Ánh mắt Quý Duy không tự giác rơi xuống trên môi Lục Thận Hành, nhìn tới say đắm, đôi môi vốn nhợt nhạt bị nước thấm ướt lại thêm chút diễm sắc, đặc biệt câu dẫn.
Thần tượng của cậu...... Sao lại đẹp trai dữ vậy trời!
"Vậy là tốt rồi."
Quý Duy chợt nhớ ra mình còn phải chỉnh sửa lại nhạc cụ một chút, khắc chế thu hồi tầm mắt, trong lòng đã nghĩ ra ba vạn chữ rắm cầu vồng để sau khi ghi hình xong viết thành bài trường ca không bao giờ quên!
"Từ từ! Mấy cô xem tui có nhìn lầm không, chứ Quý Duy đưa chai nước khoáng qua mà??? Nước khoáng mà ngọt hả?? Ủa má đầu năm nay hãng nào mới nước khoáng bị trái cây à."
"Sống bao nhiêu năm trên đời lần đầu nghe có người nói nước khoáng ngọt."
"+1."
"Mọi người vác Nông Phu Sơn Tuyền đến chỗ nào rồi vậy, tụi tui không có tự ngọt nha, là người ta làm cho tụi tui ngọt."
*Nông Phu Sơn Tuyền: Hãng sản xuất nước khoáng, trái cây, vitamin. Nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền:
Mấy món nhạc cụ cũng được thu thập kha khá rồi, Đỗ Nhược Tùng đẩy cái xe đẩy hàng mini mượn từ siêu thị ra ngoài cửa, nhưng không nghĩ tới lại có bốn năm chàng trai ngoại quốc đón đầu.
"Chào ngài, xin hỏi đi đường nào để tới tiệm nhạc cụ Trung Hoa vậy?"
Có lẽ anh ta thấy gương mặt người châu Á, cho nên một chàng trai trẻ tuổi mới hỏi bằng tiếng Anh đầy khẩu âm nước Pháp.
"Ở kia."
Đỗ Nhược Tùng chỉ vào cửa hàng.
"Cảm ơn."
Mấy thanh niên vui sướng nương theo hướng tay của hắn mà đi.
Đỗ Nhược Tùng đi vài bước, đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn đám người trẻ tuổi đang vừa đi vừa nhảy nhót tưng bừng kia, trong lòng bỗng nhiên lại có một ý nghĩ lớn mật, những người này...... Tới mua nhạc cụ sao?
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng đi ngược về cửa hàng nhạc cụ, vào trong mới phát hiện mấy thanh niên người nước ngoài này đang mua nhạc cụ trên tay Quý Duy.
"Tiểu ca ca ơi bình thường cậu làm công ở đây hả, có vất vả không, muốn bán từng này nhạc cụ lận hả, xong mới có thể tan ca sao?"
"Tui mua giúp cậu một cái nha, dưới một trăm Euro là được, cái này là nhạc cụ phát ra âm thanh bằng cách thổi khí sao, gọi là gì nhỉ, sáo đúng không?"
"Ê tao tới trước luôn á? Mike ơi liêm sỉ rớt hết rồi, đừng có đoạt người với tao!"
............
So với bọn họ, Quý Duy càng giống khách hàng hơn.
Thiếu niên bình tĩnh mà giới thiệu nhạc cụ.
"Đừng gấp gáp, từng người một thôi. Đây là hồ cầm, một nhạc cụ rất nổi tiếng từ thời Tần, âm sắc kiên cố lại cao vút, là nhạc cụ đệm nhạc của yếu của hí khúc phương bắc Trung Quốc, ví dụ như điệu sênh vùng Hà Bắc,...."
*Hồ cầm: Hồ cầm (胡琴; bính âm: húqín) là tên gọi chung của nhiều loại nhạc cụ kéo được sử dụng trong âm nhạc Trung Quốc.
Làn đạn lại trở nên vi diệu.
"Moá, Duy Duy lợi hại vậy, biết nhiều nhạc cụ ghê."
"Ủa sao tự nhiên có nhiều người nước ngoài nhảy dù tới đây vậy? Tổ tiết mục làm quá ghê, đã làm chương trình thực tế rồi thì làm sao cho thật chút dùm cái."
