SAU KHI NGÂM MÌNH TRONG BỒN TẮM VÀ HUÝT sáo hết một bài hát, Hirasuke ra khỏi bồn. Gã dùng khăn bông lau khắp người. Lúc ra khỏi phòng tắm, gã cẩn thận dùng khăn khác lau tóc và người. Gã bôi thuốc dưỡng lên tóc rồi dùng máy sấy, sấy khô tóc. Gã mặc vào người bộ ngủ rồi ra khỏi phòng thay đồ. Gã quay lại phòng kiểu Nhật, nhìn đồng hồ. Gã đã tắm khoảng bốn mươi nhăm phút.
Gã nhìn điện thoại thì thấy đèn báo máy con đang sử dụng không sáng. Nhưng khi gã lấy băng từ máy cát xét giấu sau tường ở phòng khách thì thấy băng được ghi âm. Có lẽ Naoko nghe thấy tiếng Hirasuke ra khỏi phòng tắm nên dập máy. Gần đây gã mới nhận ra rằng tiếng đóng mở cửa phòng tắm to hơn bình thường. Ngay cạnh đó là cầu thang nên theo nguyên lý truyền âm thì tầng hai nghe rất rõ tiếng đóng mở cửa.
Hirasuke cầm cuốn băng đi lên tầng hai. Đương nhiên gã không nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng Naoko. Chắc hẳn nàng đang ngồi ở bàn học bài.
Gã đi vào phòng ngủ, lấy máy nghe nhạc Walkman ở trên giá sách. Gã mở cửa băng và cho băng vào. Gã ấn tai nghe sâu vào bên trong tai rồi tua lại băng.
Việc nghe băng ghi âm thế này đã trở thành một trong những niềm vui hằng ngày của gã. Đã một tuần trôi qua kể từ khi gã bắt đầu việc nghe trộm. Hầu như gã đã nắm rõ Naoko nói những chuyện gì và nói với ai trên điện thoại.
Có một điều khiến gã thấy yên tâm. Suốt tuần vừa qua không hề có điện thoại của Soma Haruki. Naoko cũng không gọi cho cậu ta. Người thường xuyên gọi cho Naoko là bạn cùng lớp Kasahara Yurie. Có vẻ đây là bạn thân nhất của Naoko. Naoko cũng hay gọi điện cho cô bạn này. Đầu tiên Hirasuke nghĩ nếu là gọi điện cho bạn cùng lớp thì chẳng cần nhằm đúng lúc gã đi tắm nhưng gã hiểu ra đó là Naoko muốn giữ ý. Nàng tránh không muốn Hirasuke phải lo lắng những chuyện không cần thiết.
Đối với người ngoài cuộc, câu chuyện giữa Naoko và Kasahara Yurie rất sôi nổi và thú vị. Thường là Kasahara Yurie nói xấu giáo viên và tụi con trai, Naoko nghe và cười. Những lời lẽ đầy tính chỉ trích của Yurie thật đáng kinh ngạc, nghe xong không hề thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy thích thú.
Câu chuyện giữa Naoko và Yurie chứa đựng nhiều thông tin về trường học. Nhờ vậy mà Hirasuke biết được những chuyện như một thầy giáo tên là Sugawara bắt học sinh phải tuân thủ nội quy đến mức khắc nghiệt trong khi lại cư xử thân thiện đến khó tin với những nữ sinh mà mình thích ở một số lớp. Hay chuyện đang có tin đồn cậu học sinh tên là Morioka khiến một nữ sinh ở trường khác mang bầu. Hóa ra trường học mà hằng năm đều có học sinh đỗ vào đại học Tokyo này cũng có nhiều mầm bệnh ra phết.
Băng đã tua xong, gã nhanh chóng ấn vào nút chạy băng. Gã hồi hộp không biết hôm nay là chuyện gì.
(A lô, đây là nhà Sugita.)
Đầu tiên là tiếng Naoko. Có vẻ như Naoko nhận điện thoại nên chắc người gọi là phía bên kia.
(A lô, anh đây. Soma đây.)
Toàn thân gã nóng bừng. Cuối cùng thì cậu ta cũng gọi tới. Không phải là cậu ta không gọi.
(A, chào anh.)
(Nói chuyện được không em?)
(Vâng, được ạ. Bố em đang tắm.)
(Đúng như Monami nói nhỉ. Thật chính xác.)
(Thói quen lâu năm của bố em rồi. Có khi chính bố em cũng không nhận ra đâu.)
