mười hai giờ đêm, Liêu Bách Hà trằn trọc nằm mãi trên giường. Hai mi mắt chẳng thể đóng lại sau một ngày làm việc và chăm con mệt nhọc.

Cơ thể bức rức ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường để tránh làm cho tiểu Yến thức giấc. Cô mang theo điện thoại ra ngoài ban công, ngồi xuống chiếc xích đu tiếp tục hóng gió, nhưng cũng vừa soạn một tin nhắn gửi cho Nam Cung Nhật Đăng.

“ Anh ngủ chưa hay đang làm việc? ”

Bách Hà cau mày, nhìn lên bầu trời đầy sao lung linh rực rỡ, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay chờ đợi tin nhắn phản hồi từ chồng.

00:30...

01:30...

02:30...

Ngần ấy thời gian trôi qua, Liêu Bách Hà thấp thỏm đứng ngồi không yên, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng. Cô nghĩ, rất có thể Nam Cung Nhật Đăng đã ngủ trước đó, nên không nhận biết tin nhắn của cô gửi đến.

Nhưng, sao trong lòng chẳng thể thôi chờ đợi và lo lắng?

“ Ba... huhu... ”

Tiểu Yến bật dậy òa khóc giữa đêm thanh vắng, Liêu Bách Hà giật mình bừng tĩnh, vội vàng chạy đến bên giường, ôm lấy con gái bé nhỏ dỗ dành.

Cũng chính vì điều này nên cô cho tiểu Uy ngủ riêng cùng bảo mẫu, hôm trước cả hai ngủ chung, tiểu Yến thế này làm cho tiểu Uy cũng giật mình thức theo.

“ Ngoan, ngày mai ba về, nín đi con. ”

“ Huhu... ”

...----------------...

•Sáng hôm sau...

Reng...reng...

“ Em nghe! ”

[ “ Em dậy chưa? Sao đêm qua thức khuya vậy? Không nghe lời anh gì cả. ” ]

Đáp lại với ba câu hỏi của Nam Cung Nhật Đăng là giọng điệu vô cùng mệt mỏi, cũng có một chút thờ ơ và hờn dỗi:

“ Em xem báo cáo, xem xong mới ngủ được. Thôi em cúp máy, đang chuẩn bị cho tiểu Yến đi học. ”

[ “ Được. ” ]

Tối hôm ấy, cũng giống như mọi hôm, Nam Cung Nhật Đăng xong việc gọi về cho vợ con. Nhưng hôm nay lạ thay một điều, chính là không thấy Liêu Bách Hà xuất hiện trong màn hình, chỉ có hai đứa con thơ của anh.

“ Ba...ba~”

“ Ba ăn cơm chưa ạ? ”

[ “ Ba ăn rồi, mẹ đâu hai đứa? ” ]

“ Mẹ đang tắm ạ. ”

Nam Cung Nhật Đăng cau mày đăm chiêu suy nghĩ, anh đã cảm thấy Bách Hà có điều bất thường từ lúc sáng, nhưng điều ấy là gì?

Đúng lúc này, Liêu Bách Hà mở cửa phòng tắm đi ra, trên tay đang cầm chiếc khăn bông lau mái tóc ướt sũng. Tuy nhận biết anh gọi nhưng cô chẳng thèm đoái hoài hay quan tâm nhắc nhở, đến khi có tiếng nói non nớt của tiểu Yến vang lên cô mới nhìn sang.

“ Mẹ, ba gọi về ạ. ”

“ Ừm, con nói chuyện với ba đi. ”

Câu nói và giọng điệu tuy rất bình thường, nhưng Nam Cung Nhật Đăng nhận ra điều bất ổn. Sau đó, anh nghe tiếng máy sấy vang lên, và giọng nói của tiểu Yến:

“ Ngày mai ba về ạ? ”

“ Chiều mai ba về, hỏi em xem, hai đứa thích gì ba mua. ”

“ Ân...ba~ ” Tiểu Uy.

“ Con muốn bộ láp ráp lâu đài công chúa giống như tiểu Châu. ”

( Tiểu Châu là Vũ Hiểu Châu, con gái Vũ Dịch Đức.)

