Bí Mật Của Naoko

Chương 19




CUỘC SỐNG KHI LÊN CẤP II CỦA NAOKO, THEO như Hirasuke nhìn nhận thì có thể tạm coi là thuận buồm xuôi gió. Naoko đã kiểm soát được sự khác biệt giữa cơ thể và ý thức. Cách sử dụng từ ngữ không tự nhiên ngày trước giờ không còn là vấn đề đối với một nữ sinh vào tuổi trưởng thành học tại một trường tư thục nổi tiếng nữa.

Lý do gã nghĩ từ "thuận buồm xuôi gió" chưa thực sự phù hợp là vì kết quả học tập của Naoko. Một kết quả không tồi. Ngược lại mới đúng. Ngay trong lần kiểm tra giữa kỳ đầu tiên, Naoko bất ngờ xếp thứ bảy toàn khối, và suốt từ đó về sau, nàng luôn trong top mười. Lần kiểm tra cuối học kỳ ba, Naoko vượt hẳn lên đứng thứ ba.

"Anh cho cháu đi học thêm ở đâu à ?" Trong buổi họp phụ huynh, thầy giáo chủ nhiệm lớp đã hỏi Hirasuke vậy. Có vẻ thầy thực sự ngạc nhiên trước học lực của một học sinh bình thường như Sugita Monami.

Khi gã trả lời là không cho cô bé đi học thêm ở đâu, thầy giáo càng tỏ ra ngạc nhiên hơn. Gã bị thầy giáo hỏi rất nhiều về cách học và phương pháp sư phạm tại nhà. Thầy giáo còn bảo chắc trong gia đình có dòng máu khoa học.

"Cháu có vẻ chăm học nhưng nói thật tôi ít khi can thiệp lắm. Tôi cũng chưa bao giờ bắt cháu học. Ở nhà hầu như tôi chẳng bao giờ hỏi cháu về kết quả học tập cả."

Nhưng chẳng ai tin lời Hirasuke. Có vẻ mọi người nghĩ rằng đằng sau học lực của Sugita Monami chắc phải có một bí quyết gì đó như phương pháp sư phạm đặc biệt hoặc thuê gia sư thượng hạng nào đó. Cứ mỗi khi họp mặt phụ huynh là Hirasuke lại bị các bà mẹ đầy nhiệt huyết trong việc giáo dục con cái tới tấp đến hỏi han.

Nhưng đúng là Naoko chẳng có cách học gì đặc biệt. Chỉ có điều là nàng học không hề ít. Naoko không lơ là một chút nào trong việc học hành. Học khi không làm việc nhà, học xong lại tất tả với việc nội trợ. Tất nhiên là Naoko vẫn xem ti vi và chơi. Nhưng đó chỉ là để xả hơi thôi. Chẳng hạn, Naoko tự đặt ra một ngày chỉ xem ti vi một tiếng rưỡi. Kể cả có chương trình hay đến mấy thì nàng cũng không phá vỡ quy định này.

Có lần Hirasuke thử hỏi sao Naoko lại cố gắng thế. Naoko, lúc đó đang gọt táo đã trả lời một cách không do dự thế này:

"Nếu phá vỡ quy định một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Dần dần rồi sẽ hỏng hết. Cuộc đời em trước đây là một ví dụ điển hình đấy. Kết quả là từ tiểu học cho đến khi học cao đẳng, suốt cả mười bốn năm, mặc dù học toàn trường có tiếng cả nhưng em chẳng có được kỹ năng sống nào. Em không muốn lặp lại việc đó. Em thà chết còn hơn là phải hối hận thêm lần nữa."

Naoko bổ quả táo được gọt vỏ rất khéo ra làm tư, lấy nĩa xiên một miếng rồi đưa cho Hirasuke: "Bố này." Hirasuke vừa ăn táo vừa nghĩ: "Cuộc đời trước kia khiến Naoko hối hận ư ?"

Naoko không chỉ nghĩ tới mỗi việc học. Có vẻ như nàng nhận thức được rằng cũng phải để ý tới cả những chuyện khác nữa. Nàng đọc nhiều sách hơn hẳn. Nàng còn lau chùi dàn máy mini bấy lâu nay bám đầy bụi để nghe nhạc.

Mỗi khi đọc được cuốn sách hoặc bài hát nào khiến mình xúc động, Naoko lại khoe với Hirasuke, mắt long lanh bảo: "Thế giới này có bao nhiêu thứ tuyệt vời. Chẳng cần tốn nhiều tiền mà vẫn có thể dễ dàng có được những thứ khiến mình hạnh phúc hay khiến mình phải thay đổi cách nhìn. Không biết tại sao từ trước tới giờ em không nhận ra điều đó nhỉ ?"

