Bí Mật Giấu Kín

Chương 45




Lúc Lạc Thần tỉnh dậy thì nghe thấy mùi thuốc khử trùng và tiếng bíp bíp ngắt quãng bên tai. Cô cố gắng nhớ lại làm sao mình lại ở nơi này. Chỗ cô không muốn đến nhất, rốt cuộc cũng phải đến rồi.

Cô lờ mờ nhìn ra được tấm lưng của Hoán Lôi ở phía cuối giường. Cậu ta đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, giống như không muốn cho cô thấy vẻ mặt của cậu ta ngay lúc này vậy.

"Đứa bé đó là của ai?".

Lạc Thần còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau khi định thần lại, cô cảm thấy rất rõ ràng là tiếng của Hoán Lôi. Cô mới đánh liều hỏi lại lần nữa.

"Cậu... nói gì... Tớ không nghe rõ!".

"Đứa bé!" - Hoán Lôi quay phắt mặt đối diện cô. Hai mắt cậu ta đều đã đỏ lừ - "Đứa bé trong bụng cậu!".

Hoán Lôi gần như là đang hét lên với cô.

Đứa bé ư? Đứa bé nào? Rồi cô ngẩn người há hốc miệng.

Hoán Lôi xúc động ném gói thuốc lẫn sổ bệnh vào người cô, khiến cô giật nảy mình.

"Âu Lạc Thần, tôi không ngờ cô lại là kẻ bệnh hoạn như vậy!" - Tay Hoán Lôi run lên - "Có thai với anh trai mình. Cô thật là một người...".

Nói đến đây thì Hoán Lôi giống như là đánh mất bình tĩnh, phải tự kiềm chế bản thân vậy.

"Cô không cần phải đến phim trường nữa" - Cậu ta giống như đang cố gắng lịch thiệp với cô - "Tôi đã nói với Vệ Cơ rồi. Sẽ không bao giờ mời cô nữa. Catse đã được gửi vào tài khoản của cô".

Lạc Thần sững sờ, đến giờ cô vẫn không thể thốt nên được tiếng nào. Hoán Lôi không định nghe thêm cô giải thích, trực tiếp đi ra khỏi đó.

Cô có thai? Hoán Lôi biết cô có thai với Đông Dương sao? Và còn đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim.

Lạc Thần cứ ngẩn ra đó một hồi lâu, đến cuối cùng vẫn không thể tin được mọi chuyện đã đi đến nước này...

Tại sao vậy chứ?

Cô ôm lấy mặt. Tại sao đến giờ phút này, ông trời vẫn không để cho cô một con đường sống? Bên ngoài ô cửa sổ mưa bắt đầu tí tách rơi, cô cứ lặng lẽ ở bên trong phòng vừa ngắm mưa vừa nghe tiếng tim mình đập.

Cô phải đi đâu về đâu đây? Cô phải làm gì... với đứa bé này đây?

Lạc Thần cố gắng liên lạc với Vệ Cơ, cầu xin một cơ hội nữa. Nhưng những cuộc gọi của cô đều đã bị từ chối hết thảy. Nước mắt cô âm thầm rơi. Lẽ nào công sức lăn xả ngoài phim trường suốt hai tháng nay, đều là công dã tràng cả sao?

Cô thu xếp ra khỏi viện, chạy về khách sạn, nhưng đến cả lễ tân khách sạn cũng không cho phép cô làm phiền đến bọn họ nữa, chỉ đưa lại cho cô một đống hành lý và một chiếc vé máy bay khứ hồi.

Ý của bọn họ, đã quá rõ ràng rồi!

Lạc Thần chết lặng. Cô thật sự không biết ngày tháng sau này phải sống sao nữa... Tay cô nắm chặt lấy tay cầm của vali. Lạc Thần lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Mưa bên ngoài vẫn tầm tã không dứt. Mưa mùa thu rét buốt lạnh lùng.

Ở nước ngoài cô không quen biết ai, cũng không thạo tiếng. Cô nhìn chiếc vé trên tay, thở dài. Xem ra... Cũng đã hết cách rồi...

