Bí Mật Đồi Trà

Chương 46: 46: Đơn Ly Hôn






Nhậm Tử Phàm sau khi được đưa đến bệnh viện sức khỏe cũng đã không còn lo ngại.



Hắn ngồi trên giường bệnh, thần sắc nhợt nhạt trò chuyện cùng Hồ Khả.

-"Cảm ơn em."

Hồ Khả mỉm cười nắm lấy tay hắn.

-"Như vậy có được tính là anh nợ em một mạng không?"

Nhận thấy được nét mặt ma mảnh của Hồ Khả, Nhậm Tử Phàm liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi cũng thu nhanh tay về, môi mỏng khẽ cười trừ.

-"Được.



Nói đi, em muốn anh như thế nào?"

Hồ Khả lập tức kéo lấy tay hắn một lần nữa, nhỏ giọng đáp.

-"Bây giờ em chưa nghĩ ra, khi nào em nghĩ ra rồi, em sẽ đến tìm anh."

Hôm đó cô ta đến biệt thự tìm hắn, vừa đến nơi lại đúng vào lúc Nhậm Tử Phàm lái xe ra ngoài.



Hồ Khả cũng lật đật ngồi vào trong xe lặng lẽ theo sau xe của hắn.



Từ đầu đến cuối cô ta đều nấp một nơi gần đó quan sát, đến khi nhìn thấy Nhậm Tử Phàm sắp dập đầu làm theo yêu cầu của Hứa Dĩ An, cô ta mới cầm theo một thanh gỗ đập vào đầu Giang Niệm.

Cũng may nhờ có Hồ Khả, bằng không chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Lần thứ hai Nhậm Tử Phàm thu tay về.

-"Được, em cứ từ từ suy nghĩ."

Bên ngoài cửa, Tô Tuệ Lâm chậm rãi bước vào trong.

Nhìn thấy cô đến, Hồ Khả cũng tự động nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

-"Còn đứng ngay ra đó làm gì? Mau ngồi đi."

Thấy cô vẫn đứng đó nhìn mình, Nhậm Tử Phàm lên tiếng thúc giục.

Cô ngồi xuống chiếc ghế khi nãy Hồ Khả đã ngồi, nhìn thương tích trên người hắn một lượt, nhỏ giọng hỏi.

-"Anh còn đau không?"

-"Không sao, vết thương ngoài thôi.



Em đến thăm bệnh không thể trưng ra gương mặt vui vẻ hơn à?"

Nhìn thấy gương mặt cô lộ ra một chút lo lắng, hắn mỉm cười trêu chọc.

Khoảnh khắc thấy hắn vì mình mà cam tâm chịu những trận đòn cũng như thương tích mà Hứa Dĩ An gây ra cô đã rất cảm động, lại rất đau lòng.



Tận sâu trong lòng cô vô cùng cảm thấy bứt rứt, có lỗi với hắn.



Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn đã an toàn, còn mở miệng trêu đùa người khác.



Cô đã thật sự nhẹ nhõm.

-"Sau khi xuất viện, anh đưa em đến một nơi, bảo đảm em sẽ thích."

Nghe hắn nói đến đây, cô lại bất giác nhớ đến lời giao hẹn của hắn và cô cách đây không lâu.



Trái tim Tô Tuệ Lâm phút chốc như bị ai đó bóp nghẹt.

-"Được.



Anh nghĩ ngơi đi."

Tô Tuệ Lâm cũng không ở lại nữa, cô khẽ gật đầu rồi lặng lẽ quay đầu bỏ đi.



-"Tuệ Lâm, anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh.



Em tốt nhất cũng đừng nên tha thứ!"

Đôi chân cô cũng vì những lời này của hắn mà dừng lại.



Cô đưa tay lau vội nước mắt vương trên má, hít một hơi thật sâu rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.

Đồng ý rằng những thay đổi, những việc mà Nhậm Tử Phàm đã làm trong suốt thời gian qua đã một lần nữa chạm đến tim cô.



Nhưng nỗi đau mất con cô cũng không thể nào quên được, chính tay hắn gi3t chết đứa con ruột thịt của mình chỉ vì suy nghĩ vớ vẩn.



Hắn và cô sẽ chẳng thể quay lại được những ngày tháng vui vẻ của trước kia, càng không thể làm lại từ đầu nữa rồi!

