Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 47: 47: Không Sao Rồi




Thấy thế, anh không cần đắn đo hay suy nghĩ. Lập tức nhào về phía trước che chắn, vòng tay bao bọc lấy thân thể của Bách Hà trong lòng, định ôm cô lách sang một bên nhưng hiện tại đã không còn kịp, tấm lưng to rộng vững chãi bị xà ngang đè xuống.

Bụp...

“ Lão đại... ”

Nam Cung Nhật Đăng nhăn mặt, chân mày chau chặt, sắc mặt thể hiện sự đau đớn rõ ràng. Liêu Bách Hà an toàn dưới cơ thể của anh, ngẩng đầu nhìn lên, mếu máo quýnh quáng lo lắng, nghẹn ngào gọi tên:

“ Nhật Đăng... ”

“ Anh không sao...hừ... ”

Vương Thác, Vương Ngụy và Hoàng Thiển vội vàng chạy đến, gấp rút cởi ra chiếc áo vest của mình, dùng nó bao bọc lấy đôi tay, sau đó đem cây xà ngang đang nằm trên tấm lưng của anh xuống đất.

“ Áo vest của ngài đang bị cháy. ” Hoàng Thiển.

Vương Thác khụy gối, tháo gỡ dây thừng đang trói buộc đôi tay cho Liêu Bách Hà. Cảm nhận tình hình sắp không xong, ngọn lửa hung hãn đe dọa muốn thiêu đốt năm người, nhìn anh lên tiếng:

“ Để tôi bế Liêu tiểu thư ra ngoài. ”



Nam Cung Nhật Đăng phẩy tay, ám hiệu như không đồng ý và bảo ba người bọn họ đi trước. Anh quỳ lên, cởi phăng chiếc áo vest đang cháy ném đi, tấm lưng vững vàng bị xà ngang va đập mạnh khiến đôi tay của anh yếu ớt đôi phần. Nhưng, khí phách oai phong và dũng mãnh vẫn còn đó, bế xốc cơ thể của Bách Hà quật cường đứng dậy, từng bước cố gắng nhanh chóng chạy ra khỏi nơi khủng khiếp.

“ Nhật Đăng! ”

“ Không sao rồi...em nép mặt vào người của anh. ”

Liêu Bách Hà choàng tay vòng qua cổ anh bám lấy, đôi mắt ngập nước nhìn anh trân trân, sau đó nghe lời chôn vùi khuôn mặt, dòng máu chảy ra từ đôi tay của cô bám dính vào chiếc áo sơ mi trắng của đối phương một vùng đỏ tươi.

Đúng ra, cô sẽ chẳng bị thương ở đâu nếu như khi nãy cô không tìm cách.

Khi biết anh đến cứu mình, cô đột nhiên không muốn chết, sợ bị thiêu rụi chôn mình dưới căn nhà hoang này.

Thế nên, cô cố gắng lê lết, nhích từng hồi khó nhọc đến chỗ có mảnh vỡ của chai thủy tinh, dùng nó kiên trì khứa vào sợi dây thừng để chạy ra. Nhưng, khi thấy anh liều mình đi vào, lòng của cô lúc đó như giông tố, khứa vào dây thì ít nhưng khứa vào tay mình thì nhiều.

Lúc này, từ bên ngoài Từ Thiên Lâm đứng nhìn vào bên trong. Anh ta đến nơi vào đúng lúc xà ngang đang rơi, anh ta nhìn thấy tất cả, rồi tự mỉm cười chua chát. Thất bại trước anh, anh ta cảm thấy vô cùng thuyết phục.

Năm người từ trong biển lửa kinh hoàng an toàn xông ra bên ngoài, sức nóng của lửa khiến da thịt của ai cũng đỏ bừng, nóng rực.