(Nhận ra việc đi tắm vào lúc chín rưỡi á?)
(Vâng. Vào mùa thi đấu bóng chày, hầu như ngày nào cũng có truyền hình trực tiếp đến chín rưỡi. Trước là chín giờ, nhưng bây giờ kéo dài thêm ba mươi phút. Phải xem xong bố em mới đi tắm nên thành thói quen luôn.)
(Thật à. Hay nhỉ!)
Quả đúng là thế, Hirasuke nghĩ. Đúng là gã thường đi tắm lúc chín rưỡi. Như Naoko nhận xét, xem xong bóng chày là gã đi tắm ngay. Gã hoàn toàn không hề nhận ra là mình vẫn làm thế ngay cả khi mùa giải kết thúc.
Nghe đoạn đối thoại trên cũng đủ hiểu là Naoko nói với Soma rằng nếu gọi điện thì hãy gọi sau chín rưỡi.
Câu chuyện của hai người chuyển sang chuyện ở câu lạc bộ tennis. Nội dung chẳng có gì quan trọng đến mức phải gọi điện nếu như ngày nào cũng gặp nhau ở câu lạc bộ.
Việc Naoko không dùng kính ngữ với bậc đàn anh như Soma cũng khiến Hirasuke nóng cả ruột gan. Trong lòng gã trào lên ý nghĩ không biết hai người trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ.
(À thế em nghĩ về việc kia chưa?)
Soma hạ thấp giọng.
(Việc tối hôm ấy đấy hả?)
(ừ.)
(Em nghĩ rồi nhưng mà...)
Naoko không nói nữa. Hiraske lấy tay bịt bên tai không đeo tai nghe. Gã linh cảm đây là đoạn hội thoại không thể bỏ qua. “Tối hôm đấy” ở đây chắc là tối Noel.
(Em có kế hoạch gì à?)
(Không có.)
(Nếu vậy thì được chứ sao. Bình thường em đã đồng ý đi với anh lần nào đâu, ít ra tối Noel cũng phải đồng ý đi với anh chứ.)
Có vẻ như cậu ta đang mời Naoko đi chơi Noel. Máu dồn lên đầu Hirasuke. Thật là hỗn xược. Mới chỉ là thằng ranh con, thế mà! Tim gã đập nhanh hơn.
(Nhưng ngày nào mình cũng gặp nhau rồi còn gì.)
Phải. Thế là đủ rồi, Hirasuke thầm nghĩ.
(Em ghét anh à?)
(Ồ không phải là vấn đề. Trước em có nói với anh rồi, em không vắng nhà nhiều được.)
Cứ nói là ghét đi, có sao đâu, Hirasuke nghĩ.
(Anh biết, Anh biết là Monami phải làm việc nhà vất vả. Nhưng chẳng lẽ em không thể nghĩ được một ngày sao. Mon am i cũng có quyền tận hưởng thời gian của riêng mình chứ)
Hirasuke nắm chặt bàn tay lại. Nói gì thế hả thằng ranh con. Mày thì biết cái gì.
(Ai cũng nghĩ anh em mình đang hẹn hò với nhau. Thỉnh thoảng anh lại bị hỏi là hai người hẹn nhau ở đâu, chơi trò gì. Anh bảo chưa hẹn hò lần nào thì mọi người ngạc nhiên lắm. Mỗi lần thế anh lại thấy tủi thân.)
Cứ đi mà tủi thân.
(Thì em đã nói rồi - tiếng Naoko - nếu anh muốn đi chơi thì rủ người khác đi. Em đã bảo rồi còn gì.)
(Em lại thế rồi. Hóa ra em nghĩ không rủ được người này thì anh đi rủ ngay người khác à. Anh rất nghiêm túc với em đấy.)
Naoko im lặng. Sự im lặng này khiến Hirasuke sốt ruột. Nó khiến gã liên tưởng Naoko đang lung lay trước những lời của cậu thanh niên.
(Anh đã lên kế hoạch cho tối hôm đó. Bọn mình sẽ đi đâu, ăn gì. Vì phải đặt chỗ trước mà.)
(Anh làm khó em rồi...)
(Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Monami cứ nghĩ đi nhé. Nghĩ theo hướng tích cực ấy.)
(Vâng...)
Sao không từ chối luôn đi cho rảnh. Hirasuke nghiến răng. Chỉ cần nói “Đừng gọi điện nữa”, thế là xong.
(À, ban nãy anh xem trên ti vi, có con này trông lạ cực nhé.)