-"Tuệ Lâm à!"

Tô Tuệ Lâm còn đang thả hồn theo mây gió, lê từng bước chân nặng nhọc ra khỏi hành lang bệnh viện.



Thấy ông Nhậm ở phía trước đang đợi mình, cô cũng nhanh chân tiến đến.


-"Ông gọi cháu ạ."

Ông Nhậm mỉm cười đáp.

-"Ông cháu ta nói chuyện một chút đi.



Ông có chuyện muốn nói với cháu."

Dạo một vòng dưới sân bệnh viện, Nhậm Quốc Lương thở dài lên tiếng.

-"Ông đã nghe hết rồi, nghe hết tất cả những gì mà thời gian qua cháu đã phải chịu đựng ở Nhậm gia."

Bắt đầu từ khi cô gả đến, phải làm những việc gì? Bị đối xử ra sao? Rồi đến việc Nhậm Tử Phàm ép cô uống thuốc phá thai...!Tất cả mọi chuyện đều được Dì Hoa kể rõ.

Ban đầu ông Nhậm rất lấy làm tức giận đến mức chỉ muốn gặp ngay Nhậm Tử Phàm để hỏi tội.



Lại nghĩ đến đứa cháu trai đang thương tích đầy mình nằm ở bệnh viện ông lại có chút không nhẫn tâm, nhưng ông cũng sẽ không bỏ qua.



Hôm nay ông muốn nói chuyện với cô, cũng chính là vì nguyên nhân này.

-"Ông xin lỗi cháu nhé! Chỉ tại ông mà khiến cháu phải chịu nhiều thiệt thòi đến từng này cũng chỉ vì thằng cháu hư hỏng của ông."

Tô Tuệ Lâm nửa ngồi nửa quỳ trên đất nắm lấy tay ông.

-"Cháu không trách ông, so với ân tình mà bao năm qua ông đã làm cho gia đình cháu, cháu ngược lại còn phải cảm ơn ông."

Nhậm Quốc Lương nhìn đứa trẻ hiểu chuyện đến đáng thương trước mắt không khỏi đau lòng.



Ông đưa tay xoa đầu cô, vỗ về.

-"Cháu là đứa trẻ ngoan ngoãn, lại có lòng lương thiện.




Là tiểu tử hư hỏng kia không có phúc phận."

Mối nhân duyên này là do ông sắp đặt, bây giờ tự tay ông gỡ bỏ nó cũng là lẽ đương nhiên.



Mặc dù, sâu tận trong thâm tâm ông vẫn rất yêu mến đứa cháu dâu này.

-"Ông nuôi dạy nó không nghiêm, để nó làm nhiều chuyện có lỗi với cháu khiến ông thật sự rất áy náy."

-"Cháu thật sự không trách ông đâu ạ.



Hơn nữa, anh ấy đến cuối cùng cũng đã thay đổi...!Lại còn vì cháu mà xảy ra chuyện.





Cháu cảm thấy rất có lỗi!"

Tô Tuệ Lâm lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

Ông biết với tính cách của Tô Tuệ Lâm chắc chắn sẽ không chịu nhận bất cứ thứ gì từ người khác.

Đột nhiên ông Nhậm lấy nhét vào tay cô một chiếc hộp nhỏ, khẽ dặn dò.

-"Đây là thứ mà ông có thể làm cho cháu.



Kể từ giờ phút này, cháu có thể đi bất cứ nơi đâu mà cháu muốn.



Đồ của ba cháu, cũng đã đến lúc ông nên trả lại cho cháu."

Đôi mắt cô đã sớm phủ một màng nước mỏng, cô nắm chặt chiếc hợp gấm trong tay, chóp mũi nóng bừng.

-"Đây là..."

-"Ngôi nhà mà ba cháu mơ ước, nó còn chưa hoàn thành thì ba cháu đã mất.



Đây là bố của Tử Phàm thay ba cháu hoàn thiện nó, bây giờ thì có thể trả lại cho cháu rồi."

Trước kia Tô Hiệu âm thầm xây dựng một căn biệt thự, vốn dĩ còn định khi nào hoàn thành sẽ cho gia đình một bất ngờ.



Mọi chuyện đến quá đột ngột, tâm nguyện còn chưa đạt được thì ông đã mất.



