Bí Mật Giấu Kín

Chương 18




"Tôi đến để lấy kết quả. ADN của Âu Đông Dương và Âu Lạc Thần!".

Mồm Lạc Thần há hốc, nhất thời không nói nên được lời nào. Cần phải làm đến mức này sao? Cho dù cô có tệ đến mức nào đi chăng nữa, anh ta cũng không nên cho rằng cô thật sự không phải là em ruột anh ta chứ?

Cô y tá kia nghe vậy, nhanh chóng quay vào trong những dãy hộp đựng giấy tờ, kéo ra một ngăn rồi lấy từ trong đó ra một hộp hồ sơ.

"Đây, thưa trung tá!".

Cô ấy mỉm cười đầy dịu dàng, chắc chắn là đang muốn được Âu Đông Dương để mắt đến.

Đáp lại, Đông Dương chỉ gật đầu lạnh lùng, coi qua mớ giấy tờ rồi gấp lại kéo cô ra ngoài.

Anh ta đứng bên ngoài phòng xét nghiệm, lật qua lật lại. Đôi mày cứ chau lại. Anh ta cao quá làm đến cái hộp hồ sơ anh ta đang cầm cũng cao hơn cô mấy phân, làm cô không cách nào nhìn thấy được, chỉ đành dò đoán kết quả thông qua vẻ mặt của anh ta.

Đông Dương vẫn cẩn thận, lật giở từng trang với ánh mắt đầy tập trung.

Cuối cùng, anh ta nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô như mới bị ai thục cho một cái vậy.

"Chính là như vậy đó Lạc Thần. Cô không thể nào là em gái tôi được!".

Lạc Thần đờ đẫn. Hai tai như ù đi, đón lấy cái hộp hồ sơ trên tay anh ta. Trong đó có cả vật mẫu. Đúng là tóc của cô. Độ dài tầm tầm cỡ đó. Đen ở đầu và hơi nâu sáng ở phần ngọn và xoăn lên.

Không rõ anh ta đã lấy tóc của cô từ bao giờ nhưng đó không phải vấn đề chính.

Mà là kết quả!

Lạc Thần gấp rút lật giở đến trang cuối cùng. Ngay chỗ Kết luận cho thấy anh Đông Dương và chị Lạc Thần không có cùng huyết thống.

Lạc Thần choáng váng. Cô bất giác thét lên.

"Không thể thế được!".

Cô điên tiết quẳng cái hộp hồ sơ đó vào người Âu Đông Dương mà không hề suy nghĩ.

"Lừa đảo! Anh là tên lừa đảo! Anh nghĩ tôi là con ngốc à?".

Đông Dương không nổi điên như thường lệ, chỉ cười ngoác miệng đầy thoả mãn.

"Âu Lạc Thần, tôi đã biết trước là như thế mà! Cô làm sao đủ tư cách để làm em gái của tôi?".

Lạc Thần như phát điên. Cô lao đến, túm lấy áo của anh ta.

"Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!" - Cô kích động la lớn.

Trái với cô, anh ta vẫn bình chân như vại.

"Cha nhóm máu AB, mẹ nhóm máu A, tôi nhóm máu AB. Cô lại là nhóm máu O. Cô nói xem!".

Cô chết trân. Cô đương nhiên không hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Nhưng theo như cách nói của anh ta, cô đoán được, là cô với bọn họ không cùng huyết thống!

Đông Dương nhân lúc cô đang ngẫn ngờ như một con ngốc thì tức tốc rút điện thoại ra.

"Hay... cô có muốn gọi điện thoại cho mẹ hỏi thử không?".

Lạc Thần cắn chặt môi, cảm thấy ruột gan mình như đang bị cào xé vậy.

Cô nhớ đến những lần cô bị đẩy ra khỏi những cuộc vui của gia đình như một người thừa, bỗng có một cảm giác mất mát rất lớn choáng ngợp lấy cô.

Vậy nhưng, Đông Dương nào đâu có chịu tha cho cô.

"Tôi gọi giúp cô nhé!" - Anh ta tiếp tục cười cợt trên nỗi đau của cô.

