Liêu Bách Hà ra ngoài rót cho mình một tách cafe uống cho tinh thần tỉnh táo và có thể tập trung vào công việc. Hôm nay gặp lại Nam Cung Nhật Đăng, tâm trạng sa sút thậm tệ. Trái tim thổn thức, đau nhói dường như cả hai vừa mới chia tay ngày hôm qua.
Thất thần ngồi xuống dãy ghế gần đó suy tư một mình, nâng tách cafe trên tay lên môi chạm nhẹ, thưởng thức đồ uống cô từng không cho anh uống mỗi ngày. Đột nhiên, lúc này vang lên âm thanh tiếng giày cao gót, mỗi lúc một gần khiến cô lấy lại được nhận thức, định đứng dậy trở về phòng làm việc thì trước tầm mắt đã xuất hiện một người phụ nữ.
Liêu Bách Hà cười khẽ, lên tiếng:
“ Thiếu phu nhân tìm tôi ư? ”
Kiều Duệ nhếch mép khinh miệt, hóng hách khoanh tay trước ngực, đưa mắt dò xét từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, quan sát tỉ mỉ thân thể của Bách Hà.
Giọng điệu hậm hực lên tiếng:
“ Tại sao cô biết tôi đến tìm cô? Chẳng lẽ có tật nên giật mình? ”
“ Cô muốn uống thứ gì có thể gọi cho nhân viên pha chế mang lên, đâu cần thiết phải xuống tận đây. Tôi phân tích đúng chứ, thiếu phu nhân? ”
Liêu Bách Hà cô cũng muốn làm rõ tin đồn thất thiệt ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự, không để cho Kiều Duệ tiếp tục hiểu lầm về mối quan hệ của mình và Trịnh Thạc.
Cô đúng là xui xẻo, đi đâu cũng bị gán lên người danh xưng tiểu tam, nhìn cô giống đến thế sao?
Kiều Duệ mất bình tĩnh bởi vì bị cô lên mặt, giọng đay nghiến vang lên:
“ Thái độ của cô như vậy là gì, có tin tôi sa thải cô không? ”
Bách Hà chợt cười, ung dung uống lấy một ngụm cafe, sau đó bình thản trả lời:
“ Tôi nghĩ tổng giám đốc không dám đuổi việc tôi đâu. ”
Nếu Kiều Duệ nói chuyện với cô bằng thái độ lịch sự, chắc chắn cô cũng sẽ đàng hoàng đáp lại, giải thích rõ ràng. Nhưng với giọng điệu và lời nói hăm dọa thế này, cô thực sự rất khó chịu.
Cô ấy hừng hực lửa giận, cao giọng lên tiếng:
“ Cô nghĩ mình là ai? ”
“ Cô Trịnh à, chắc cô đã hiểu lầm về mối quan hệ của tôi và tổng giám đốc, nhưng tôi nghĩ cô nên hỏi trực tiếp ngài ấy thì sẽ tốt hơn. ”
Liêu Bách Hà nói xong ngang nhiên bước đi, sắc mặt vô cùng kiêu căng luôn giữ tôn nghiêm cho mình không để bất kỳ ai dẫm đạp lên nó. Cô xuất thân thuộc tầng lớp bình thường, có thể gọi là thấp kém, nhưng giá trị con người đâu phải nhìn vào đó đánh giá.
Gần bảy giờ tối, Bách Hà tan làm bước ra khỏi tập đoàn Trịnh Thị. Quy tắc của cô là thế, phải giải quyết xong hết công việc của ngày hôm nay mới trở về nhà.
Hai điều khiến cô lựa chọn xin việc ở Trịnh Thị bởi vì đây là tập đoàn lớn, uy tín nhất nhì thành phố D, quan trọng chính là khá gần với nhà của cô, đi bộ khoảng hai mươi phút đã đến nơi.
Lững thững, lang thang bước đi về nhà như mọi ngày. Tâm trạng của Liêu Bách Hà lại gửi gắm lên người của Nam Cung Nhật Đăng, cảm thấy nhớ anh da diết, thậm chí nhớ đến mùi hương cơ thể đặc trưng riêng biệt của anh.
