Ba người đàn ông đang ngồi ở quầy bar cũng như ba cô gái đứng lên, đi về phía họ. Trong đó,một người mặt mày sáng loáng, gương mặt vô cùng hớn hở cười đến mức cóthể nhìn rõ hàm răng trắng đều của anh ta bước nhanh về phía này, haitay giang ra, có vẻ như muốn làm một cái ôm thân thiết với Mục Cẩn.
Mục Cẩn không nhanh không chậm, khi người kia vừa tới gần thì liền né sangmột bên. Trong mắt đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “ Đều làđàn ông, ôm ấp cái gì?”
Người kia vừa nghe xong thì hơi ngâyngười một lát, gương mặt như vừa nuốt phải ruồi. Chưa đợi cho anh nóigì, một cánh tay khoác lên vai anh, giở giọng trêu chọc nói:
-“Cậu biết cái gì, bây giờ người ta có mĩ nhân bên cạnh, nếu cậu tùy tiện như vậy, lỡ làm người ta hiểu lầm thì sao?”
Nghe nói vậy, lúc này người đàn ông khi nãy mới chú ý tới Đỗ Mạn linh đangđứng rối rắm bên cạnh. Vừa rồi anh đã quên mất cô ta. Ngày xưa khi mọingười tụ họp, đều có thói quen xem nhẹ cô ấy, một phần vì bọn họ khôngthích Đỗ mạn Linh, một phần vì cô ta cũng không muốn tiếp xúc với bọnhọ.
Đôi bên đã không thích nhau, thì cứ xem nhau như không khívậy. Nhưng nếu như không có Đỗ Mạn Linh, lão đại cũng không chịu thamgia tụ họp. Suốt ngày cứ canh giữ bên người cô ta.
Nhớ đến chuyện vừa nãy lão đại nói, anh lập tức tỏ vẻ như không có việc gì, nói:
-“Chà, đây chắc là chị dâu phải không? Xin chào, tôi tên là Mạc Thừa Phong,hiện đang làm chủ của một công ty nhỏ, là bạn cùng lớn lên với lão đại.”
Những người khác thấy vậy cũng bắt đầu giới thiệu về mình:
-“ Còn tôi là Hàn Tư Viễn, cũng đang kinh doanh. còn đây là vợ tôi, TrầnThanh Ngữ, hiện là tiểu thuyết gia.” – vừa nói, anh ta vừa đến gần côgái mặc váy dài, đưa tay nắm nhẹ eo cô. Trần Thanh Ngữ nhìn chúng tôicười một cái.
-“ Diệp Khuynh, quân nhân.”
Hai cô gái khác cũng lần lượt giới thiệu, cô gái mặc váy màu vàng kia mở miệng trước:
- “ Tôi là Hàn Như, nhà thiết kế thời trang, nhân tiện, tôi là em gái của Hàn Tư Viễn.”
-“ Triệu Linh, cùng tên với cô, tôi là luật sư, sau này có chuyện, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giảm cho các cô 50%”
Vừa nghe Triệu linh giới thiệu xong, Mạc Thừa Phong lập tức đùa nói:
-“ Tiểu Linh, em là luật sư hay là thương nhân vậy, chưa gì đã lo kéo khách hàng.”
Triệu Linh xem thường nhìn Mạc Thừa Phong một cái, sau đó tiếp tục nói:
-“Nhất là những vụ xử lí những gã đàn ông thối tha, tôi chuyên về mảng này, nếu gặp chuyện như vậy, tôi miễn phí luôn.”
Câu nói của Triệu Linh làm Mạc Thừa Phong la oai oải, nhưng không ai để ýđến anh. Nhờ màn hỗ động này mà không khí đôi bên trở nên hài hòa hơn.
Tất cả cùng nhau lại cái bàn ở giữa phòng để nói chuyện, Mạc Thừa Phongliền lập tức lớn tiếng tuyên bố, giới thiệu Triệu Linh là vợ mình, cònmời đám cưới nữa. Đỗ mạn Linh thì cùng các cô gái nói chuyện với nhau.
Lúc này cô mới biết, thì ra Hàn Như và Diệp Khuynh cũng là một cặp, điềunày thật sự khiến cô hơi bất ngờ, một cô gái sành điệu như Hàn Như lạiđi thích một quân nhân cứng nhắc như Diệp Khuynh. Mọi người nói chuyệnrất hợp nhau.
Buổi tối 11 giờ, mọi người đều chia tay nhau ra về, tuy nói giờ này mời là bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng những người đànông này lại chủ động ra về, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đã có người ởbên cạnh, họ không mệt nhưng bảo bối của họ cần nghỉ ngơi.
Ngồitrên xe, Đỗ Mận Linh dựa người vào lòng Mục Cẩn, đôi mắt lim dim.Chợt như suy nghĩ đến cái gì, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Mục Cẩn, hỏi:
-“Ông xã, vì sao trước đây em không có gặp mặt bạn anh.” – Lúc nãy khi gặpcô, mọi người đều tỏ vẻ như lần đầu biết cô, điều này khiến cô hơi khóhiểu, dù sao thì cô và Mục Cẩn cũng lấy nhau hơn một năm nay rồi, vậy mà cô chưa bao giờ gặp bạn anh.