Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 76: 76: Ngoại Truyện Ngô Tân Vinh Lạc Hân 2




•Ngày hôm sau...

Cốc cốc...

Năm giờ chiều, Lạc Hân đang ngồi làm việc thì truyền vào âm thanh gõ cửa. Cô chau mày ngẩng lên, trong đầu đoán ra hai người là giám đốc Diệp và trợ lý Thẩm, nhưng sao đột nhiên cô lại lóe lên hình ảnh của Ngô Tân Vinh, và cũng mong người đó thực sự là anh.

Tối qua, anh nói vậy làm cô mất ngủ cả đêm, trằn trọc đến sáng rồi đi làm. Sáng nay, có gặp mặt anh ở phòng họp, nhưng thái độ của anh vô cùng nghiêm túc, chỉ thảo luận và bàn bạc về công việc.

“ Vào đi. ”

Lạc Hân hụt hẫng trong lòng, hít lấy một hơi trấn tĩnh bản thân, lên tiếng:

“ Tìm tôi có việc gì? ”

Diệp Hải bước vào, ánh mắt vô cùng tha thiết và khẩn cẩn nhìn cô, cất lời:

“ Tối nay em rảnh chứ? ”

“ Tôi bận! ”

Lạc Hân lạnh nhạt dán mắt vào màn hình vi tính, chẳng thèm liếc nhìn. Diệp Hải thấy vậy, hôm nay quyết định bày tỏ lòng mình để sau này khỏi phải hối hận.

“ Hân, cho anh một cơ hội được không? Anh thật lòng rất thích em! ”

“ Giám đốc Diệp, tôi không thích anh, tôi đã có người trong lòng, anh tiếp tục cũng chỉ vô ích thôi. ”

Lạc Hân không ngại nói thẳng, chỉ muốn cho Diệp Hải bỏ cuộc, đừng tiếp tục hy vọng. Cô biết bị từ chối rất đau lòng, cô từng tổn thương vì những câu nói phủ phàng, nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác.

Trái tim của cô còn quá nhiều vết sẹo, cô cần thời gian để xóa mờ, lành lặn.

Nghe Lạc Hân nói đã có người trong lòng, nét mặt của Diệp Hải buồn thiu, quay lưng bước ra khỏi phòng, phần nào đã từ bỏ bởi vì không muốn làm người thứ ba.

Số của Diệp Hải anh đúng là xui xẻo, thích ai cũng trễ hơn người ta một nhịp!

Lạc Hân mệt mỏi tựa lưng về sau thành ghế, nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi.

Cuối cùng, cô đứng dậy khỏi ghế, sắp xếp hồ sơ trên bàn gọn gàng, cầm lấy túi xách và điện thoại bước đi, quyết định hôm nay tan làm về sớm.

Người ta không thương, thì phải tự thương lấy mình, không được ngược đãi chính bản thân!

Trở về căn hộ chung cư, Lạc Hân thả mình vào bồn tắm xa hoa tận hưởng, xoa dịu những cơn mệt mỏi, nghĩ về hành động và câu nói của Ngô Tân Vinh đêm qua.

Anh bảo sẽ theo đuổi cô, là thật hay do anh say rượu nên nói bừa?

Nếu là thật, vậy tại sao cả ngày hôm nay lạnh nhạt với cô?

Trêu đùa cô, thực sự rất vui sao?

•Ting toang...



Chuông cửa vang vọng làm cho Lạc Hân bừng tỉnh, thoát ra khỏi những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu. Cô đứng dậy, xả bọt sửa tắm trên cơ thể, sau đó mặc vào chiếc váy ngủ và kèm theo chiếc áo choàng.

• Ting toang...

Nam nhân bên ngoài đợi lâu nên mất dần kiên nhẫn, tiếp tục ấn chuông không ngừng. Điều đó làm bước chân của Lạc Hân nhanh hơn, gấp gáp mở cửa.

• Cạnh.

Cánh cửa căn hộ mở ra, thân ảnh cao to của Ngô Tân Vinh lộ diện, trên tay đang xách lỉnh kỉnh rất nhiều thực phẩm, tự nhiên xông vào đi thẳng vào bếp như nhà của mình

“ Em ăn tối chưa? ”

“ Anh làm gì vậy? ”

Lạc Hân chau mày đuổi theo, chắn ngay phía trước cho anh dừng lại, nghiêm mặt không vui.

Thấy thế, Ngô Tân Vinh khẽ nói:

“ Em chưa ăn tối, vậy thì anh nấu để chúng ta cùng ăn. ”

Lạc Hân dịu giọng, lên tiếng:

“ Anh làm thế có ý gì? ”

“ Hân, anh đang rất nghiêm túc và thành thật với em. ”

Cuối cùng, Lạc Hân cũng chẳng thể mạnh mẽ, quay lưng lại với Ngô Tân Vinh sợ mình yếu đuối bật khóc trước anh. Lúc này, anh bỏ mấy túi đồ dưới nền, bàn tay to lớn đắn đo đưa lên rồi hạ xuống, đấu tranh tâm lý cả phút sau đó quyết tâm dứt khoát ôm lấy cô từ phía sau.