"+1, dấu vết của kịch bản quá rõ ràng."
"Chắc không đến mức đó đâu, có khi nào bọn họ cũng là du khách tới đây tham quan không?"
Ở trên weibo lại bắt đầu sôi trào, vốn dĩ là chủ đề bàn tán nho nhỏ thôi, sau đó một đại fan của Triệu Việt lại chửi thẳng đài truyền hình Yến Thành, bấm kíp cho đề tài bùng nổ.
[Việt Thị Cố Hương Minh] Tôi đã nhìn thấu bộ mặt của các người rồi, anh nhà tôi đường đường chính chính lấy được kịch bản, vốn tưởng 《 Quốc Phong 》là một tiết mục hay đó, nhưng mà tư bản ở sau màn cũng một vừa hai phải thôi! Một cái streamer tép riu ở cái trang web vô danh nào đó, lại hấp dẫn nhiều người nước ngoài vây quanh vậy hả? Lừa quỷ sao @Đài Truyền Hình Yến Thành.
Ở dưới có không ít người rep lại.
[Rượu Nho] Đã quá pepsi ơi, chị gái ơi chị chất quá, tui muốn nói như vậy lâu lắm rồi đó, bây giờ nói thẳng luôn là nếu muốn nâng đỡ người mới thì đừng có mời anh Việt tới.
[Tô Mặc Old] Bữa còn có người nói cậu ta là một streamer nhỏ nhỏ hoy, tui nghe mà tui tức nhức cái nách, nghe nói có người tung tư liệu của cậu ta ra, hai giây sau thiệp bị xoá liền, trong trắng cái loz!
[Cố Nhân Thán] Địu...... Cái người mới này trả cho bọn họ bao nhiêu tiền vậy, tư bản xấu xa, tư bản khốn nạn, tư bản áp bức bọc lột, quần chúng nhân dân lao động sẽ vùng lên, cách mạng vô sản nổ ra, liên minh công - nông đại thắng, Xã Hội Chủ Nghĩa muôn năm!
[Acc nhỏ để đi ăn dưa] Qq gì z má?
Càng ngày càng nhiều người nghi ngờ tính chân thật của 《 Quốc Phong 》, từ weibo đến diễn đàn đều là một mảng hoài nghi, thậm chí còn có người hỏi Quý Duy từng phẫu thuật thẩm mỹ, có tính là lật xe chưa.
Có mấy fans của Quý Duy đăng bài giải thích, nhưng mà thể lực mỏng, tương quan lực lượng quá chênh lệch, toàn thu hoạch lại mấy tiếng cười nhạo.
"Thuê thuỷ quân hết nhiều tiền hong?"
"Thời buổi bây giờ thần kỳ ghê, một streamer vô danh cũng có fans cứng thật hả, mười người thì chín người tâm cơ, biết vẽ tranh là ghê gớm lắm à? Đều là thủ đoạn hút fan."
"Chẳng ai moi được quá khứ của cậu ta, chắc leo giường ông chủ lớn rồi."
"Chắc tốt nghiệp mấy trường hạng bét hay sao mà không dám nói, oan thì giải đi, im lặng là đồng ý."
Căn bản mấy người trên mạng đều có phản ứng như vậy.
Tề Khả nãy giờ vẫn luôn chú ý tới động thái của phòng phát sóng trực tiếp phải nhíu mày, sao tổ tiết mục lại an bài nhiều người nước ngoài như vậy, nhưng mà đã tới rồi, chẳng lẽ lại đem người đuổi ra?
Nhìn thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, Tề Khả muốn tìm đạo diễn Trương thương lượng một chút, nhưng lại bị phó đạo diễn Trịnh ngăn lại, nói đạo diễn Trương đang bận ghi hình không có dư hơi đâu mà bận tâm.
Phó đạo diễn Trịnh đỡ kính đen, nói: "Cũng chỉ là một người bình thường, còn giúp chương trình tăng nhiệt độ."
Cũng chỉ là một người bình thường.....
