Trong phòng làm việccủa bác sĩ, Từ Tường đang nín thở nhìn vị ngồi trước mặt mình, tronglòng vô cùng rối rắm. Ông vừa báo cáo tình hình của Đỗ Mạn Linh cho MụcCẩn biết xong, đó là chứng mất trí nhớ do tinh thần bị kích thích màkhông liên quan gì đến vụ tai nạn trước đó.
Có thể nói, chuyệnnày vốn chẳng liên quan gì đến ông, ông cũng không phải là người kíchthích đến tinh thần của người ta, tuy nhiên, ông lại là bác sĩ chuẩn trị cho người đó, ông sợ người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt mình đây,sẽ trút giận lên người ông.
Người đàn ông này là kẻ có thể hôphong hoán vũ trên cả nước, khi người ta nhắc đến Mục tổng, có ai màkhông hoảng sợ. Hắn nổi tiếng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, không từ mọi thủđoạn để đạt được mục đích, đừng nói là trên bạch đạo, dù là bên phía hắc đạo cũng không có mấy người có can đảm đụng đến hắn.
Nay, phunhân của hắn lại bị mất trí nhớ, hắn chắc chắn rất không vui. Từ lúcđược ông báo cáo bệnh tình tới giờ đã 15 phút, nhưng hắn vẫn ngồi đókhông có phản ứng gì, có phải là đang suy nghĩ cách chỉnh người như thếnào không.
Khi Từ Tường vẫn còn đang suy nghĩ những chuyện sẽ xảy ra với mình, thì Mục Cẩn bỗng nhiên mở miệng:
-“Cô ấy, sẽ bị mất trí nhớ bao lâu ?”
Từ Tường trấn tĩnh lại, trả lời: “Điều này thì tôi không không dám chắcchắn, việc mất trí nhớ của cô ấy là do tâm lí, nên có thể sẽ là mất trínhớ một thời gian ngắn, cũng có thể là suốt đời.”
Nói xong, TừTường lại cẩn thận nhìn Mục Cẩn, tuy nhiên, ông lại không phát hiện, khi ông nói ra hai chữ “suốt đời”, đôi mắt Mục Cẩn hơi lóe lên một chút.Hắn lại hỏi:
- “Vậy, trong trường hợp nào cô ấy sẽ nhớ lại ?
- “Cái này…nếu như bệnh nhân thường xuyên tiếp xúc với những vật, hay sựkiện trong quá khứ, thì sẽ giúp cô ấy nhớ lại nhanh hơn.”
Mục Cẩn ngẫm nghĩ về câu trả lời của Từ Tường một hồi sau, mới nói
- “Nói cách khác, nếu như không để cho cô ấy tiếp xúc với bất cứ thứ gì của quá khứ, cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể nhớ lại.”
Từ Tường được hỏi như vậy thì hơi bất ngờ, cẩn thận nhìn vào đôi mắt sâukhông thấy đáy của Mục Cẩn: “Theo lí thuyết, thì là vậy.”
Mục Cẩn nhận được câu trả lời, vừa lòng gật đầu, ngồi dậy, bước ra khỏi phòng,trước khi đi, hắn nói với Từ Tường đang thở phào phía sau:
- “Từhôm nay, ông chỉ cần để ý điều trị sức khỏe cho cô ấy là được, nhữngchuyện khác…ông không cần bận tâm.” – Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.
*-*
Đỗ Mạn Linh ngồi trên giường bệnh, đôi mắt luôn nhìn ra phía cửa. Một tiếng răn rắc vang lên, cánh cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Mục Cẩn bước vào, nhìn thấy ánh mắt Đỗ Mạn Linh sáng lên khi mình bướcvào, trông bộ dạng là chờ đợi từ nãy đến giờ, tâm trạng bất giác mềm mại hẳn. Hắn nở nụ cười, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn Đỗ Mạn Linh, chân bấtgiác bước nhanh hơn, tiến gần lại giường.
Khi hắn còn cách giường hai bước chân, Đỗ Mạn Linh đã vươn hai tay về phía hắn, miệng ngọt ngào hô: “Ông xã !”