Nhậm Quốc Ân vì muốn báo đáp ân tình cứu mạng này đã tiếp tục thực hiện tâm nguyện của bạn mình.



Nhưng rồi ông cũng không may mắn mà gặp tai nạn xe rồi qua đời.



Ông Nhậm chỉ là người thay còn trai trao lại nó cho cô mà thôi.

-"Đi đi, đi đến nơi mà cháu mong muốn nhất.



Bắt đầu một cuộc sống mới, tốt đẹp hơn.



Ông tin rằng, Tử Phàm nó cũng sẽ có quyết định giống như ông vậy.



Đều muốn cháu sống hạnh phúc!"


Tô Tuệ Lâm ôm chầm lấy ông.



Từ khi ba mất, mỗi lần ông Nhậm đến thăm cô đều mang cho cô rất nhiều quà và quần áo đẹp.



Cô đã sớm coi ông như người thân ruột thịt.

-"Cháu cảm ơn ông, cháu thật sự rất cảm ơn ông!"

Giọng cô nghẹn ngào bên tai.

Nhậm Quốc Lương cũng vì tình thương gắn bó thuở nhỏ lại có chút không nỡ.



Ông cũng vì thế mà bật khóc.

Ở một căn phòng khác.

Hứa Dĩ An sau khi được bác sĩ xử trí vết thương, hiện giờ còn đang chờ theo dõi sức khỏe ở bệnh viện nên cảnh sát cũng chưa thể đưa anh ta về sở.



Nhưng trong quá trình điều trị sẽ có một người canh giữ túc trực bên ngoài phòng bệnh.



So với những bệnh nhân khác, thì Hứa Dĩ An trở thành bệnh nhân đặc biệt.



Điều này khiến anh ta vô cùng bức bối.

Nghĩ đến những việc ngày qua mà bản thân đã làm, anh ta lại không một chút hối hận.



Điều làm anh ta tiếc nuối nhất chính là không gi3t chết được Nhậm Tử Phàm mà thôi.



Còn những việc còn lại, hoàn toàn không một chút hối hận, càng không muốn quay đầu.

-"Tôi đến kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân."

Như thường lệ, vào giờ này bác sĩ sẽ đến kiểm tra tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.



Tên cảnh sát nhìn sơ lược một chút rồi gật đầu đồng ý.

Hứa Dĩ An ngồi tựa người trên giường bệnh, phần bụng được băng bó rất kỹ càng, mắt không thèm nhìn đến vị bác sĩ vừa mới bước vào.

-"Đo xong rồi thì phiền cô đến phòng của bệnh nhân khác kiểm tra giúp tôi.



Bệnh nhân ở đây tôi sẽ lo liệu.



Xong rồi tôi sẽ đến đó ngay."

-"Vâng, tôi đi ngay đây ạ."

Cô y tá sau khi đo xong huyết áp cho Hứa Dĩ An, liền lật đật xếp đồ đạc lại rồi lập tức đi ra ngoài.

Sau mười phút trở ra, vị bác sĩ gật đầu chào tên cảnh sát.

Sở trưởng Diệp hôm nay lại đến xem xem tình trạng của Hứa Dĩ An như thế nào.



Tên cảnh sát nhìn thấy anh ta liền đứng bật dậy cúi đầu chào hỏi.

-"Sở trưởng."


-"Anh ta sao rồi?"

Diệp Mục liếc mắt nhìn về phía căn phòng bệnh, trầm giọng hỏi.

-"Bác sĩ bảo không nghiêm trọng, ba bốn hôm nữa chúng ta có thể đưa anh ta về sở cảnh sát."

Tên cảnh sát thuần thục trả lời.

-"Được.



Nhớ trông chừng cẩn thận đấy! Tôi phải đến chỗ anh Nhậm, có gì thì thông báo cho tôi."

Đúng với lời hứa, Nhậm Tử Phàm đã đưa Tô Tuệ Lâm đ ến nơi mà hắn đã nói trước đó.



Nhưng bởi vì tay hắn vẫn chưa khỏi hắn, nên việc lái xe vẫn nhờ vào Lâm Hào.

Suốt chặng đường đi, không chỉ một mình hắn tâm trạng ngổn ngang mà kể cả Tô Tuệ Lâm cũng bắt đầu cảm thấy trĩu nặng.