Phải rồi, anh ta hả hê lắm! Hả hê lắm vì đúng là anh ta không hề có một đứa em gái đáng ghét như cô! Vì mong ước bấy lâu nay của anh ta đã thành sự thật rồi!

Và vì anh ta là con trai độc nhất của ba mẹ. Đứa con duy nhất.

Cổ họng Lạc Thần nghẹn đắng. Cô cố dằn lại mà thốt ra mấy chữ.

"Đừng gọi...".

Cô cảm thấy bên trong cuống họng mỗi lúc một đặc quánh.

"Cô nói gì, tôi không nghe!".

Mặc kệ cô đang thống khổ biết mấy, anh ta vẫn sẽ làm nhục cô bằng mọi cách. Lạc Thần biết mình thua anh ta, mãi mãi luôn thua. Cô càng biết bây giờ cô rơi nước mắt, anh ta sẽ càng sung sướng. Cho nên cô không thể!

Lạc Thần hít một hơi sâu để trấn tĩnh bản thân, nhân lúc anh ta không để ý mà cướp lấy điện thoại của anh ta ném mạnh xuống sàn. Âm thanh đổ vỡ vang vọng ngoài hành lang khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Quả nhiên, cơn vui sướng của Đông Dương đúng là đã nguội đi một chút.

"Có làm gì đi chăng nữa thì cô vẫn chẳng thể là em gái của tôi đâu!".

Anh ta nói rồi cứ thế bỏ đi mất, để lại mình cô với ánh mắt hiếu kì của mọi người, cùng hộp hồ sơ đang cầm cứng trên tay.

Đến lúc bóng lưng anh ta biến mất sau dãy hành lang dài đằng đẵng, nước mắt của cô mới chịu rơi xuống, như một cơn mưa rào mùa hạ.

Lúc bấy giờ, cô mới cảm thấy mình bất lực đến thế nào. Mặc cho Âu Đông Dương liên tục tìm cách bắt nạt cô, Lạc Thần vẫn không có cách nào phản kháng nổi. Và mặc cho cô có cố gắng thế nào, thì ông trời dường như vẫn muốn cướp đi hết mọi thứ của cô.

Lạc Thần ngã sụp xuống dưới sàn, bật khóc. Cô kiệt sức rồi! Cô không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa.

Bên ngoài, sắc trời đã tối đen như mực.

Khi cô quay trở lại nhà của Âu Đông Dương, đã là gần nửa đêm. Đèn trong nhà vẫn sáng.

Cô thật không muốn phải trở lại đây lần nữa.

Nhưng cô chạy không thoát được. Âu Đông Dương đã chờ sẵn cô ở trước cổng. Chắc hẳn anh ta đã phải chờ rất lâu rồi. Bộ dạng anh ta lúc này khác hẳn với bộ dạng hống hách của anh ta lúc còn ở bệnh viện.

Vốn dĩ là ngay lúc xe taxi đi gần lại đây, Lạc Thần đã hối hận rồi. Cô đã muốn đi thẳng về một cái khách sạn nào đó...

"Tôi chỉ muốn đến để lấy hành lý..." - Cô nói với anh ta, một cách qua loa để nhanh chóng thanh toán xong khoản nợ cuối cùng này rồi rời khỏi.

"Làm hoà đi!".

Lạc Thần khựng lại. Gió thốc qua làm mấy cọng tóc của cô bay bay.

Gì vậy? Cô không nghe nhầm chứ?

"Tôi chẳng có cách gì làm hoà với anh cả!".

Cô không hề quay lại, vẫn một mạch đi thẳng định bước lên lầu.

Sau lưng lại truyền đến tiếng lạch cạch khoá cổng, Lạc Thần hoảng hốt quay lại.

"Anh làm gì? Anh bị điên à? Tôi sẽ không ở lại đây đâu!" - Cô điên cuồng chạy đến ngăn cản anh ta.

Đông Dương dùng một tay trói chặt cô, tay kia vẫn tiếp tục khoá cửa.

"Em nghĩ em còn nơi nào để đi nữa chứ?".

Lạc Thần vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng vẫn để lớp cửa cuối cùng khoá lại trước mắt.

"Cho dù tôi ăn xin ở đầu đường xó chợ cũng không ở lại đây!" - Cô lớn tiếng nói.