“ Anh có thật không còn yêu Hiểu An không? ”

“ Thật! ”

...----------------...

•Năm tháng sau...

Liêu Bách Hà hiện tại mang thai ở tháng thứ tám, hai vợ chồng vô cùng nô nức, mong chờ chào đón đứa con đầu lòng của mình. Nam Cung Nhật Đăng thì khỏi phải bàn tới, anh yêu chiều vợ một cách quá đáng.

Hôm nay, anh tổ chức một bữa tiệc nhỏ để cho Bách Hà chuẩn bị tinh thần lấy sức vượt cạn. Với lại sắp tới Bối Bối chào đời, cả hai đâu có nhiều thời gian, thế nên bây giờ phải tranh thủ tận hưởng.

Ở khuôn viên của Nam Cung gia, Nam Cung Nhật Đăng đặc biệt bảo người thiết kế không gian sống ảo cho mấy người phụ nữ. Điều đó vợ anh rất vui, cùng với hội chị em chụp hình thỏa thích.

Trên bàn tiệc, bốn người đàn ông đã có gia đình chụm đầu vào nhau kể xấu vợ mình, chỉ riêng Ngô Tân Vinh lặng thinh không nói, lắc đầu cho qua.

“ Tân Vinh, tôi thấy tương lai cậu sợ vợ đấy. ”

Vương Ngụy huých khuỷu tay vào người chề môi khinh bỉ. Ngô Tân Vinh nhún vai tỏ vẻ bình thường, lên tiếng:

“ Các cậu cũng sợ đấy thôi, vợ trừng mắt một cái đã lập tức khúm núm. ”

“ Ơ... tôi không có à! ”

Vũ Dịch Đức tức khắc phản bác, vô cùng hùng hồn.

“ Tôi cũng không có! ”

Nam Cung Nhật Đăng cũng lên tiếng bác bỏ, hắt mặt lên cao có chút hãnh diện.

Vương Ngụy và Hoàng Thiển xanh mặt, họ nhìn nhau tự mình xấu hổ. Nhưng, sau đó họ lập tức lấy cân nặng phản kích lại cả hai.

“ Mặc dù đã 34 tuổi, nhưng thân hình của chúng tôi vẫn ngon hơn hai người. ”

Bởi nghiệp quật nhanh lắm, lúc trước nhìn thấy Vũ Dịch Đức tăng cân mất kiểm soát, Nam Cung Nhật Đăng anh đã cười nhạo hả hê. Mấy tháng sau khi Bách Hà mang thai, anh cũng tăng cân muốn chống mặt, đi đâu ai cũng bảo vợ anh chăm khéo, nhưng khéo này anh không mong muốn chút nào.

Lúc này, mấy bà vợ cùng nhau ập đến. Bách Hà được Nam Cung Nhật Đặng ân cần dìu đỡ ngồi xuống bên cạnh, bởi vì bây giờ bụng to khó khăn, nhìn thấy vừa xót vừa thương.

Chu đáo kéo ghế cho Đặng Song Nhi, Vũ Dịch Đức đột nhiên quay sang vỗ vào vai của Ngô Tân Vinh, sau đó lên tiếng:

“ Này, cũng nên biết cảm giác tăng cân không kiểm soát đi chứ. ”

Lạc Hân nghe xong chúm chím mỉm cười thích thú, khiến cho Bách Hà nổi hứng trêu ghẹo, nhưng cô ấy lại vô tình tổn thương chồng mình sâu sắc.

“ Sờ múi chẳng thích bằng sờ bụng mỡ đâu. ”



Liêu Bách Hà vừa nói, vừa đưa tay chạm vào chiếc bụng có chút dư mỡ của Nam Cung Nhật Đăng. Sắc mặt đang hồng hào bởi vì ăn đủ bữa ngủ đủ giấc bỗng chốc tái xanh, cũng may hóp bụng kịp lúc trước khi nhiều con mắt hướng về phía anh.