Naoko cũng rất quý bạn bè. Đương nhiên là nàng rất tích cực làm bạn với những đứa chưa chín chắn bằng mình. Naoko học giỏi, lại hay quan tâm đến người khác nên được rất nhiều bạn bè quý mến.

Có hôm Chủ nhật nàng mời mấy người bạn đến chơi. Nàng tự tay nấu ăn thết đãi các bạn. Đương nhiên là tất cả đều trố mặt kinh ngạc trước những món ăn được bày biện ra.

"Monami giỏi quá. Sao mà cậu làm được thế ?" "Cũng không có gì đâu. Các cậu muốn làm là làm được ngay thôi. Bây giờ có bao nhiêu dụng cụ, tiện lắm. Ngày xưa có phải nhà nào cũng có lò vi sóng đâu. Toàn phải dùng nồi hấp, rất vất vả. Các bà mẹ bây giờ sướng nhiều rồi."

"Khiếp, Monami nói năng như bà cụ ấy."

"Thì tớ cũng phải cảm ơn vì có những thứ đó mà." Naoko giờ rất điêu luyện trong việc chống chế mỗi khi lỡ lời.

"Mấy đứa đó là cô giáo của em đấy." Có lần Naoko đã nói với Hirasuke như thế sau khi các bạn ra về.

"Ý em không phải bảo tụi nó là hình mẫu để em xử sự cho đúng một học sinh cấp II. Ở với bọn chúng, em có cảm giác giá trị quan xưa trong em cũng thay đổi. Cứ như thể những nụ thần kinh không biết đến sự tồn tại của những giá trị quan đó đang nảy mầm. Chơi với mấy đứa đó xong, chắc chắn hình ảnh về thế giới của em sẽ đổi màu."

Hirasuke hiểu hết ý nghĩa các từ Naoko nói, nhưng xét về mặt cảm giác, đó là một thể loại câu chuyện vượt tầm hiểu biết của gã. Gã chỉ nói được mỗi câu: "Thế à ! Hay nhỉ ?" Gã buộc phải thừa nhận rằng giữa gã và nàng đang xuất hiện những khoảng cách vô hình.

Gã hiểu rằng dù con người kia là Naoko nhưng học lực cũng như cảm xúc của Naoko đang bị bộ não còn non trẻ của Monami chi phối. Có những điều chỉ ở tuổi mới lớn mới nhận ra, khi có tuổi người ta sẽ không thể nhận ra nữa. Đó chính là những điều mà hiện giờ Naoko đang cảm nhận được.

Rắc rối ở đây là bản thân Naoko lại không hiểu hết được sự thay đổi về mặt cảm xúc này. Và đương nhiên là Hirasuke cũng không theo được sự thay đổi đó. Đối với gã, Naoko cho dù vẻ bề ngoài là Monami đi nữa thì nàng vẫn là vợ của gã.

Hôm đó, Hirasuke về nhà muộn hơn mọi ngày. Có một buổi liên hoan chào đón hai nhân viên mới đến xưởng. Gã về lúc giữa tăng hai nhưng cũng phải gần mười một giờ mới về đến nhà. Gã hơi ngà ngà say và thấy rất sảng khoái.

Gã cởi giày ở tiền sảnh, gọi với vào trong nhà: "Xin chào !" Không có tiếng trả lời. Gã đi thẳng vào chỗ bồn rửa mặt, thấy trong phòng tắm có ánh sáng đèn và tiếng vòi hoa sen đang chảy.

Hirasuke mở cửa. Gã nhìn thấy tấm lưng nhỏ của Naoko.

Đang gội đầu bằng vòi hoa sen, Naoko giật mình quay lại. Chiếc vòi hoa sen tuột khỏi tay nàng, nước chảy tung tóe, bắn cả lên tường. Naoko vội vàng tắt vòi.

"Chồng làm em giật cả mình. Đừng có tự nhiên mở cửa thế chứ." Naoko nói, giọng hơi the thé.

"À, anh xin lỗi." Hirasuke nghĩ chẳng lẽ gã nên gõ cửa. "Anh vừa mới về, cho anh tắm cùng luôn nhé."

"Em... em sắp xong rồi."

"Anh muốn tắm luôn. Người đang đầy mùi thuốc lá." Nói đến đó thì Hirasuke cũng bắt đầu cởi quần áo.