Trong thời tiết ảm đạm và xám đen xen lẫn nhau, Lạc Thần nhìn ra bầu trời ngoài kia, chờ đợi chuyến bay cứ liên tục hoãn rồi lại hoãn vì thời tiết xấu. Cho đến cái bụng sôi sùng sục lên, cô mới chực nhớ ra đã bao lâu bản thân chưa ăn uống gì rồi. Nếu là cô của những ngày trước chắc chắn sẽ bỏ qua cơn đói này, nhưng rồi chợt nhớ ra trong cơ thể mình còn đang trữ một mầm sống.

Tin này quá lạ lẫm với cô, đến giờ cô vẫn khó có thể tin được đó là sự thật... Làm sao có thể?! Làm sao có thể vào lúc này?

Cô nhớ về Đông Dương, khẽ rùng mình khi nghĩ tới những việc anh có thể làm khi biết tới sự tồn tại của đứa bé này. Có thể anh sẽ bắt cô đem nó đi phá bằng mọi cách. Nhưng cô không muốn, cô đã từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi rồi, cô không muốn đứa trẻ này cũng phải chịu sự trừng phạt như thế.

Dẫu sao thì... đứa trẻ này cũng là người thân cuối cùng còn sót lại trên thế giới này của cô. Cô không thể từ bỏ nó được. Nghĩ kỹ lại thì có lẽ, cô không nên nổi tiếng thì hơn, nếu cả thế giới biết cô ngủ với anh trai mình thì sao đây? Mặc dù thực tế không phải vậy, trên giấy tờ vẫn là vậy. Đông Dương còn là quân nhân, scandal này sẽ huỷ hoại cuộc đời của anh, và cả gia đình của anh nữa...

Nơi đó cũng đã từng là gia đình của cô...

Lạc Thần nén tiếng thở dài, rốt cuộc vì đâu ra nông nỗi này vậy chứ? Cô sớm đã lường trước được, Đông Dương không có tình cảm với mình, tại sao vẫn cứ lao đầu vào?

Bầu trời ngoài kia vẫn còn khá âm u, nhưng chuyến bay của cô cuối cùng đã có thể cất cánh.

Đừng buồn, Âu Lạc Thần. Ít nhất số catse này cũng đủ để cô sống qua vài tháng, chờ đến khi sanh.

Sau đó cô sẽ kiếm một công việc ổn định qua ngày lặng lẽ sống, không gặp lại cố nhân, không phiền chuyện thị phi. Như vậy là được rồi không phải sao?

"Lạc Thần!" - Thiên Sa mừng rỡ nhấc máy, gần như ngay lập tức.

Lạc Thần đứng chần chừ ở phi trường, chữ nghẹn ứ ở cổ họng không có cách nào nói ra.

"Thiên Sa... Tố Như... có ở đó không?".

"Không, sau hôn lễ của Đông Dương, tâm trạng của cậu ta cực kỳ không được tốt, nên đã về nhà ở luôn rồi. Giờ tớ với cậu ta không còn ở chung trọ nữa. Cậu ấy nói muốn bảo lưu một năm học".

Cô mừng rỡ tới mức không nói nên lời, cảm thấy mình được cứu rồi.

"Thiên Sa, tớ có thể... đến ở cùng với cậu được không? Chúng ta có thể cùng chia tiền ở... phòng trọ...".

"Thế thì mừng quá... Ơ nhưng cậu về nước rồi sao? Bộ phim đã đóng máy rồi sao?".

"Không" - Cô vẫn cảm thấy ứ nghẹn ở cổ họng khi nói ra điều này - "Tớ... Thiên Sa, tớ mang thai rồi".

"SAO!?".

"Cậu... đừng nói với Tố Như có được không?".

"Nhưng mà... làm sao như vậy được? Với ai mới được?".

"Tớ..." - Cái tên của Đông Dương hiện ra trong đầu cô rồi chợp tắt ngóm - "Tớ không thể nói được".

"...".

"Cậu có thể đến đón tớ được không? Tớ đang ở sân bay...".

Thiên Sa dường như rất tức giận, cô nàng không nói lời nào cả chỉ hậm hực đi xe đến chở cô về. Cũng không hỏi thêm câu nào.