Soma thay đổi chủ đề, chắc tại không muốn ngắt điện thoại khi không khí đang thế này. Naoko cũng hùa theo tán thành. Hai người nói chuyện chừng vài phút thì Naoko bảo hình như bố đã tắm xong rồi dập máy.
Suốt một tuần trước Noel Hirasuke không làm nổi việc gì. Kể cả khi ở công ty, gã cũng không thể để tâm vào công việc. Rất may giờ là thời điểm cuối năm nên mọi việc ở công ty cũng vào giai đoạn cuối. Nếu không gã đã bị ông sếp Kosaka rầy la về cái tội đầu óc lúc nào cũng như ở trên mây.
Giờ chỉ cứ một việc duy nhất chiếm trọn tâm trí gã.
Đó là việc Naoko định thế nào. Từ tối hôm ấy không thấy Soma Haruki gọi điện nữa, đâm ra gã không biết việc kia của hai người rốt cuộc là thế nào. Hai người có thể nói chuyện với nhau ở trường nhưng gã đoán chắc không có chuyện đó. Từ lần nghe trộm trước, gã có linh cảm rằng khó mà nói chuyện thoải mái trong lúc luyện tập ở câu lạc bộ.
Chắc cũng tại chuyện này mà suốt một tuần nay thái độ của Naoko rất lạ. Nàng thường hay lơ đãng, có khi gọi cũng không trả lời. Có vẻ như nàng băn khoăn không biết nên làm thế nào với lời mời của Soma.
Hirasuke hình dung hiện trong con người Naoko đang lẫn lộn giữa một phần của Naoko trước đây và một phần của một thiếu nữ mười lăm tuổi hiện tại. Phần thuộc về người lớn hiểu được hiện thực, có thể quyết định sáng suốt việc cần phải làm. Nhưng phần thuộc về thiếu nữ, cũng giống như những thiếu nữ bình thường khác, lại mang một tinh thần không ổn định. Gã nghĩ chính điều này khiến nàng phải băn khoăn.
Hôm hai mươi ba tháng Mười hai, tức một ngày trước Noel, Soma gọi điện tới. Như mọi khi, Hirasuke, ngồi trong phòng ngủ, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người bằng máy Walkman.
(Mai, bốn giờ, trước cửa hiệu sách Kinokuniya ở Shinjuku nhé.)
Giọng Soma nghe như thể cậu ta đã phải dồn nén rất lâu, khiến người nghe cảm thấy có áp lực trong đó.
(Đợi đã. Chắc em không đi được đâu.)
(Tại sao? Nếu cần thì anh sẽ xin phép bố em cho)
(Anh có làm cũng vô ích thôi.)
(Em nói gì thế. Phải thử thì mới biết được chứ)
(Thôi, tóm lại là mai không được đâu.)
(Em bận à?)
(Vâng. Em phải ở nhà. Xin lỗi anh.)
(Nói dối. Monami đang nói dối. Em đừng viện lý do, vô ích thôi.)
Naoko không nói gì. Việc này lại khiến Hirasuke giận sôi lên.
(Anh sẽ đợi em. Bốn giờ, anh sẽ đợi em ở trước cửa Kinokuniya. Em không muốn đến cũng được. Nhưng anh sẽ vẫn đợi em.)
(Anh đừng làm em khó xử!)
(Anh mới là người khó xử. Anh chẳng hiểu Monami đang nghĩ gì. Em không phải băn khoăn gì hết, em cứ làm những gì mình muốn ấy.)
(Em không thể đi được.)
(Được thôi. Nhưng anh vẫn đến. Bốn giờ anh sẽ ở đấy.)
Chẳng đợi Naoko trả lời, Soma dập luôn máy. Nghĩ bụng thế nào sau đó Naoko cũng sẽ gọi lại nên Hirasuke tiếp tục để cho băng chạy nhưng gã không thấy có thêm đoạn thu âm nào cả.
Hirasuke cất máy Walkman rồi ra khỏi phòng. Sau một hồi ngập ngừng, gã gõ cửa phòng Naoko. “Vâng,” tiếng Naoko. Giọng nàng nghe hơi chùng xuống.
“Bố vào nhé.” Hirasuke mở cửa.
Naoko đang ngồi ở bàn học. Sách tham khảo để trước mặt, nhưng điều đó chưa hẳn là đang học bài.
“Hôm nay mà vẫn còn học bài à? Xuống nhà làm ly trà không?”
“À... giờ con không cần đâu. Lạ nhỉ, giờ này mà bố lại bảo thế.”