Lâu rồi gã không tắm cùng Naoko. Những lúc gã định đi tắm thì nàng lại đang bận học bài.

Hirasuke cởi hết cả quần áo, đi vào phòng tắm. Naoko đang rửa mặt. Hirasuke dùng chậu tráng qua người rồi ngâm mình trong bồn tắm. Tự nhiên cổ họng gã phát ra tiếng rên cố hữu của lứa đàn ông trung niên, tiếng rên như bật ra từ đáy lòng.

"Ngày hôm nay thật là tệ." Hirasuke thả người chìm đến ngực. "Ông trưởng phòng dỗi vì chẳng ai mời ông ta đi nhậu nhẹt. Việc gì phải quan tâm đến cái ông rách việc đấy chứ. Ai cũng phải gò lưng ra để làm vừa lòng ông ấy rồi còn gì."

"Hừm, mệt đấy nhỉ." Giọng Naoko lơ đễnh. Nàng vắt khô chiếc khăn tắm đã bị ướt rồi lau tóc và mặt. Nàng xoay người, quay lưng về phía Hirasuke.

Rồi nàng bắt đầu lau người, lưng vẫn quay về phía Hirasuke. Thấy thế, Hirasuke lấy làm lạ.

"Sao thế ? Em không vào tắm à ? Bao giờ gội đầu xong em cũng tắm lần nữa cơ mà ?"

"Vâng, nhưng hôm nay thì thôi." Naoko nói, vẫn không quay người lại.

Đúng lúc Naoko đứng lên để đi ra ngoài, Hirasuke thoáng nhìn thấy chỗ đó.

"Ôi kìa." Hirasuke nói với ra từ trong bồn tắm.

Naoko ngoái cổ lại nhìn nhưng không xoay hẳn người lại, điệu bộ như muốn hỏi có chuyện gì.

"Chỗ đó mọc rồi đấy hả ?" Gã chỉ về phía dưới bụng Naoko. "Cho anh xem nào." Hirasuke nhỏm người lên.

"Chỗ đó thế nào mà chả được." Naoko quay ngoắt hông về phía Hirasuke.

"Gì thế. Cho anh xem cũng được chứ sao." Hirasuke với tay về phía hông Naoko. Gã túm được phần xương hông của Naoko, định kéo về phía mình.

"Anh đừng động vào." Naoko hất tay Hirasuke ra. Nàng còn ấn cả vai gã xuống.

Hirasuke mất thăng bằng, ngồi bệt xuống bồn tắm, nước chui cả vào mũi.

Naoko ra khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Nàng ra ngoài mà không mặc quần áo.

Hirasuke ngồi thần trong bồn tắm một lúc lâu. Gã không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Thế là thế nào ?

Mình là chồng cơ mà ? Chồng nhìn vợ không mặc quần áo thì có gì là xấu ?

Vì đó là cơ thể của Monami ư ? Nhưng Monami là con gái mình cơ mà ? Lúc trước mình chả thay bỉm cho nó là gì.

Nỗi tức giận vì bị hắt hủi bủa vây lấy gã. Tuy vậy nó cũng không kéo dài lâu. Gã không biết diễn tả tình trạng này thế nào, nhưng gã hiểu có vẻ như gã đã ngáng chân vào sợi chỉ mong manh đang chạy qua tâm hồn Naoko.

Gã ra khỏi phòng tắm mà chẳng thèm tráng qua người. Lúc đấy gã mới sực nhớ là gã chưa chuẩn bị đồ lót và đồ ngủ để thay. Gã đã định nhờ Naoko lấy đồ cho gã.

Không còn cách nào khác, gã đành mặc lại đồ lót ban nãy, xỏ chân vào chiếc quần mặc đi làm rồi ra khỏi phòng tắm.

Naoko không có ở phòng dưới tầng một. Hirasuke lên tầng hai. Gã thay đồ lót, mặc bộ đồ ngủ ở nhà rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng của Naoko.

Naoko đang mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, ngồi ở giữa phòng, tay ôm đầu gối, lưng xoay về phía Hirasuke. Trong tay Naoko là con gấu Teddy. Chắc chắn là Naoko biết cửa mở nhưng nàng chẳng mảy may nhúc nhích.

"Em này, ừ, chuyện ban nãy, anh xin lỗi nhé." Hirasuke gãi đầu. "Anh hơi say ấy mà. Dạo này anh uống kém thật."

Nói xong gã cười lớn. Nhưng Naoko vẫn không phản ứng gì.