Trên đường trở về, Thiên Sa muốn dừng xe, ghé vào siêu thị mua thêm ít đồ.

"Cậu có muốn vào trong chung với tớ không? Ngồi mãi trong xe bí lắm!".

Lạc Thần tuy không muốn ra ngoài, nhưng dáo dác nhìn quanh thật sự cảm thấy rất ngột ngạt. Dù sao xe của Thiên Sa cũng chỉ là một chiếc xe cũ kỹ, và có phần bốc mùi.

"Ừ, vào một lát chắc không sao".

Thiên Sa nở nụ cười an ủi cô.

"Đi đi, chúng ta sẽ mua thật nhiều đồ ăn về nấu lẩu. Chẳng phải cậu thích ăn lẩu nhất hay sao?".

Lạc Thần mở cửa xe đi theo Thiên Sa vào trong. Khu này thật sự rất vắng vẻ, bao quanh đều là đồi núi chập chùng, cảm giác rất an toàn.

"Nơi này cách trung tâm thành phố bao xa thế?".

"Tầm 70km".

Thiên Sa gật gù, thật là một khoảng cách an toàn. Cô chợt nghĩ về căn nhà của Đông Dương, thầm buồn phiền vì giờ đã có hai người ở đó, mà người còn lại hoàn toàn không phải là cô. Đó là lý do cô thích đi làm phim hơn.

Hễ có thời gian rảnh, không hiểu sao tâm trí của cô lại đột nhiên nghĩ về anh. Điều mà cô cố né tránh suốt hơn những tháng ngày ròng rã qua.

"Lạc Thần, mau lên! Cậu không muốn ở ngoài quá lâu đâu!".

"À... ừ...".

Lạc Thần đẩy xe chậm chạp đuổi theo Thiên Sa ở phía trước.

Cô không hiểu nổi chính mình. Từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ đầu óc cứ như trên mây. Cô mất đến hơn 2 tiếng chỉ để ngồi ngó nghiêng ngoài sân bay và nhấc điện thoại gọi cho Thiên Sa. Và ngay lúc này...

RẦM!

Cô như người ngủ say vừa giật mình tỉnh dậy vì đâm trúng một người.

"Ôi trời!" - Người phụ nữ đó ré lên.

Lạc Thần dường như vẫn chưa thể tin, cho đến khi cô nhìn rõ cô gái kia đang ôm lấy một bên người, mái tóc xoăn được nhuộm nâu vàng cúi thấp.

"Xin... xin lỗi. Tôi không cố ý!".

Lạc Thần buông chiếc xe đẩy, chạy đến bên cạnh cô gái đó để xem sao.

"Tránh ra!" - Cô gái đó ngẩng đầu lên cáu gắt.

Lạc Thần giật mình, cô đứng hình ngay tại lúc đó. Bởi vì cô nhận ra ngay, cô gái đó... vợ của Đông Dương, Quan Thục.

"Cô..." - Quan Thục cũng nhận ra cô ngay lập tức - "Cô làm gì ở đây? Không phải cô đang ở nước ngoài sao?".

Lạc Thần vẫn đứng ở đó, há hốc mồm, nghe tiếng trái tim mình đập loạn xạ. Cô vừa mới nhận ra. Mình đang là kẻ thứ ba, phá hoại hôn nhân của người khác, với sự trở lại này. Với đứa bé này.

"Quan Thục!".

Giọng đàn ông cất lên, khiến cô giật bắn mình. Lạc Thần như một kẻ trộm lập tức kéo mũ áo khoác che ngang qua đầu, xoay người chạy trốn.

Cô đi như chạy ra khỏi cái siêu thị đó.

Vậy nhưng, trước khi cô kịp qua khỏi cánh cửa, có một thứ gì giật ngược cô trở lại.

Tim cô như ngừng đập ngay lúc đó.

"Lạc Thần!".

"...".

"Cậu đã ở đâu vậy? Tớ tìm cậu mãi mà không thấy!".

Rồi như nhận ra vẻ mặt như người mất hồn của cô, Thiên Sa nghiêm mặt hỏi.

"Có chuyện gì vậy?".

"Tớ không có nhiều thời gian giải thích đâu. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!".