Anh ai oán nhìn vợ, ấm ức bảo:

“ Em! ”

“ Ha... anh vợ à, hiểu cảm giác của em rể chưa? ”

Tiếp tục bị chính em rể trêu chọc, Nam Cung Nhật Đăng hắng giọng cao ngạo một cái, lên tiếng biện bạch:

“ Có vợ có con, đẹp cũng chẳng làm được gì, còn khiến cho vợ lo lắng, ghen tuông. ”

Nói cho qua vậy thôi, chứ Nam Cung Nhật Đăng anh không muốn như vậy đâu. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mấy tháng qua anh thường xuyên trong trạng thái đói khát, thèm thuồng. Ngày trước anh rất kén ăn, còn bây giờ những thứ người khác ăn được thì anh cũng ăn được, có khi còn ăn nhiều hơn người ta. Thế nên, làm hại anh tăng gần sáu kilogam, nhưng đây được cân vào một tháng trước, hiện tại chẳng biết sụt hay lại lên nữa.

“ Vợ hai người mang thai, liên quan gì đến việc tăng cân? Do cả hai ham ăn, lười biếng luyện tập rồi đổ thừa cho vợ. ”

“ Có nhiều điều, người chưa được làm ba như anh không hiểu được đâu, đúng không anh vợ? ”

Vũ Dịch Đức nhướn mày nhìn sang Nam Cung Nhật Đăng, như bắt được đúng ý mình, dứt khoát gật đầu:

“ Đúng! ”

...----------------...

Từ lúc lên xe ra về cho đến hiện tại, Lạc Hân và Ngô Tân Vinh không nói với nhau một lời. Cô ngồi dựa lưng vào lồng ngực của anh, cả hai không có khoảng cách nhưng sao trong lòng của cô cảm thấy xa xôi, lạc lõng và chơi vơi quá.

Cả hai chính thức quen nhau đã được năm tháng, tuy thời gian khá ngắn nhưng Lạc Hân cô muốn làm mẹ như Bách Hà và Hiểu An. Bởi vì mỗi khi cô nhìn họ, cô thấy được sự hạnh phúc khi được làm mẹ, khiến cô thật lòng nôn nao.

Nhưng điều khiến cô buồn và thất vọng chính là anh chẳng đề cập đến chuyện kết hôn hay sinh con. Rõ ràng anh biết tình cảm của cô dành cho anh lớn nhường nào, chỉ cần anh ngỏ lời cô đâu ngần ngại lui về làm vợ, làm mẹ, làm hậu phương vững chắc.

Cuối cùng, người yêu nhiều hơn luôn là người chịu thiệt thòi, cô quay sang nhìn anh, chủ động lên tiếng thăm dò:

“ Anh Vinh, hay là chúng ta cùng nhau đi du lịch nha? Em nghe Hiểu An nói đến Maldives rất vui, rất thích luôn, nên em muốn đi một lần. ”

Ngô Tân Vinh lặng im thin thít, mấy phút sau mới trả lời:

“ Để anh sắp xếp công việc. ”

“ Anh từng đến đó chưa? Đẹp không anh? ”

“ Anh từng đến đó một lần. ”

Lạc Hân buồn bã gật đầu, khuôn mặt không còn tươi tắn như bình thường, bởi vì trong lòng có chút chạnh lòng và tủi thân.

Đối với cô, người được xem là người yêu thì anh do dự, phải chờ sắp xếp công việc. Còn với Hiểu An, anh từng bỏ tất cả chỉ để chạy theo cô ấy, bảo vệ cô ấy...

Lắm lúc cô ấm ức, ấm ức tới mức muốn hỏi anh lý do, muốn anh nghiêm túc và thẳng thắng trả lời những câu hỏi của mình, nhưng cô sợ mất anh... hừ... có phải cô yêu đến ngốc rồi không?

Nhiều lần cô rủ anh đi xem phim như những cặp đôi trai gái yêu nhau, lúc đó anh bảo rằng trẻ con mới làm thế. Còn cô muốn công khai yêu nhau thì anh bảo không muốn chuyện yêu đương bị người khác bàn tán, xì xầm.

Vậy còn với Hiểu An thì sao?

Anh công khai cầu hôn, chẳng tiếc thứ gì!

...----------------...

•Hai ngày sau...

[ “ Anh nghe! ”]

“ Em đang ở nhà anh, anh đi đâu vây? ”

[ “ Anh đang ở Nam Bang có công việc. Sao em đến đó mà không nói qua với anh? ” ]

Giọng nói của Ngô Tân Vinh có phần nghiêm khắc và cao giọng. Đôi mắt của Lạc Hân đỏ hoe, giọng điệu cũng chẳng chịu thua thiệt, hỏi lại:

” Anh nổi nóng với em? Hôm nay là chủ nhật nên em cứ nghĩ anh ở nhà, nhưng từ khi nào bạn gái qua nhà bạn trai phải xin phép, được bạn trai đồng ý cho qua mới dám đến vậy? ”

[ “ Hân, em hiểu sai ý anh rồi! Ý anh là... ” ]

“ Đủ rồi! Nếu anh không thích thì em về. ”

[ “ Lạc Hân, Lạc Hân... ” ]



Tút tút tút...