Tề Khả nhìn về phía thiếu niên đang cười lộ má lúm đồng tiền cái gì cũng không biết mà cười lạnh, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực nhói một chút, nhưng cậu chỉ là một thực tập sinh chẳng làm được chuyện gì, hoàn toàn bất lực.
Cậu chuẩn bị tắt điện thoại.
Bỗng nhiên lại có tin tức mới.
—— Viện Bảo Tàng Cố Cung đăng bài.
Viện bảo tàng Cố Cung là đối tác lớn của đài truyền hình Yến Thành, mấy năm nay đại chúng hoá và trẻ hoá rất tốt, mấy sản phẩm văn hoá cổ truyền đều bán được hơn một trăm triệu.
Chắc là công bố sản phẩm mới.
Tề Khả không có ý định click mở, nhưng mà lại không cẩn thận xẹt qua màn hình làm bài viết bị mở ra, sau khi thấy rõ nội dung cậu cực kỳ kinh ngạc, rồi lại bày ra biểu tình bừng tỉnh.
[Viện Bảo Tàng Cố Cung] Video Tiểu ca ca Quý Duy đang hot của 《 Quốc Phong 》vẽ tranh ở nước ngoài đang được hưởng ứng nhiệt liệt, phát huy mãnh mẽ truyền thống văn hoá.
Tổng cộng đăng chín bức ảnh, ngoại trừ hai bức Quý Duy đang vẽ tranh ra, còn lại đều là tán thưởng của cư dân mạng nước ngoài đối với cậu, cùng với ảnh chụp màn hình top trending trên Twitter.
"A a a a a, cậu ấy vẽ đẹp thật mà! Lớn lên cũng đẹp nữa, là người Trung Quốc đẹp nhất tui từng thấy luôn á, có ai biết blog hoặc là tài khoản mạng xã hội của cậu ấy không?"
"Nghe nói cậu ấy làm công ở một cửa hàng nhạc cụ tại Nice, đám bạn chó của tui tới thử rồi, mua một cây sáo, còn được chụp ảnh chung nữa đó!"
"Tiệm nhạc cụ nhà ai!! Tui cũng ở Nice, tui phải đi mua!"
......
Nhờ có Official weibo nhân khí cao của Viện bảo tàng Cố Cung, chủ đề này nhanh chóng lên hot search, nhìn thấy bài đăng này, mọi người rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra là Quý Duy hot nhờ video vẽ tranh.
Những người nước ngoài đó không phải diễn viên quần chúng do tổ tiết mục mời đến, đều là fans qua đường của Quý Duy.
[Dâu Tây] Huhuhu em đã sai rồi, thì ra fans nhan sắc là không có biên giới.
[Trái Dứa Ngào Đường] Ủa cái người lúc nãy mở đầu công cuộc hắc Quý Duy đâu rồi nhỉ, xin lỗi nhẹ cái coi, chưa rõ sự tình đã não bổ, không biết người ta ghi hình nghiêm túc thế nào hả, ai là người lộ mặt biết liền.
[Gà Hầm Nấm] Má, xấu hổ quá, tui sai rồi tui muốn chuộc lỗi, đi tìm hiểu về tiểu ca ca đây.
[Cát Bụi Cuộc Đời] Tui đi nữa.
[Dưa leo] Anti kiểu: Tui sai rồi ai xin lỗi tui đi.
Mà cái người gọi là fans Cố Hương Minh lẳng lặng xoá bài.
Lúc này trái tim Tề Khả mới buông lỏng.
Nhưng mà có thể khiến cho Viện Bào Tàng Cố Cung đăng bài nói đỡ, tuy Tề Khả không phải người thích bát quái, cũng phải suy nghĩ Quý Duy có phải giống như ở trên mạng nói không, là tiểu công tử hào môn kín tiếng vào giới giải trí trải nghiệm cuộc sống.
Các khách mời không biết ở trên mạng có một màn phong ba bão táp như vậy, Đỗ Nhược Tùng vẫn còn bận khó xử, hắn bây giờ nên đi mượn xe đẩy siêu thị, hay là đi giúp đỡ đóng gói nhạc cụ.
Nhưng mà rất nhanh chóng, phiền não đều tan biến.
Bởi vì ngày càng nhiều người mở cửa ra vào!
