Nam Cung Nhật Đăng cau mày thức giấc, cơn đau đầu ập đến khiến anh nhắn nhó khuôn mặt, dùng hai đầu ngón tay ấn vào hai bên thái dương, sau đó vỗ vỗ lên trán.
Sau khi tỉnh táo được một chút, anh phát hiện cả người của anh bị ai đó quấn chặt như dây leo. Hốt hoảng nhìn xuống, gương mặt say sưa giấc mộng của Liêu Bách Hà làm anh thả lỏng tinh thần, khóe môi cũng cong lên nụ cười nhưng rất nhẹ.
Đêm qua anh bị cả đám thuộc hạ chuốc say, lại thêm đang buồn tình, anh uống đến mức mất kiểm soát, quên trời quên đất, chẳng nhớ mình đã nói gì hay ra về thế nào, và đây cũng là lần đầu tiên như thế.
Cánh tay của Nam Cung Nhật Đăng đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay thon thả của Bách Hà, xoa xoa bả vai, ánh mắt chứa đầy yêu thương trìu mến ngắm nhìn đắm đuối người phụ nữ đang nằm trong lòng, đến nổi quên cả đau đầu, còn đâu dáng vẻ vô tâm tuyệt tình trước đó.
“ Ưm ~”
Liêu Bách Hà cựa mình nhún nhích, chân mày cau nhẹ không hề hài lòng vì bị quấy phá, có dấu hiệu thức giấc. Thấy vậy, anh nhắm lại đôi mắt, giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ.
Đúng thật, Bách Hà thức giấc, nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu nhìn anh. Quan sát thấy anh còn ngủ, cô tiếp tục dụi mặt của vòm ngực săn chắc của anh, nằm cho tỉnh hẳn cơn mê.
Mấy phút trôi qua, cả hai im lặng nằm bên nhau, hai người đều thức, tâm trí đều có nhau nhưng không ai thành thật thừa nhận với đối phương.
Bách Hà nhẹ nhàng thu lại tay và chân, xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, muốn tự mình chuẩn bị bữa sáng cho anh thay vì tiếp tục ngủ nữa.
Cánh cửa phòng ngủ được Liêu Bách Hà đóng lại, cũng là lúc đôi mắt của Nam Cung Nhật Đăng mở ra, sắc mặt trầm tối hơn thường ngày, con ngươi đen láy liên tục di chuyển dường như đang suy tính việc gì hệ trọng.
Hơn 20 phút sau, Bách Hà cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả hai và pha cho anh một tách cafe. Lúc định trở lên phòng ngủ gọi anh thức dậy ăn sáng, thì bỗng dưng anh xuất hiện với bộ vest phẳng phiu, tóc được chải gọn vào nếp, tổng thể vô cùng chỉnh tề.
Thấy thế, cô nhỏ nhẹ lên tiếng:
“ Em có chuẩn bị bữa sáng cho anh, vào ăn rồi hãy đi làm, đêm qua...”
“ Em còn muốn đi làm không? ”
Liêu Bách Hà chau mày khó hiểu, nhưng thành thật gật đầu.
“ Được, tuần sau trở lại đi làm... Nhớ rõ lời tôi nói trước đây. ”
Nói xong, Nam Cung Nhật Đăng sải bước rời đi, Bách Hà lên tiếng ngăn lại:
“ Anh không định vào ăn sáng sao? ”
Nam Cung Nhật Đăng lạnh nhạt lướt nhanh, đến câu trả lời cũng không để lại cho cô. Hốc mắt của Bách Hà đỏ lên, tủi thân lên phòng bỏ luôn bữa sáng cô đã cất công, dành biết bao tình cảm để chuẩn bị.
...----------------...
Một tuần sau...
Ngày đầu tiên Liêu Bách Hà trở lại đi làm sau hơn hai tháng nghỉ việc và những lùm xùm nổ ra xoay quanh chuyện tình cảm. Đến giờ phút hiện tại, Nam Cung Nhật Đăng vẫn chưa lên tiếng giải thích hay phủ nhận điều gì, sự im lặng của anh càng khiến cho phóng viên lẫn nhân viên trong tập đoàn tò mò, rình rập mỗi ngày để thu thập thông tin.
Hôm nay, cô được một tài xế do anh sắp xếp đưa đến tập đoàn, chức vụ vẫn không thay đổi.
Thấy cô, mọi người đều kinh ngạc bất ngờ, xì xầm to nhỏ với nhau bàn tán. Nhưng, Bách Hà vốn dĩ không hề để tâm, như bao nhân viên khác, đứng chờ thang máy để lên phòng làm việc.
Trùng hợp hôm nay Nam Cung Nhật Đăng và Ngô Tân Vinh đến tập đoàn cùng lúc. Cả hai vừa đi, vừa thảo luận dự án sắp tới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Thấy anh và anh ấy, nhân viên cúi đầu, lên tiếng chào hỏi:
“ Tổng giám đốc, phó tổng! ”
Nam Cung Nhật Đăng khẽ gật đầu đáp lại, trợ lý Thẩm định ấn nút mở thang máy riêng thì đằng sau phát ra giọng nói ngọt ngào:
“ Anh Đăng! ”
Một cô gái với vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, cá tính xuất hiện. Cô ấy diện chiếc váy ngắn body màu trắng, mang đôi bốt đùi gót nhọn, mái tóc đen dài uốn xoăn bồng bềnh, vô cùng sành điệu và cuốn hút khiến các nhân viên nam trong tập đoàn ai ai cũng ngơ ngẩn nhìn ngắm.
Nam Cung Nhật Đăng chợt mỉm cười, xoay người đưa mắt dõi theo cô gái ấy đang từng bước uyển chuyển tiến lại, lên tiếng:
“ Hân Hân... ”
Cách gọi hết sức thân mật, Liêu Bách Hà đứng gần đó nóng máu quan sát, thái độ ghen tuông tức giận rõ ràng, bàn tay đã siết chặt cuộn tròn từ bao giờ.
Lạc Hân lướt qua nhiều nhân viên, ngay cả Bách Hà, nhưng cô ấy vẫn rất điềm nhiên, như thể chưa biết hoặc không quan tâm đến mối quan hệ mờ ám của cả hai, ánh mắt say đắm chỉ dành cho một người đàn ông.
“ Hân, sao em không nói, để anh sang đón em. ”
Nam Cung Nhật Đăng âu yếm ôm lấy cô ấy nâng niu trong lòng, chứng tỏ mối quan hệ không hề đơn giản. Lạc Hân khẽ cười dịu dàng, nháy mắt tình tứ với anh, nhẹ nhàng trả lời:
“ Anh bận nhiều việc, em không muốn phiền anh. ”
“ Với em, anh lúc nào cũng rảnh! ”
Giọng điệu cưng chiều như đã từng dành cho ai đó, Lạc Hân hạnh phúc ra mặt, nhướn người hôn vào gò má của anh nhưng chỉ phớt qua, không quên giải thích:
“ Sợ dính son ấy...”
Nam Cung Nhật Đăng bật cười, cưng nựng nhéo yêu vào chớp mũi của Lạc Hân. Điều đó khiến cho các nhân viên trố mắt nhìn theo, rồi lập tức quay sang nhìn Liêu Bách Hà, hoang mang đến bàng hoàng, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Biết mọi người thắc mắc, Nam Cung Nhật Đăng hắng giọng cao ngạo, một tay ôm lấy chiếc eo thon gọn của Lạc Hân, một tay đút vào túi quần theo thói quen vốn có của anh, hiên ngang giới thiệu:
“ Đây là vợ sắp cưới của tôi, Lạc Hân! ”