Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 52: 52: Mù Quáng




Sáng hôm sau...

•Xoảng...

“ Đúng là hồ đồ. ”

Tách trà trên tay của ông Kim Tuân bị ông ta đập nát, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo về tình hình của đứa cháu ngoại duy nhất. Ông ta chính là ông ngoại của Nam Cung Nhật Đăng, là người dạy cho anh và Kim Thịnh Hàm học hai chữ “ nhẫn và tuyệt ”.

Tức giận đứng dậy, bàn tay chống gậy đến run run, gằn giọng lên tiếng:

“ Để ta xem thằng nhóc đó mù quáng đến mức nào. ”

“ Nam Cung thiếu gia đã công khai, tuyên bố rằng cuối tháng sau sẽ đính hôn. ”

La Chước cung kính cúi đầu, đứng bên cạnh không dám nhúng nhích, mặc dù đã theo ông ta mấy chục năm, được trọng dụng và tin tưởng nhất nhưng cũng chẳng tránh khỏi sợ hãi.

Cái tên Kim Tuân trong thế giới ngầm quả thật là một cái tên chấn động, ai ai cũng biết, ai ai cũng nể sợ vài phần. Chính tay ông ta đã đào tạo ra ông Nam Cung và ba của Kim Thịnh Hàm, thế hệ sau này là anh ta và Nam Cung Nhật Đăng.

Bốn người họ đặc biệt rất hoàn hảo, đều học hỏi và nghe theo những lời chỉ dạy của ông ta. Nhưng, về phần tình cảm thì chẳng ai chịu nghe, nhưng cuối cùng họ lại cúi đầu chấp nhận.

Ba và mẹ của Kim Thịnh Hàm yêu nhau nhưng không được ông Kim Tuân chấp thuận, người ông ta hướng đến là một cô gái khác làm dâu. Thế nhưng, kết quả bà ấy đã mang thai, nhưng Kim gia chỉ nhận cháu chứ không chấp nhận con dâu.

Mẹ của Kim Thịnh Hàm vì cú sốc bị cướp mất con, nên sinh ra trầm cảm, cuối cùng là tự vẫn. Kể từ ngày đó cho đến hiện tại, ba của anh ta không yêu cũng chẳng kết hôn, vốn dĩ không thể quên được người đó.



Vậy nên, đừng thắc mắc tại sao Kim Thịnh Hàm máu lạnh, vô tình, chẳng yêu đương nghiêm túc.

Đâu có chuyện gì tự nhiên, tất cả đều có lý do!

Vẻ bề ngoài và cuộc sống của Nam Cung Nhật Đăng và Kim Thịnh Hàm được hàng vạn người ao ước, mong muốn. Nhưng, họ đâu biết rằng, nội tâm của cả hai luôn nặng nề, có nhiều nỗi đau, vết thương trong lòng không phải cứ nói ra là có thể giải quyết, và cũng chẳng thể dùng tiền khuất lấp, khâu vá lành lặn.

“ Đính hôn ư? Thằng nhóc này chẳng xem ta ra gì. ”

Gậy chống được gõ nhịp nhàng dưới nền, âm thanh cộc cộc vang lên đều đặn giữa không gian yên tĩnh, đôi mắt già nua híp lại nguy hiểm vô cùng, dường như đang tính mưu sâu kế độc.

“ Dạo này chẳng thấy Thiên Bảo sang đây, tình hình thế nào? ”

“ Ông Nam Cung bận chăm sóc cho ba nuôi của Nam Cung Hiểu An. ”

Ông Kim Tuân cười lạnh, khẽ lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế làm bằng gỗ quý được chạm khắc tinh xảo, độc đáo, thể hiện đẳng cấp uy nghi của một ông trùm Mafia khét tiếng lừng danh một thời.

“ Hai ba con nó có lẽ đã quên mất sự tồn tại của ta. ”

...----------------...

Gần bốn giờ sáng, Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà mới bắt đầu đi ngủ, nên hiện tại dù mặt trời đã lên cao nhưng cả hai vẫn còn say sưa trên giường, ôm ấp không một khe hở.

Anh cũng chẳng phải là gỗ đá, tuy khỏe mạnh hơn người nhưng với hàng đống công việc, cộng thêm chuyện tình cảm đã làm anh thực sự kiệt sức. Thế nên, anh phải nghỉ ngơi để nạp thêm năng lượng, để còn chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới của cả hai.