Mục Cẩn lập tức nhanh hơn nữa, ôm Đỗ Mạn Linh vào lòng, bàn tay vỗ về tóccô, đặt một nụ hôn lên tóc cô, nhìn thấy gương mặt lo lắng đang nhìnmình, Mục Cẩn nói:
- “Đừng lo lắng, bác sĩ nói em không sao cả, em sẽ nhớ lại thôi !”
Đỗ Mạn Linh ngước mặt lên, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Mục Cẩn, nói ralo lắng trong lòng: “Nếu như…em không thể nhớ lại thì sao ?”
MụcCẩn trấn an: “Không nhớ lại thì không nhớ lại, điều quan trọng của cuộcsống là tương lai, cho dù em không nhớ lại, em vẫn là Đỗ Mạn Linh, là vợ của Mục Cẩn, là người duy nhất trên đời này anh yêu.”
Nghe MụcCẩn nói vậy, Đỗ Mạn Linh lập tức đỏ mặt, hắn nói hắn yêu cô, cô không hề nghi ngờ về điều đó, có mấy lần cô mơ màng tỉnh lại, đều nhìn thấy hắn ở bên cạnh chăm sóc, nếu như không yêu, sao có thể làm được như vậy.
Mục Cẩn nhìn chăm chú vào gương mặt của Đỗ Mạn Linh, đôi tay vẫn không hềgián đoạn, vuốt ve mái tóc của cô, nhưng đôi mắt lại trở nên âm trầm,lóe ra sự điên cuồng.
Đúng vậy, quá khứ không quan trọng, em chỉ cần biết, tương lai của chúng ta là được rồi.
*-*
Sau khi tỉnh lại, Đỗ Mạn Linh lại nằm viện thêm một thời gian nữa, lúc nàyviệc điều trị chính của cô là vật lí trị liệu, dù sao, cô cũng đã hôn mê nửa năm, cái cơ thể này, không ít thì nhiều, đã trở nên nhão nhoẹt rồi.
Cũng trong thời gian này, cô nghe Mục Cẩn kể rất nhiều về quá khứ của hai người, từ đó, cô mới biết được.
Hóa ra Mục Cẩn hơn cô những 10 tuổi, cô năm nay 22, kết hôn với Mục Cẩn đãđược 1 năm 3 tháng 23 ngày, đừng hỏi vì sao cô biết rõ như vậy, nhữngchuyện này đều là Mục Cẩn kể cho cô nghe.
Hắn kể, hai người rấtyêu nhau, sau đó lại kể về cuộc sống ngọt ngào sau khi cưới của haingười, nhưng cô lại không thể nhớ thêm được gì.
Trước khi mất trí nhớ, cô đang làm biên dịch tiếng Đức, tiếng Nhật tại nhà, chủ yếu làbiên dịch các tác phẩm văn học. Công việc này cũng chỉ để cô không cảmthấy nhàm chán chứ không phải là công việc mưu sinh của cô.
Bởivì, ông xã của cô, là một con rùa vàng, hắn là chủ tịch tập đoàn tàichính đa quốc gia nổi tiếng Wall-S, S ở đây là Steven, tên tiếng Anh của Mục Cẩn, ngoài ra, hắn còn nắm giữ cổ phần của nhiều công ty khác, sởhữu nhiều khu nghỉ mát và bất động sản khác.
Có một người chồng như vậy, cô đâu cần phải nai lưng đi kiếm tiền.
Ngoài điều này ra, cô còn nghe các y tá kể, cô nằm viện hơn nửa năm, từ khicô vào viện, hắn không hề rời cô nửa bước, thậm chí còn mang công việcđến bệnh viện, ngay cả việc vệ sinh thân thể của cô, hắn cũng tự làm.
Từ ngày cô tỉnh lại, cô lại càng cảm nhận được sự săn sóc chu đáo của hắn, nói là hắn yêu cô thì không chính xác lắm, phải là yêu như mạng mớiđúng. Có được một người chồng như vậy, cô thật may mắn, ngay cả chuyệnmình mất trí nhớ, cũng từ từ bị cô quên lãng.