"Thất thần làm gì, nhanh chóng tới đón tiếp khách hàng đi." Triệu Việt ngẩng đầu nói với Đỗ Nhược Tùng.
"Tới liền!"
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người đi vào trong cửa hàng, Đỗ Nhược Tùng cũng không hề nao núng, xắn tay áo nhiệt tình ra giúp đỡ.
Không đến hai tiếng sau, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, còn đạt mức mười ngàn Euro.
Mà lúc này, Tô Văn và đại thần Mã Lập Thanh mới khoan thai tới muộn.
Đại thần Mã Lập Thanh cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, vui tươi hớn hở mà nói: "Mọi người cũng tới nhận nhiệm vụ hả?"
Quý Duy hơi khom người: "Đại thần, chúng cháu đã làm xong nhiệm vụ rồi.
Mã Lập Thanh:...........
Tô Văn:............
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lần đầu tiên tui thấy thầy Mã Lập Thanh không màng thắng thua lộ ra vẻ mặt này."
"Quá thảm quá thảm, ông lão tôi đây muốn khóc luôn rồi."
"Mọi người có thể tôn trọng đội chiến sĩ thi đua không! Nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ tui sẽ không cười đâu, bây giờ tui cười trước mở màn nha, mọi người cứ tự nhiên."
Nhờ có Quý Duy, tuy rằng mất một tiếng sửa máy móc, nhưng lại kết thúc phát sóng trực tiếp trước tận hai tiếng.
Tề Khả trả lại điện thoại và ví tiền.
Không biết có phải ảo giác của Quý Duy không, chứ lúc Tề Khả đưa lại đồ cho cậu, thái độ vô cùng cung kính: "Quý tiên sinh, đây là điện thoại và ví tiền của ngài."
Giống như là đang đối đãi với một nhân vật lớn vậy.
Quý Duy nghe vậy hơi hoảng sợ: "Cậu gọi tôi là Quý Duy là được."
"Vâng, Quý tiên sinh."
Ngữ khí của Tề Khả lại càng thêm cung kính.
Quý Duy: "............"
"Tề Khả, cậu lại đây."
Nghe thấy có người gọi mình, Tề Khả chạy vội ra đó.
Quý Duy ngồi một mình trên băng ghế, mở điện thoại ra, kinh ngạc phát hiện số fans đã tăng từ mười lăm vạn lên tới một trăm hai mươi vạn.
Quý Duy trầm tư trong chốc lát, sau đó tắt điện thoại.
Chắc là ai đó mua fans cho cậu chăng........
Cậu chỉ là một streamer bình thường thôi mà, sao lại có nhiều fans như vậy được.
Bỗng nhiên, Quý Duy nghe thấy một trận ầm ĩ đinh tai nhức óc truyền đến từ phía sau, quay đầu lại, thấy phó đạo diễn đang mắng người: "Tôi nói cậu thuê xe tám chỗ, mắc mới gì cậu thuê có bảy?
Thì ra là chuyện thuê xe.
Ngoại trừ cậu và đại thần Mã Lập Thanh ra, những người khác đều vội vàng chạy show, ở Nice muốn thuê được xe phải hẹn trước, sai số lượng xe làm chậm trễ hành trình, khó trách phó đạo diễn Trịnh lại sinh khí.
Quý Duy đến gần thêm một chút, kinh ngạc phát hiện ra người bị mắng nãy giờ là Tề Khả.
Lúc ghi hình cho chương trình, Tề Khả chiếu cố cậu rất tốt.
Cậu đang định khuyên nhủ một chút, nhưng Tề Khả lại ném cho cậu một cái ánh mắt, khuyên cậu đừng nói xen vào.
Cậu nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định nhịn xuống, cậu chỉ là một chủ bá thôi, phó đạo diễn Trịnh không cho cậu mặt mũi cũng không có sao, chỉ sợ hắn phát hoả lên người khác.
"Cậu chỉ là một người tốt nghiệp đại học hạng ba, năng lực của chính mình có bao nhiêu kém không tự nhận thức được sao, làm việc lại không nghiêm túc, con mẹ nó có vậy thôi cũng tính sai?"
Mắng quá khó nghe.