Mẹ của cô vừa mất, nên hiện tại chưa thể kết hôn. Nhưng, Bách Hà lại muốn sinh con, để con của cả hai tham gia hôn lễ của ba mẹ. Vì vậy, sau khi đính hôn cả hai sẽ đi đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.

•Cốc...cốc...

“ Ưm... ”

Liêu Bách Hà cựa quậy cơ thể sau tiếng gõ cửa đó, nhưng bàn tay vẫn cứ ôm chặt lấy người thương không buông, nũng nịu dụi mặt vào vòm ngực trần của ai kia. Lúc này, anh cau mày tỉnh giấc, bực mình phóng tầm nhìn ra hướng cánh cửa.

• Cốc...cốc...



Nam Cung Nhật Đăng hừ lên một tiếng, sau đó đỡ đầu của Bách Hà xuống gối, nhẹ nhàng gỡ tay chân của cô đang quấn lấy, nhưng cô nhõng nhẽo đâu dễ dàng chấp nhận, níu lấy cánh tay của anh giữ lại.

“ Em ngủ tiếp đi, anh có công việc. ”

“ Hừm... ”

Nghe vậy, Bách Hà thỏa hiệp buông tay. Anh xuống giường cầm lấy chiếc áo choàng ngủ mặc vào, buộc thắt chỉnh tề xong rồi mới đi ra mở cửa.

“ Thiếu gia! Có ông Nam Cung và tiểu thư đến, họ đợi hơn một giờ đồng hồ rồi. ”

Chuyện xảy ra tối qua, đã truyền tới tai của ông Nam Cung vào lúc sáng, trùng hợp hôm nay Đặng Song Nhi về nhà, nên cả hai cùng nhau sang đây thăm anh.

Biết anh vẫn còn ngủ, thế là hai ba con quyết định ngồi đợi chứ không muốn phá quấy giấc ngủ của anh. Nhưng, bà Du Vân thấy cả hai chờ đợi đã lâu, hiện tại cũng trễ nên mới mạo muội liều lĩnh lên phòng gọi anh thức dậy.

“ Ừm, tôi biết rồi. ”

Bà Du Vân gật đầu rời đi, Nam Cung Nhật Đăng thở nhẹ một hơi rồi đóng kín cửa phòng, vào thẳng phòng tắm vệ sinh cá nhân.

15 phút sau, anh có mặt tại phòng khách. Ngồi xuống sofa, nhìn ông Nam Cung và Đặng Song Nhi lên tiếng:

“ Có chuyện gì sao? ”

“ Em nghe ba nói anh bị chấn thương vùng lưng ạ? Có nghiêm trọng lắm không? Anh đã vào bệnh viện kiểm tra chưa? ”

Song Nhi gấp gáp hỏi liên tiếp mấy câu, điều đó khiến anh buồn cười không thôi, cất giọng hỏi lại:

“ Anh phải trả lời câu hỏi nào trước đây Hiểu An? ”

“ Thì trả lời tất cả. ”

Đặng Song Nhi phụng phịu đáng yêu, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng cho anh trai.

Biết thế, Nam Cung Nhật Đăng trả lời:



“ Anh không sao, không nghiêm trọng lắm đâu. Ừm, em hết nghén chưa? ”

“ Em hết rồi ạ! Nhưng mà không nghiêm trọng cũng phải vào bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn. ”. Truyện Việt Nam

Nghe anh trả lời và Song Nhi nói vậy, ông Nam Cung lúc này mới lên tiếng quan tâm:

“ Đúng đó Nhật Đăng, dành ít thời gian vào bệnh viện kiểm tra. ”

Nam Cung Nhật Đăng mất vẻ tự nhiên, gượng gập gật đầu.

Trùng hợp, lúc này Lạc Hân thoải mái vô tư vào nhà, nhìn thấy ông ấy và Song Nhi, cô ấy khựng lại bước chân, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại thần sắc tự nhiên, đi đến cúi đầu cung kính chào hỏi:

“ Ông Nam Cung, Nam Cung tiểu thư! ”

Đặng Song Nhi vui vẻ hào hứng, ưỡn ẹo đứng dậy, nhìn Lạc Hân mỉm cười lên tiếng:

“ Chị Hân, chị về khi nào nhỉ? ”

“ Chị mới về gần đây thôi, dạo này chị bận nên chưa thể qua Vũ gia thăm em...Em mang thai hả? ”

“ Vâng, gần bốn tháng rồi chị, là song thai đó ạ. ”

...----------------...