“Ừ thì tự nhiên bố lại thèm.”
“Có bánh nướng vòng con để trên lò vi sóng đấy. Người ta cho thôi, bố ăn đi nhé.”
“Ừ, bố sẽ ăn.” Hirasuke định đi xuống cầu thang nhưng gã quay người lại.
“Mai là Noel rồi.”
“Vâng.” Naoko đã quay lại bàn học.
“Con có kế hoạch gì không?”
“À... không, không có.”
“Thế hả? Vậy tối đi ăn gì nhé.”
“Mai chắc chỗ nào cũng chật kín. Noel mà, lại còn thứ Bảy nữa.”
“Vậy thì mua Sushi về ăn. Ăn Noel theo kiểu Nhật.” Hirasuke định ra khỏi phòng thì Naoko gọi lại: “Đợi con chút.”
“Gì thế?”
“Ngày mai có khi con đi chơi. Naoko rụt rè.
“Đi đâu?” Hirasuke thấy má mình giật giật.
“Bạn con rủ đi mua sắm. Nhưng con chưa biết cụ thể..."
“Hừm.”
Hirasuke biết rõ Naoko đang nghĩ gì. Có lẽ nàng vẫn chưa quyết định sẽ làm thế nào. Nàng chỉ muốn phòng bị trong trường hợp đi với Soma mà thôi.
“Đi chơi thì chắc sẽ về muộn?”
“Chắc là không đâu. Về ngay thôi. Con định đi khoảng một, hai tiếng gì đấy.”
“Thế à?” Hirasuke gật đầu rồi ra khỏi phòng.
Hirasuke cảm thấy yên tâm đôi chút khi nghe Naoko bảo một, hai tiếng. Có lẽ Naoko định tới chỗ hẹn, rẽ vào quán giải khát nào đó nói chuyện xong rồi về.
Vậy nhưng tối hôm đó Hirasuke mãi vẫn không thể ngủ được. Gã thấy việc để Naoko đi với Soma Haruki sẽ mang lại một rủi ro lớn. Gã linh cảm sẽ có một điều gì đó lâu nay chôn chặt dưới đáy lòng Naoko đột nhiên hiện ra.
Nói “Mãi không thể ngủ được” xem chừng chưa chính xác. Hirasuke hầu như không ngủ cho tới tận sáng hôm sau.
Hôm sau, từ sáng sớm trời đã hửng nắng như thể chúc phúc cho các cặp đôi tình nhân hẹn hò trong ngày hôm nay. Hirasuke ngồi ngắm ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mảnh sân nhỏ, vừa ăn món cơm rang Naoko làm. Bữa sáng hôm nay ăn muộn nên cũng coi như bữa trưa luôn, cả đêm Hirasuke không ngủ nên trời sáng mà gã vẫn cứ mơ màng, thành ra phải hơn mười giờ gã mới ra được khỏi giường.
“Hôm nay bố định dọn lại nhà kho,” Hirasuke nói khi uống trà tráng miệng. “Có nhiều đồ không dùng lắm. Từ giờ đến cuối năm chỉ còn một ngày để vứt rác không cháy thôi. Phải dọn luôn trong hôm nay.”
“Nhưng trong kho toàn là rác lớn mà. Đâu có thể vứt vào ngày rác không cháy được.”
“Cũng chẳng sao. Giờ cứ dọn sẵn đấy, lúc nào vứt sẽ nhàn hơn.”
“Ai lại lôi những thứ không vứt đi được ra làm gì. Sắp năm mới rồi. Kể cả cuối năm thì cũng đâu cần vứt ngay mấy thứ rác lớn đó.” Naoko rót thêm trà vào chén của Hirasuke.
“Ừ cũng được.” Hirasuke hớp một ngụm trà. Bản thân gã cũng không muốn dọn dẹp gì hôm nay. Gã chỉ muốn có lý do để giữ chân Naoko ở nhà.
Nhắc đến nhà kho, gã chợt nhớ ra một thứ.
“Cây Noel, mình để đâu nhỉ? Cây mà mua hồi Monami còn nhỏ ấy.”
“À, cây đó í hả? Hình như là cất trong tủ tường?” “Tủ này?” Hirasuke đứng lên, mở tủ tường.
“Bố định làm gì? Đâu cần lôi nó ra.”
“Thì sao nào. Hôm nay là Noel cơ mà.”
Trong tủ tường nhét đầy các thứ, nào là thùng các tông, túi quần áo, túi giấy v.v... Hirasuke lần lượt lôi hết ra ngoài. Naoko chau mày nhìn gã.