“ Vậy con hỏi mẹ, mẹ thích gì? ”

Nhận được nhiệm vụ từ ba của mình, tiểu Yến nhanh nhẹn ngẩng đầu nhìn sang Liêu Bách Hà đang ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, hỏi mẹ:



“ Mẹ, mẹ thích gì ba mua cho ạ? ”

Đáp lại với câu hỏi của con gái là một nụ cười dịu dàng và trìu mến, dừng hẳn lại việc sấy tóc, giọng điệu nhẹ nhàng trả lời:

“ Mẹ không thích gì cả, bảo ba con đừng mua. ”

•••

Chín giờ đêm, Liêu Bách Hà nằm nghiêng trên giường ru tiểu Yến vào trong giấc ngủ. Đột nhiên điện thoại của cô vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, cô lập tức nhìn xuống tiểu Yến, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu của cô bé vào gối, nhích người với tay lấy điện thoại nằm ở chiếc tủ đầu giường.

Điều đầu tiên Bách Hà làm chính là chuyển sang chế độ rung, sau đó mới xem phần tin nhắn vừa được gửi đến.

“ Vợ ngủ chưa? ”

Bách Hà chau mày không vui, biểu cảm chẳng giống như đêm qua, sau đó soạn tin gửi lại cho người vừa gửi ban nãy, được lưu tên là: “ Chồng ”

“ Vẫn chưa. ”

Rất nhanh, Nam Cung Nhật Đăng đã phản hồi trở lại với ba câu hỏi:

“ Vợ giận anh à? ”

“ Nói chuyện điện thoại được không?

“ Anh gọi nhé? ”

Trên mặt của Liêu Bách Hà chẳng để lộ biểu cảm vui mừng hay hạnh phúc, đã vậy chân mày còn khẽ nhíu lại, chứng tỏ cô đang không hài lòng về việc gì đó.

“ Tiểu Yến vừa ngủ, anh gọi con bé sẽ thức giấc. ”

“ Em qua thư phòng, anh có chuyện muốn nói. ”

Nam Cung Nhật Đăng đã xác định 100℅ Liêu Bách Hà giận dỗi, chẳng lẽ vợ chồng chung sống mấy năm qua anh không hiểu tính khí của cô.

Cứ lạnh nhạt không nói, giận không chịu thừa nhận mới là điều anh cảm thấy đáng sợ!

“ Anh ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai về nói, tạm biệt! ”

Đọc được tin nhắn của Bách Hà gửi đến, anh càng gấp gáp soạn tin gửi lại:

“ Còn sớm mà, nói chuyện một lát thôi, anh nhớ vợ lắm. ”

Một phút, hai phút...năm phút trôi qua nhưng vẫn không thấy Bách Hà phản hồi tin nhắn của mình. Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng rối bời trong lòng, cảm giác có chút lo sợ, muốn bảo thuộc hạ chuẩn bị bay về ngay trong đêm.

• Ting...

“ Anh ngủ đi, em không sử dụng điện thoại nữa đâu đấy, sợ làm con thức giấc. ”

...----------------...

• Ngày hôm sau...

Gần sáu giờ tối, Liêu Bách Hà trở về Nam Cung gia sau khi đi đến các nhà hàng kiểm tra. Khoảng bốn giờ chiều, Nam Cung Nhật Đăng có gọi điện thông báo rằng anh vừa ra khỏi sân bay, đang chuẩn bị lên xe về nhà. Sẵn tiện đó, cô bảo anh đến trường đón tiểu Yến tan học giúp mình.

Trong nhà vắng lặng đến bất thường, đột nhiên nhìn thấy quản gia đang trên cầu thang đi xuống, Bách Hà cau mày lên tiếng:

“ Nhật Đăng và hai đứa trẻ đâu rồi bác? ”

“ Thiếu gia đang tắm cho tiểu thiếu gia, bảo tôi xuống kêu người làm dọn cơm tối. ”

“ Được, cảm ơn bác! ”

Liêu Bách Hà cười nhẹ gật đầu, quản gia xin phép lui vào bên trong phòng bếp làm theo sự căn dặn của Nam Cung Nhật Đăng, cô thấy thế cũng bước lên phòng ngủ.

Vào phòng, hai chiếc vali quần áo của anh nằm ở cạnh giường, nhìn tới thì thấy một bó hoa Lavender được đặt ở bàn trang điểm. Liêu Bách Hà chậm chạp bước lại, cầm lấy bó hoa lên xem, nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên môi của người phụ nữ.