Đột nhiên, có một chiếc xe tấp vào lề đường, trước tầm mắt của Bách Hà. Cô khựng lại bước chân, sắc mặt cực kỳ căng thẳng, chau mày nhìn tới xem danh tính của người sắp xuất hiện này là ai, người quen hay kẻ lạ.
Lúc này, có một nam nhân quen thuộc bước xuống khỏi chiếc xe. Cơ mặt của cô giản ra đôi phần, người đó đi đến rút ngắn lại khoảng cách giữa cả hai, nhìn cô mỉm cười thân thiện, lên tiếng:
“ Bách Hà, sao em về trễ vậy? ”
“ À, công việc còn nhiều, anh về đây khi nào?
Liêu Bách Hà bình thường đáp lại, như một người bạn đã quen. Đúng, hiện tại cô xem Từ Thiên Lâm như một người bạn không hơn không kém, những chuyện lúc trước chẳng muốn nhắc tới hay để ý đến nữa.
“ Anh nghe Bách Kiều nói em về đây sống luôn, có phải vậy không Bách Hà? ”
Bách Hà gượng cười, nhẹ nhàng hỏi lại:
“ Dạo này anh và Bách Kiều thân đến vậy sao? ”
Quen biết Bách Hà đã lâu, thái độ này của cô làm cho Từ Thiên Lâm càng thêm lo lắng, xót ruột, muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô trong thời gian qua.
Chẳng lẽ Nam Cung Nhật Đăng thay lòng đổi dạ, ruồng bỏ Bách Hà?
“ Em chưa ăn tối đúng không? ”
Bách Hà gật đầu, Từ Thiên Lâm lại hỏi:
“ Vậy chúng ta cùng đi ăn nha? ”
Vừa nói, nhưng anh ta cũng vừa quan sát sắc mặt và thái độ của Bách Hà. Cô lưỡng lự, chần chừ một chút, sau đó gật đầu đồng ý, lên tiếng:
“ Cũng được. ”
Nói vừa dứt câu, đột nhiên cơn xây xẩm, chống mặt bất chợt kéo đến. Cơ thể của cô lao đao sắp ngã quỵ, vội vàng đặt tay lên vai của Từ Thiên Lâm chống đỡ. Thấy thế, anh ta lập tức ôm lấy, lo lắng sợ cô ngất xỉu giữa đường.
“ Bách Hà, em sao vậy? ”
“ Không sao, chắc là do làm việc quá sức và chẳng ăn uống đúng bữa. ”
Bách Hà xua tay, sau đó lùi bước giữ khoảng cách nhất định với anh ta, tự nhiên cảm thấy khỏe hơn khi nãy. Mấy hôm nay, cô thường xuyên chống mặt, khó chịu trong người vô cùng, rất muốn nổi cáu với ai đó.
“ Em thật là... không biết lo cho sức khỏe của mình gì hết. ”
“ Đi ăn tối thôi, trễ rồi! ”
Cánh cửa xe nhanh chóng được Từ Thiên Lâm ga lăng mở ra cho Liêu Bách Hà ngồi vào. Sau đó, anh ta mới vòng qua ghế lái, di chuyển đến một nhà hàng bình dân gần đó theo yêu cầu của cô.
Cả hai cùng nhau vừa ăn uống vừa trò truyện, nói về tình hình sức khỏe của bà Từ Huyên dạo gần đây sau khi ông Đỗ đột quỵ qua đời trong tù. Sắc mặt của ai cũng rất buồn chán, thê lương.
“ Do vừa mới nhận việc, nên không thể trở về thành phố B. ”
“ Không sao! ”
Liêu Bách Hà gác đôi đũa xuống bát, cầm lấy ly nước lọc nâng lên uống vài ngụm nhỏ, sau đó từ tốn lên tiếng:
“ Cẩn Y có về không? ”
“ Có, Kim Thịnh Hàm cũng xuất hiện, nhưng được một lát rồi bỏ đi. ”