Gã lôi ra từ trong góc một hộp các tông dài. Ở nắp hộp thò ra tờ giấy lấp lánh.
“Thấy rồi.” Hirasuke mở chiếc hộp. Bên trong là mô hình cây thông và mấy đồ trang trí đi kèm.
“Bố định trang trí thật đấy à?”
“Thật chứ. Không được hả?”
“Không, có gì đâu mà không được...”
Việc Naoko lén nhìn đồng hồ không lọt qua được mắt của Hirasuke. Đã qua mười hai giờ trưa.
Mất gần một tiếng Hirasuke mới lắp xong cây thông. Gã đặt cây thông lên tủ trong phòng khách.
“Thấy có không khí Noel rồi đấy.”
“Ừ.” Đang rửa bát trong bếp, Naoko ngó ra.
“Mình ra ngoài chút đi.”
Naoko duỗi thẳng lưng như thể giật mình trước câu nói của Hirasuke.
“Ra ngoài? Đi đâu cơ?”
“Đi mua sắm. Dạo này con đâu có quần áo gì mới. Bố sẽ mua cho con. Làm quà Giáng sinh luôn. Tiện thể mình mua bánh gatô nữa. Đã mất công lôi cả cây thông ra rồi thì phải làm cho đúng Noel chứ.”
Naoko không đáp lại ngay. Nàng đứng yên, nhìn chăm chăm vào bồn rửa. Cuối cùng nàng quay người lại, đi vào trong phòng kiểu Nhật.
“Hôm qua con nói rồi. Hôm nay con phải ra ngoài có chút việc.”
“Thì con bảo chưa biết thế nào mà. Bạn con đã gọi điện lại đâu.”
“Con là người gọi lại. Con đang chuẩn bị gọi đây.” “Thì từ chối đi. Bảo là không đi được.”
“Nhưng bạn con muốn đi cùng con mà.”
“Chỉ là đi mua sắm cùng nhau thôi chứ gì. Rủ bạn khác đi cũng được chứ sao.”
“Nhưng mà... Thôi để con gọi điện đã.” Naoko đi ra khỏi phòng khách. Có vẻ nàng định lên tầng hai gọi điện.
“Gọi ở đây này.” Hirasuke bảo nhưng Naoko đã lên cầu thang. Không có chuyện là nàng không nghe thấy.
Hirasuke nhìn máy điện thoại. Đèn báo máy con sử dụng đang sáng. Nàng đang gọi cho ai? Chắc chắn là gọi đến nhà Soma rồi.
Cuộc nói chuyện kéo dài chừng vài phút. Naoko đi xuống nhà ngay.
“Bạn con bảo rất muốn con đi cùng. Con đi rồi sẽ về ngay thôi.”
“Bạn con là ai?”
“Rie. Kasaharayu Rie.”
“Đi tận đâu?”
“Shinjuku. Bọn con hẹn nhau lúc ba giờ.”
“Ba giờ?”
“Ừ, con phải chuẩn bị luôn.” Naoko lại đi lên tầng hai.
Hirasuke lắc đầu. Hôm qua khi Soma gọi điện, cậu ta có bảo là bốn giờ ở trước hiệu sách Kinokuniya. Chắc vừa rồi gọi điện cho Soma, Naoko đã thay đổi giờ hẹn.
Cuộc nói chuyện vừa rồi chắc chắn đã được thu âm lại. Hirasuke muốn nghe luôn. Nhưng ngộ nhỡ mà Naoko nhìn thấy gã lôi máy ghi âm ra thì nguy to.
Hơn hai giờ, Naoko ra khỏi nhà. Nàng mặc áo len đỏ, bên ngoài khoác áo khoác có mũ. Hirasuke cũng nhận ra Naoko hơi trang điểm.
Naoko đi được một lúc thì Hirasuke lôi máy ghi âm ra. Gã tua lại rồi bật nghe.
(A lô, Sakahara xin nghe.)
(Rie hả? Tớ đây.)
(Ôi Monami, sao lại gọi vào giờ này thế?)
(Tớ có việc này muốn nhờ cậu, được chứ?)
(Gì thế? Có chuyện gì không hay hả?)
(Sắp sửa không hay.)
(Sao cơ?)
(Giờ tớ phải đi có việc. Tớ muốn lấy lý do là đi mua sắm với Rie.)
(Ha ha, chứng cớ ngoại phạm hả?)
(Xin lỗi nhé. Chắc là không đến nỗi bố tớ gọi cho Rie để kiểm tra đâu.)