Thu lại nụ cười đó, sắc mặt của Bách Hà tối đen khi nghĩ đến chuyện hôm trước. Đặt bó hoa nằm lại chỗ cũ như cô chưa từng chạm qua, tháo giày cao gót và tiến thẳng vào phòng tắm.

20 phút sau, Liêu Bách Hà mặc bộ Pijama màu hồng nhạt kín đáo bước ra bên ngoài, trên đầu quấn khăn vì cô có thói quen gội đầu mỗi ngày.

Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng đã xuất hiện trong phòng ngủ, và đang ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cô quan sát sắc mặt lẫn thái độ. Bách Hà hắng giọng, lãng tránh ánh mắt sắc bén kia, ngồi xuống chiếc ghế chủ động lên tiếng hỏi anh:

“ Con đâu anh? ”

“ Bảo mẫu cho con ăn tối rồi! ”

“ Anh xuống dưới chơi với con đi, hai đứa nhỏ nhớ anh lắm đấy. ”

Nam Cung Nhật Đăng đứng dậy bước tới gần với Liêu Bách Hà, bàn tay ấm áp đặt xuống bả vai của cô, nhìn vào khuôn mặt qua gương cất giọng hỏi lại:

“ Chỉ có hai đứa nhỏ nhớ anh thôi à? ”

Bách Hà vô tư bật chiếc máy sấy, giả vờ như mình không nghe câu hỏi của anh. Thấy vậy, anh dứt khoát lấy chiếc máy sấy từ tay cô, sau đó trầm lặng hong khô mái tóc.

Không gian yên lặng đến ngột ngạt, nhìn thôi Nam Cung Nhật Đăng cũng biết vợ anh đang giận, nhưng ngặt nổi anh chẳng biết giận dỗi chuyện gì.

Chung sống với nhau mấy năm, chẳng lẽ anh không hiểu tính tình của Bách Hà. Đôi lúc anh cũng thấy buồn cười nhưng không dám thắc mắc hỏi cô, bởi vì cô có một đặc điểm nhận dạng rất ngộ nghĩnh.

Bách Hà có rất nhiều kiểu dáng và thể loại đồ ngủ, tùy vào tình trạng mỗi buổi tối mà mặc. Nhưng mỗi khi giận anh thì cô sẽ mặc những trang phục kín đáo, tay dài và quần dài, thiếu điều muốn lấy chăn phủ kín cơ thể của mình lại.

“ Khô rồi, khô rồi! Xuống nhà ăn tối thôi. ”

•••



“ Ba ba, ba xem con tô có đẹp không? ”

Tiểu Yên lấy tập tô màu của mình khoe mẽ với Nam Cung Nhật Đăng, anh gật đầu tán thưởng, nở nụ cười yêu thương và cưng chiều dành cho con gái bảo bối.

“ Đẹp! ”

“ Ba ~~”

Tiểu Uy ôm hai con siêu nhân trên tay, chập chững tiến lại ngã nhào vào lòng của anh. Anh khẽ mở hai chân, ôm cậu đặt ngồi ở giữa để cùng chơi với nhau.

Lúc này, Liêu Bách Hà từ bên ngoài mở cửa đi vào. Lặng lẽ đứng nhìn ba ba con của Nam Cung Nhật Đăng chơi đùa trên giường rồi bỏ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Năm phút sau tiểu Uy đã chán nãn, cậu ngã người về sau gối đầu trên đùi của ba mình, đưa cặp mắt tròn xoe lém lĩnh nhìn lên Nam Cung Nhật Đăng, cơ thể bắt đầu ưỡn ẹo biểu đạt muốn bày trò chơi khác.

Dĩ nhiên anh đã quá quen thuộc, nâng cả người của cậu lên cao, hỏi:

“ Cưỡi ngựa nha? ”

“ Đúng đúng! Ba làm ngựa, cho con và tiểu Uy cưỡi đi. ”

Tiểu Yến hớn hở ngồi dậy, bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ vào nhau tán thành, không thèm tô màu nữa.

Trùng hợp Liêu Bách Hà lúc này bước ra, chỉ tay vào những thứ nằm ngổn ngang và lung tung từ trên giường đến xuống dưới nền, nghiêm khắc lên tiếng:

“ Dọn dẹp xong mới được chơi. ”

Nói xong, Bách Hà ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm, tiến hành chăm sóc da cơ bản mỗi ngày, còn ba ba con của Nam Cung Nhật Đăng thì lụi hụi dọn dẹp chẳng ai dám vùng dậy phản kháng.