"Vậy thì em nên nói với ba mẹ một tiếng!".

Anh ta lại lấy một cái điện thoại khác ra để đe nẹt cô. Lạc Thần tức đến muốn điên.

"Không phải anh làm tất cả mọi việc để không thừa nhận tôi là em gái của anh, để anh không phải thấy mặt tôi nữa sao? Giờ thì anh làm vậy là để làm cái gì chứ?".

Lạc Thần chán nản. Cô không muốn nhìn mặt anh ta nữa, đành tự đi ra một chỗ khác ngồi xuống nghỉ ngơi. Cô mệt mỏi quá rồi. Tại sao cứ phải tranh đấu với anh ta? Cãi cọ như vậy anh ta thấy vui lắm hay sao?

"Nếu tôi nói là không phải thì sao chứ? Em có tin không?".

Lạc Thần không tin được là mình đang cố nói chuyện một cách nghiêm túc với anh ta. Người như anh ta, ngoài việc muốn điều khiển cô, chế nhạo cô, còn muốn làm gì khác nữa chứ?

"Đông Dương, anh hành hạ tôi thế vẫn còn chưa đủ hay sao? Tha cho tôi đi. Tha cho tôi đi có được không?".

Cô yếu ớt van nài. Tức giận lẫn bất lực mà lại khóc.

Lần này Đông Dương không cố chế giễu cô nữa. Trái lại, anh ta ngồi thụp xuống trước mặt cô, đặt một tay lên vai cô ngăn chặn từng đợt run rẩy đến.

"Ba mẹ muốn em ở lại đây. Nếu em muốn đi, tôi sẽ để em đi. Nhưng tôi sẽ phải nói với ba mẹ. Em có muốn điều đó không?".

Lạc Thần uất nghẹn. Hơn ai hết, Đông Dương là người nắm rất rõ điểm yếu của cô, ba mẹ. Cho dù họ không phải cha mẹ ruột của cô, Lạc Thần cũng không hi vọng họ biết chuyện, không hi vọng tình cảm của cô và họ bị rạn nứt. Dẫu sao thì tự tay họ đã nuôi lớn cô, Lạc Thần vẫn phải trả hết ân tình này cho họ.

Cô trừng mắt nhìn Đông Dương.

"Rốt cục, anh muốn gì?".

Nghe được lời này, anh ta đắc ý mỉm cười, vờ vĩnh vuốt ve những sợi tóc lơ thơ của cô đầy trìu mến.

"Em biết tôi là con trai độc nhất của ba mẹ mà! Nên nếu em muốn báo đáp cha mẹ. Thay vì vậy, nên cố ý lấy lòng tôi một chút!".

Lạc Thần rùng mình, lùi ra xa anh ta. Một cảm giác kinh tởm xâm lấn hết mọi tế bào thần kinh của cô. Cô biết đáp án rồi! Anh ta vẫn là thích chà đạp cô.

Hành động của cô dường như lại đang khiêu khích anh ta tiến tới.

"Không!".

Cô quay mặt, nhắm mắt, muốn đẩy anh ta ra. Thế nhưng hai tay của cô một lần nữa đã bị anh ta khống chế. Môi anh ta thình lình áp xuống khiến cô không kịp phản ứng. Lạc Thần cố gắng quay đầu đi, ưỡn người cố dùng chân đá anh ta ra.

Đông Dương còn cứng hơn đá. Anh ta không xê dịch chút nào. Cô quay đi có thể né được anh ta hôn lên môi, lại không ngăn được anh ta hôn lên má, lên cổ, rồi lại lần đến miệng cô.

Người anh ta đè lên cô, nằm giữa hai chân cô, làm cô muốn đá cũng không đá được, cứ thế bị anh ta quằn xéo trong tuyệt vọng. Anh ta càng hôn càng cuồng nhiệt, càng mãnh liệt. Những lúc bắt được môi cô, anh ta thô bạo liếm mút, dùng lưỡi càn quét bên trong khoang miệng của cô. Cảm giác rất ướt át. Cơ thể anh ta mỗi lúc một dính sát lấy cơ thể cô. Hô hấp cũng ngày một nóng bỏng.