Nam Cung Nhật Đăng quỵ xuống dưới đất, đôi tay cũng thả lỏng, anh trút hết nỗi lo lắng bằng một cái thở mạnh đến những người xung quanh ai cũng nghe thấy, tấm lưng đau buốt nhưng đối với anh nó vẫn chưa đau bằng nhìn thấy đôi tay của Bách Hà chảy máu.

“ Nhật Đăng... huhu...”

Liêu Bách Hà quỳ gối, ôm chặt người thương bật khóc nức nở, lòng đau như ai đấm. Anh chợt mỉm cười hài lòng, vòng tay siết chặt lấy chiếc eo thon gọn của cô tận hưởng, mấy giây sau kéo nhẹ cô ra xem xét kỹ lưỡng vết thương.

“ Sao để bị thương thế này? ”

Lúc này, Từ Thiên Lâm lo lắng bước tới, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định giữa cả hai, quan tâm lên tiếng:



“ Em có sao không, Bách Hà? ”

“ Không sao! ”

Sắc mặt của Bách Hà thiếu hẳn sự tự nhiên khi nhìn thấy anh ta, vừa lắc đầu nhưng cũng vừa nhìn Nam Cung Nhật Đăng quan sát thần sắc của anh. Nhưng, anh chẳng quan tâm điềm tĩnh cởi dây trói ở đôi chân cho cô, sau đó kéo tà áo sơ mi của mình ra khỏi chiếc quần âu, dùng nó lau sạch vết máu trên tay cô, dịu dàng cẩn thận từng chút.

“ Lão đại, Lam Tuệ Quân giải quyết thế nào? ”

Động tác của anh dừng lại, quay sang nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy lửa giận. Nếu như hôm nay anh đến trễ khoảng mười phút, có lẽ anh và Bách Hà sẽ thiêu mình trong biển lửa.

Nghĩ thế, anh nhẫn tâm ra lệnh:

“ Bắt hai người đó lại, nhốt vào trong tầng hầm của Nam Bang. ”

Chỉ có anh mới được phép ức hiếp Bách Hà. Ngoài ra, anh không cho phép!

Dứt câu, Nam Cung Nhật Đăng lần nữa bế xốc thân thể của Bách Hà đứng dậy, đôi chân hiên ngang bước đi rời khỏi nơi ám ảnh này. Đâu phải anh chưa từng gặp tình trạng nguy hiểm, đạn bay vèo vèo, bom nổ văng tung tóe nhưng anh chẳng có lấy một nét sợ hãi trên mặt.

Nhưng, lần này thực sự quá khủng khiếp với anh!

Từ Thiên Lâm đứng đó nhìn theo, cũng chẳng có tư cách gì để ngăn lại hay giành lấy, chấp nhận buông tay bởi vì anh không xứng đáng, trong lòng thốt lên: ‘ Chúc em hạnh phúc! ’

Liêu Bách Hà mím môi nhìn Nam Cung Nhật Đăng, lay lay bả vai của anh lên tiếng:

“ Để em xuống, em tự đi được. ”

Nam Cung Nhật Đăng lặng thinh, đôi chân cứ di chuyển trên con đường mòn nhỏ, sắc mặt kiên định không một lần thay đổi.

Thấy vậy, Bách Hà ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh, choàng tay ôm lấy, làn môi vẻ lên nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói êm ái tiếp tục vang lên:

“ Sao anh biết em ở đây? ”

“ Nhờ bạn trai cũ của em. ”

Ánh mắt của Liêu Bách Hà chững lại, mở to có chút bất ngờ, nhưng nghe câu trả lời của anh như thế cô cũng chẳng dám hỏi tiếp.

Nhỡ đâu cơn ghen của anh bất chợt bộc phát, có khi quay lại nơi đó ném cô vào trong đám lửa không chừng.

Nhưng, cô lí nhí phản bác đủ để anh nghe:

“ Không có quen, cũng chẳng có chia tay, như vậy đâu thể tính là bạn trai cũ được. ”