Gã định quay ra thì Naoko lên tiếng: "Chồng thấy lạ đúng không ?"

"Sao cơ ?"

"Chồng thấy lạ đúng không ?" Naoko nhắc lại. "Vì có thế thôi mà em cũng cáu."

"Không..." Hirasuke không nói tiếp được nữa. Naoko ngẩng lên. Nhưng nàng không quay lại nên Hirasuke không nhìn thấy mặt.

"Em xin lỗi." Naoko nói. "Chẳng hiểu sao em lại không thích."

"Em không thích anh động vào à ?"

"Vâng, với cả..."

"Nhìn cũng không ?"

"Vâng." Naoko gật đầu.

"Vậy hả ?" Hirasuke thở dài, gãi gãi vào bên thái dương. Gã chợt nhìn vào đầu ngón tay. Đầu ngón tay gã bóng lên vì dầu. Nguyên nhân là do gã vào nhà tắm nhưng chưa rửa mặt đã đi ra. Gã tự trách đúng là bệnh ở bẩn của đàn ông trung niên.

"Con xin lỗi." Naoko nhắc lại. "Con cũng chẳng biết tại sao nữa. Không phải là con ghét bố đâu."

Hirasuke không biết phải nói gì. Không hiểu trước mắt gã bây giờ là vợ hay con gái nữa.

Dù là ai đi nữa thì gã chỉ có một thái độ để lựa chọn. "Bố hiểu rồi. Con đừng bận tâm. Giờ ai tắm riêng người đấy nhé. Bố không tự tiện mở cửa nữa đâu."

Naoko sụt sịt. Bờ vai nhỏ khẽ rung lên từng nhịp. "Có gì đâu mà khóc." Hirasuke cố giữ giọng vui vẻ. "Có lẽ phải thế này mới là bình thường."

Naoko từ từ quay lại. Mắt nàng đỏ hoe.

"Cứ thế này rồi chúng ta sẽ tan vỡ mất thôi."

"Đừng nói linh tinh. Chẳng có gì tan vỡ ở đây cả." Giọng Hirasuke hơi bực.

24.


CHIẾC ĐỒNG HỒ BỎ TÚI MÀ KAJIKAWA ITSUMI tặng vẫn nằm trong ngăn kéo tủ ở phòng khách suốt một năm rưỡi. Khi Hirasuke bất ngờ được cử đi công tác ở Sapporo, gã mới lôi nó ra.

Làm trưởng dây chuyền sản xuất như Hirasuke họa hoằn lắm mới phải đi công tác. Những lần hiếm hoi đó thường là đi xem những kỹ thuật mới được ứng dụng. Chuyến công tác lần này cũng vậy.

Nhà máy của Hirasuke đang sản xuất vòi phun xăng vào động cơ theo chu trình máy tính, sắp tới, nhà máy của gã định đưa vào sử dụng thiết bị đo tức thời lượng xăng phun được là bao nhiêu. Vì vậy gã và Kijima, Kawabe - phụ trách kỹ thuật sản xuất - phải đi xem thiết bị đo này. Trụ sở của hãng sản xuất ở Sapporo.

"Nếu muốn thì đi về trong ngày cũng được. Nhưng hôm đó là thứ Sáu rồi, cũng chẳng cần vội về làm gì. Cậu lâu rồi cũng chẳng đi du lịch gì, Hirasuke nhỉ. Mùa thu ở Hokkaido đẹp lắm đấy. Có lá đỏ này." Ông trưởng phòng Kosaka chuyển giọng thì thầm: "Mà ở Sapporo có chỗ đấy đấy."

"Chỗ đấy ?"

Hirasuke nghiêng đâu tỏ vẻ chưa hiểu thì ông Kosaka đã nhăn mặt chê gã là đồ chậm hiểu.

"Nói đến Sapporo là nói đến Susukino còn gì !"

"À, cái đó à."

"Sao mà nghệt ra thế ? Từ khi vợ mất, cậu chẳng chơi bời gì cả. Thi thoảng cũng phải đến đó để nạp lại năng lượng chứ." Kosaka hạ giọng. "Các nhà chứa ở Susukino nghe nói có nhiều gái đẹp lắm đấy," rồi mỉm cười nhe hàm răng bắt đầu ố vàng.

Hirasuke chẳng hề nghĩ gì tới nhà chứa ở Sapporo, nhưng gã thấy thích vì được đi Sapporo. Gã chưa từng đặt chân đến Hokkaido bao giờ.