(Được rồi. Hôm nay tớ sẽ không nghe điện thoại. Tớ cũng sẽ nói với mẹ để chuẩn bị trường hợp bố Monami gọi tới. Về chuyện này thì mẹ tớ thoải mái lắm.)
(Xin lỗi vì làm phiền cậu.)
(Lần tới khao tớ cái gì là được, cố lên nhé.)
(Cậu bảo sao cơ?)
(Không phải giả vờ nữa thế đâu. Nhờ tạo chứng cớ ngoại phạm vào tối Noel, ai chả biết là vì chuyện gì chứ. Nhưng mà người bị nhờ vả là tớ đây cũng thấy tủi thân lắm.)
(Tớ xin lỗi.)
(Không phải xin lỗi. Nhanh lên không lại muộn đấy.)
(Ừ, thế nhé.)
Cuộc nói chuyện dừng lại ở đó.
Naoko lường trước được việc Hirasuke sẽ nghi ngờ nàng đi chơi hôm nay. Vậy mà nàng vẫn đi. Gã không biết nàng đi là vì muốn gặp Soma Haruki hay vì cậu ta bảo sẽ đợi lì ở đó. Nhưng có một điều chắc chắn, tỉ lệ nàng dành cho Soma trong trái tim hôm nay nhiều hơn dành cho gã.
Hirasuke ngồi khoanh cả hai chân và hai tay. Gã đưa mắt nhìn đồng hồ.
Những ý nghĩ chẳng vui vẻ gì xâm chiếm trái tim gã.
Nỗi lo sợ sẽ mất Naoko như một bóng đen khổng lồ bao trùm lên gã.
Gã cứ ngồi như thế trong suốt gần một tiếng. Phòng không bật lò sưởi nhưng gã chẳng thấy lạnh. Mồ hôi thậm chí còn túa ra trên trán.
Gã đứng dậy, đi lên cầu thang, vội vàng vào phòng thay quần áo.
Gã đến ga Shinjuku lúc ba giờ năm mươi phút. Hirasuke rảo bước tới nhà sách Kinokuniya. Mặc dù chưa tới bốn giờ nhưng gã vẫn không yên lòng. Hai người đó mà gặp nhau rồi thì chắc đã rời khỏi chỗ này.
Ba giờ năm mươi lăm phút, gã tới nhà sách Kinoku- niya. Gã đứng quan sát từ một chỗ hơi cách xa nhà sách. Trước cửa nhà sách nổi tiếng này có rất nhiều người đang đứng đợi nhau. Hôm nay đặc biệt toàn là thanh niên.
Ngay cạnh cột trụ hình vuông, một thanh niên mà gã vẫn còn nhớ mặt đang đứng. Cậu ta mặc chiếc áo khoác bằng vải thô màu xanh đậm, có mũ, rất hợp với dáng người. Tay cầm một cái túi giấy, có lẽ bên trong là một món quà. Cậu ta có vẻ ủ rũ, đầu hơi cúi xuống, có lẽ vì nghĩ người mình đợi sẽ không đến.
Cậu thanh niên hơi ngẩng mặt lên. Đôi mắt với đuôi mắt dài của cậu ta hình như đã trông thấy gì đó. Nét mặt trông rạng rỡ hẳn.
Hirasuke dõi theo hướng nhìn của cậu thanh niên. Gã trông thấy Naoko. Nàng tiến lại gần cậu thanh niên với vẻ hơi thẹn thùng, vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ mười lăm tuổi, học lớp Mười.
Hirasuke sải chân bước thẳng tới chỗ Soma Haruki.
Cậu thanh niên tiến lên một bước. Naoko đi nhanh hơn. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng năm mét. Bốn mét. Ba mét.
Naoko mở miệng, định nói gì đó. Có lẽ nàng định nói: “Anh đợi em à?” chăng. Nhưng câu đó đã không kịp thốt ra. Bởi trước đó, nàng đã nhìn thấy Hirasuke.
Naoko dừng lại, như thể thời gian ngừng trôi. Toàn thân nàng, gương mặt nàng, và cả nét mặt nàng nữa, đông cứng lại.
Hirasuke lẳng lặng tiến lại gần. Cuối cùng thì Soma Haruki cũng nhận ra điều bất thường. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Hirasuke, trông hệt như một con búp bê đang vặn đầu quay lại nhìn phía sau.
Sự ngạc nhiên, như những gợn sóng, từ từ hiện lên trên khuôn mặt Soma.