Buông thả cánh tay đang cầm chiếc điện thoại, Lạc Hân thao tác vào màn hình tuyệt tình cúp máy. Giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, lăn dài xuống gò má trắng mịn, nắm chặt chiếc hộp màu đỏ trong lồng bàn tay, tim gan của cô như bị né nát.

Đột nhiên, Lạc Hân quay ngược trở lại phòng tắm, mặc vào chiếc đầm đã bị cô làm ướt. Sau đó, bỏ chiếc hộp màu đỏ vào trong túi xách, rời khỏi căn biệt thự của Ngô Tân Vinh.

Bị bạn gái hiểu lầm giận dỗi, Ngô Tân Vinh lên xe đi về giải thích. Đoạn đường về nhà anh có gọi cho Lạc Hân, nhưng kết quả cô không nghe máy. Gọi cho người làm, họ bảo cô vừa lái xe rời đi.

Cứ nghĩ Lạc Hân trở về căn hộ chung cư, nên anh sang thẳng nơi đó, nhưng kết quả không có. Đợi thêm mấy tiếng, gọi thêm mấy chục cuộc điện thoại nhưng không có một hồi âm từ cô.

Cuối cùng, sau một thời gian cũng định vị được vị trí chiếc xe của Lạc Hân, Ngô Tân Vinh cấp tốc đến đó. Đến nơi, anh chợt nhìn thấy cô đang thẩn thờ ngồi trên chiếc ghế, ánh mắt đờ đẫn chẳng dấu được sự đau buồn nhìn ra mặt nước lênh đênh, bao la phía trước.

Anh tiến đến, lên tiếng:

“ Giận dỗi nên ra đây à? Hân, ý của anh là em có đến thì gọi điện thoại nói cho anh hay, nhỡ đâu không có ở nhà như hôm nay thì sao. Chứ anh đâu có ý như em nói, cứ nghĩ sai về anh. ”

” Ừm, em sai rồi! ”

Thái độ của Lạc Hân thờ ơ, không quá bất ngờ khi anh đến.

Cô cười nhạt, sau đó lại lên tiếng:

“ Cảm ơn anh! ”

Ngô Tân Vinh cau mày khó hiểu, bước tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, nắm lấy bàn tay mềm mại ôn tồn giải thích:

“ Dạo gần đây anh bị áp lực công việc, thế nên có những câu nói và hành động thiếu đúng đắn khiến cho em hiểu lầm. Anh sai, anh xin lỗi! Anh nhất định sẽ thay đổi, không để chuyện đó ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. ”

Lạc Hân mỉm cười chua chát, hai dòng nước mắt mặn đắng khẽ tuôn rơi. Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay của anh ra, sau đó lấy trong túi xách chiếc hộp màu đỏ mà cô đã lấy từ trong ngăn tủ ở phòng ngủ của anh, đặt vào lồng bàn tay rồi giúp gói gọn như sợ đánh rơi, cô khẽ lên tiếng:

“ Xin lỗi vì đã tự tiện lấy đi kỷ vật quan trọng nhất của anh. Em trả lại, và cũng trả lại cuộc sống tự do cho anh. ”

Ngô Tân Vinh hốt hoảng nhìn xuống, mở rộng bàn tay của mình nhìn vào chiếc hộp màu đỏ. Bên trong đó có chứa một mối tình đơn phương nhiều năm, một chiếc nhẫn kim cương anh đã từng cầu hôn cô ấy.

“ Lạc Hân... ”

“ Kể từ giây phút này chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh sống cuộc đời của anh, em tự đi trên con đường của mình, trở lại mối quan hệ trước đây. Nhưng anh Vinh, em muốn khuyên anh một câu chân thành. Anh hãy quên Hiểu An đi, em ấy bây giờ đang rất hạnh phúc bên chồng và hai con, anh ôm ấp mãi mối tình đơn phương đó cũng chẳng được gì, chỉ khiến trái tim anh thêm mệt mỏi và đau khổ. Trễ rồi, em về nhà đây, tạm biệt anh! ”

Từng câu nói của Lạc Hân tựa như những cú đấm vào lồng ngực, Ngô Tân Vinh nắm chặt chiếc hộp trong tay, lúc anh ngẩng đầu nhìn lên thì cô đã đi rất xa, sau đó ngồi vào trong xe khởi động lái đi.

Cô cũng từng hy vọng nhiều lắm, vẻ cho mình một cuộc hôn hạnh phúc bên người cô tương tư sâu nặng, nhưng thôi...

Hạnh phúc giả tạo, mối quan hệ bắt đầu bằng sự thương hại, Lạc Hân cô không cần!

Lúc này, Ngô Tân Vinh đứng dậy, bất giác gọi lên khi cô đã hoàn toàn biến mất:

“ Lạc Hân...”

...----------------...