Quý Duy mím môi, tiến lên một bước.
Lại bị thân hình cao lớn của nam nhân chặn trước mặt, tiếp theo là bóng tối bao trùm cả khuôn mặt, giống như là đang đặt mình trong đêm đen.
Lục Thận Hành chặn trước mặt cậu.
Khí chất của anh quá đáng sợ, không khí đang ồn ào biến thành yên tĩnh muốn mạng, phó đạo diễn Trinh vừa hất hàm sai khiến một câu cũng không dám nói, chỉ cúi đầu đứng đó, không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Quý Duy không thấy rõ mặt Lục Thận Hành, chỉ nghe được thanh âm không hề ôn hoà mà mỉm cười của nam nhân, lại mang theo một tia lạnh lẽo khó đoán: "Sao không tiếp tục nữa."
"Tiếp tục đi."
Lục Thận Hành sinh ra đã lạnh nhạt, chẳng qua có ngũ quan đẹp đẽ ôn hoà này che dấu sự lạnh lùng, nghe anh nối, phó đạo diễn Trịnh sợ đến mức một câu cũng không dám mở miệng: "Lục ảnh đế, tôi sai rồi, tôi không nên vì một chuyện nhỏ mà quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Quý Duy tiến lên một bước, mở miệng: "Nếu là việc nhỏ thôi thì bỏ qua đi, vị trí không đủ thì ngồi chật một xíu cũng được."
Phó đạo diễn Trịnh cúi đầu nói "Là, là, là", biểu tình giống như muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu, thấy Lục Thận Hành không có ý định nói thêm gì, lúc này mới xoay người rời đi.
Tề Khả ngẩng đầu, trong mắt có một tầng hơi nước, thành thật mà nói với hai người Quý Duy: "Thật sự cảm ơn."
Quý Duy xua tay, chỉ Lục Thận Hành: "Tôi không giúp được gì."
Lục Thận Hành nhẹ nhàng nhìn thiếu niên một cái, lắc đầu: "Không cần phải cảm ơn."
Nhưng Tề Khả vẫn kiên trì cảm ơn rối rít.
Sau khi nói chuyện với Tề Khả xong, anh và cậu cùng đi đến xe chuyên chở đến sân bay, cậu thả chậm bước chân, nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho em biết vì sao anh giúp Tề Khả không?"
Tuy rằng cậu là fan của Lục Thận Hành, nhưng cậu phải thừa nhận, thần tượng của mình rõ ràng không phải là người nhiệt tình, trong mắt anh chỉ có diễn xuất, có lẽ đây cũng là một loại lạnh nhạt.
"Xe không phải do cậu ta thuê."
Lục Thận Hành thu liễm biểu cảm trên gương mặt.
"Ý anh là do phó đạo diễn Trịnh?" Trong nháy mắt Quý Duy liền thông suốt, "Ông ta lại trước mặt nhiều người như vậy răn dạy Tề Khả, thì ra là tìm người gánh tội, rõ ràng Tề Khả rất nỗ lực trong công việc, chạy theo mấy người quay phim bận trước bận sau."
Rất không dễ dàng.
Lục Thận Hành giúp cậu ấy...... Là bởi vì thương hại sao.
Quý Duy nghĩ vậy.
Không nghĩ tới nam nhân nhẹ nhàng gật đầu: "Giới giải trí có rất nhiều người như vậy, có lẽ cả đời bọn họ cũng không có tiếng tăm gì, nhưng ngành giải trí cường thịnh như bây giờ do một tay bọn họ hun đúc."
Không phải thương hại, cho nên mới không cần Tề Khả phải cảm ơn.
Quý Duy sững người.
Cậu phát hiện mình không có cách này hiểu được nam nhân ở trước mặt mình.
Một chút cũng không hiểu.
Quý Duy nhìn bóng dáng Lục Thận Hành, giống như là theo bản năng mà hỏi: "Anh cảm thấy để hiểu được một người.... Phải mất bao nhiêu thời gian?"
"Nếu là nói tôi....." Nam nhân dừng bước quay đầu lại, nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào mắt cậu, giọng nói mang theo chút ý cười: "Đại khái cần cả một đời."