-"Ở phía Tây của Uông Châu có một nơi rất đẹp, bốn mùa hoa nở, nhiệt độ cũng không thất thường như ở Giang Châu."

Nhậm Tử Phàm không chịu được bầu không khí nặng nề, tĩnh lặng này lập tức buông chuyện.

-"Anh đã đến đó rồi sao?"

Cô hỏi.

-"Vẫn chưa.



Anh đọc qua một bài báo, rồi nghe ông kể lại...!Anh cũng rất muốn đến đó."

Nhậm Tử Phàm nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, mỉm cười trả lời.

Dạo gần đây hắn rất hay cười, không giống như trước kia suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó gần gũi.



Nhưng cô có thể thấy được, nụ cười này của hắn không thật sự vui vẻ.



Có khi, nó lại mang một nỗi chua xót khó tả.

Cô thừa biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn hỏi hắn.

-"Anh không đi cùng em sao?"



Câu hỏi này của cô đã chạm đến trái tim hắn, Nhậm Tử Phàm im lặng một lúc.



Xong rồi lấy từ bên cạnh ra một tập hồ sơ màu nâu sẫm đưa đến cho cô.

-"Chuyến đi này chỉ có một mình em, sau này cũng sẽ một mình em tự làm chủ cuộc sống của mình."

[Đơn Ly Hôn]

Tô Tuệ Lâm nắm lấy tờ giấy trên tay, cổ họng lại có chút nghẹn ngào khó nói.

-"Đây là những gì mà anh có thể làm cho em.



Và anh cũng tin rằng em rất cần nó!"

Nhậm Tử Phàm nói.

-"Anh không hối hận chứ?"

Cô còn bình tĩnh sót lại, hỏi hắn.

-"Có chứ."

Nói rồi, hắn đảo mắt nhìn về phía cô.



Ánh mắt chứa đựng biết bao nhiêu là tiếc nuối, hối lỗi..

-"Hối hận vì đã không đối xử với em tốt hơn, hối hận vì đã không yêu em một cách trọn vẹn nhất.



Và cả đứa trẻ kia..."

-"Nhậm Tử Phàm, cho dù anh có hối hận, có luyến tiếc, có ân năn đến mấy đi chẳng nữa cũng chẳng thay đổi được gì.



Cả cuộc đời này, anh phải sống trong dằn vặt!"

Tô Tuệ Lâm giương ánh mắt kiên định nhìn hắn.



Nước mắt theo mạch cảm xúc bắt đầu vỡ òa.

-"Đó là những gì trước đây em muốn.



Nhưng bây giờ, em chỉ muốn nói với anh một điều.



Cảm ơn anh đã ký vào đơn ly hôn, cảm ơn anh đã bảo vệ em đến cuối cùng...!Và cả chuyến đi này!"

Nhậm Tử Phàm lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời.



Thật ra, hắn không muốn để cô đi, càng không muốn thực hiện lời hứa quái quỷ kia rồi ký vào đơn ly hôn.



Nhưng đó là tâm nguyện, là nỗi khát khao của cô, hắn chấp nhận thực hiện nó cho cô.

Bầu không khí trong xe cũng nhanh chóng trở lại dáng dấp ban đầu, cả hai hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng còn chứa nhiều lưu luyến bịn rịn, trắc ẩn...

Chiếc xe cũng từ từ chậm dần rồi dừng hẳn.



Mới đó đã đến nhà ga.

-"Tuệ Lâm, anh chỉ có thể đưa em đến đây.



Về sau, nhất định phải sống thật vui vẻ."

Tô Tuệ Lâm mỉm cười, lập tức đặt lên môi hắn một nụ hôn.



Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng cảm giác giống như thuở ban đầu.



Ngày mà hắn biết bản thân mình đã tự động sa chân vào tình yêu với cô.

Bóng dáng nhỏ nhắn của cô trở nên xa dần, hòa lẫn vào dòng người hối hả rồi biến mất.

Cô cứ vậy mà đi, không một cái ngoảnh đầu nhìn lại.

-"A Hào à, đi thôi!"

Âm giọng nhẹ nhàng ra lệnh, Lâm Hào cũng lập tức xoay vô lăng, chuẩn bị rời đi thì người ở phía sau lại bất ngờ mở vội cửa xe, chạy một mạch vào trong ga tàu.