Ném một góc trong phòng ngủ, ba ba con bắt đầu chuyển sang trò chơi cưỡi ngựa, tất nhiên Nam Cung Nhật Đăng sẽ làm con ngựa, gánh hai bảo bối nhỏ của mình trên lưng. Bách Hà chăm da xong xuôi quay đầu nhìn đến, cô khẽ mỉm cười rồi tiếp tục làm công việc, lấy quần áo bên trong vali đem vào phòng tắm.

Một ngày đối với Liêu Bách Hà rất bận rộn, công việc bên ngoài lẫn gia đình và chăm sóc con cái. Tuy Nam Cung gia có người giúp việc, nhưng những việc như giặt giũ quần áo của mình và anh, ủi, xếp vào trong tủ đều do cô tự tay mình làm.

Hai đứa trẻ còn nhỏ, dù rất muốn đi làm trở nên nhưng lực bất tòng tâm. Thế nhưng, hiện tại cô đang quản lý chuỗi nhà hàng khách sạn của Nam Cung Nhật Đăng, chỉ ở nhà chăm con cảm thấy rất stress, cô thích sự bận rộn và muốn san sẻ phần nào với anh, vì nó làm cô tự tin và thoải mái. Làm dâu hào môn thực sự đâu phải chuyện dễ dàng, chịu sự bàn tán của mọi người xung quanh, thế nên cô muốn mình làm tốt hết tất cả trong mọi vai trò.

Lúc này, nhìn thấy Liêu Bách Hà đem quần áo đi vào trong phòng tắm. Nam Cung Nhật Đăng kéo hai nhóc nhỏ đang ngồi trên lưng cho yên vị dưới giường, sau đó nhìn tiểu Yến nghiêm túc bày tỏ:

“ Hình như mẹ giận ba rồi. ”

“ Ba có mua quà cho mẹ không? ”

Tiểu Yến chu môi ngẫm nghĩ, sau đó lên tiếng hỏi lại. Đôi gò má phúng phính cùng đôi mắt to tròn lém lĩnh, đôi môi anh đào thừa hưởng từ mẹ trở nên đáng yêu vô cùng. Nhưng như vậy cũng chẳng thể vực dậy tinh thần của anh lúc này.

“ Ba có mua hoa, nhưng mẹ không đụng đến. ”

“ Để con hỏi mẹ... mẹ ới, mẹ ới! ”

Vừa nói dứt câu, tiểu Yến lập tức bò xuống dưới giường, nhanh nhảu chạy vào phòng tắm tìm Liêu Bách Hà..Anh cũng muốn giữ lại nhưng thôi, dù sao cũng cần biết lý do.

Nghe được tiếng gọi lớn đang trong lúc tập trung suy nghĩ, nên cô có chút giật mình, tấm danh thiếp đang cầm trên tay bất giác bóp chặt đưa về phía sau che giấu. Khi bộ não tiếp nhận được giọng nói của tiểu Yến cô mới thả lỏng cơ thể, vội vàng quăng tấm danh thiếp vào trong thùng rác lập tức rửa tay, lên tiếng hỏi lại:

“ Có chuyện gì mà gọi mẹ vậy? ”

“ Mẹ giận ba ạ? Mẹ có thấy bó hoa ba mua cho mẹ không? ”

Khuôn mặt đang nhăn nhó của Liêu Bách Hà giãn ra, khom lưng bế tiểu Yên lên trên tay. Vừa bước ra ngoài, vừa lên tiếng giải thích cho ai đó nghe cùng:

“ Mẹ đâu có giận ba, còn về hoa thì mẹ thấy mà, chẳng qua mẹ chưa có thời gian để cắm vào bình. Nhưng mà...ba làm gì cho mẹ giận sao? ”

Câu cuối, Bách Hà dùng ánh mắt ngờ vực, dò xét và nghiêm khắc nhìn qua Nam Cung Nhật Đăng. Anh lập tức ngờ nghệch, nhìn cô lắc đầu phủ nhận, cảm thấy mình không có làm gì quá đáng để bị vợ giận.

“ Ba nghe chưa, mẹ bảo đâu có giận ba~”

...----------------...