Đáng lo nhất là Naoko, nhưng việc đó được giải quyết khá đơn giản, chị gái Yoko của Naoko dưới Nagano sẽ lên Tokyo khi Hirasuke đi Sapporo. Mùa xuân vừa rồi, con gái của Yoko lên Tokyo học đại học. Yoko rất muốn có dịp lên Tokyo thăm con.

"Em phải gọi chị mình là bác à. Sẽ vui lắm đây." Naoko cười một mình.

Nhắc đến Sapporo, Hirasuke nhớ ra một chuyện. Gã mở ngăn kéo riêng của gã ở tủ trong phòng khách, lấy ra một tờ giấy được gấp nhỏ lại. Đó là tờ biên lai gửi tiền mà tài xế Kajikawa gửi cho người vợ trước. Gã đã định vứt đi rồi nhưng cuối cùng lại cất trong ngăn kéo.

Địa chỉ ghi quận Toyohira, thành phố Sapporo. Gã xem bản đồ thì thấy cũng không xa ga Sapporo là bao.

Đến tận bây giờ, Hirasuke vẫn không quên được mẹ con nhà Kajikawa. Xét về khía cạnh mất đi người thân, mẹ con nhà họ không khác gì với các gia đình khác. Nhưng hai mẹ con đó không thể chìa tay ra xin ai đó cứu giúp. Thậm chí họ còn phải cúi mặt vì xấu hổ cho đến phút cuối cùng.

Tài xế Kajikawa vẫn gửi tiền cho người vợ trước. Chính vì thế mà anh ta đã làm việc đến kiệt sức để rồi gây ra vụ tai nạn thảm khốc. Thế nhưng sau khi anh ta chết, người vợ trước không hề liên lạc gì với gia đình Kajikawa. Cũng chẳng rõ là chị ta có biết về cái chết của Kajikawa không nữa.

Hirasuke thấy hối hận. Sau khi biết việc Kajikawa gửi tiền cho vợ trước, lẽ ra gã nên liên lạc với người phụ nữ có tên là Negishi Noriko kia. Ít nhất thì gã cũng phải xác nhận xem chị ta có biết việc Kajikawa Yukihiro đã chết hay không.

Gã định nhân chuyến đi công tác lần này sẽ tìm gặp người phụ nữ tên là Negishi Noriko đó. Gã muốn làm rõ điều mà mình chưa hiểu.

Nhưng đã hai năm rưỡi trôi qua kể từ vụ tai nạn. Giờ làm vậy thì có ích gì. Có lẽ chẳng ích gì thật. Kajikawa Yukiko không sống lại được, Itsumi cũng chẳng thể hạnh

phúc. Việc đó chỉ đem lại sự thỏa mãn cho một mình gã mà thôi.

Đúng lúc định từ bỏ ý định thì gã chợt nhớ tới chiếc đồng hồ bỏ túi. Gã tìm trong ngăn kéo lấy nó ra.

Vào hôm thứ Năm, tức trước hôm đi công tác, theo thông lệ Hirasuke được công ty cho nghỉ. Gã đến Ogikubo. Gã có việc cần đến cửa hàng đồng hồ ở đó.

"Chiếc đồng hồ hiếm có đấy." Matsuno Kozo, chủ cửa hàng nhìn chiếc đồng hồ rồi cười bảo. Hai bên gò má chảy xệ của ông ta, râu ria mọc lún phún trông giống như hạt vừng được rắc lên.

"Chắc nó cũng đáng giá chú nhỉ ?"

"Ừ, sao anh có nó thế hả Hirasuke ?"

"Cháu được một người tặng."

"Tức là không phải anh mua à ?"

"Không phải cháu mua đâu. Sao thế ạ ?"

"À không... tại cái nắp không mở được." Kozo kiểm tra đồng hồ bằng kính lúp. "Hình như cái móc bị hỏng." "Chú sửa được thì tốt quá." Hirasuke nói.

Matsuno Kozo có họ hàng xa với Naoko. Naoko kể rằng ông đã giúp đỡ nàng rất nhiều khi nàng từ Nagano lên Tokyo xin việc. Tất nhiên ông cũng đến viếng Naoko khi lễ tang được tổ chức ở Tokyo. Hirasuke vẫn nhớ gương mặt đầy nếp nhăn của Matsuno Kozo trở nên rúm ró khi ông bật khóc thành tiếng, bất kể lúc đó có đông người xung quanh.

Kozo không có con. Ông sống cùng người vợ cũng đã luống tuổi tại ngôi nhà kiêm luôn cửa hàng, cách ga Ogikubo chừng vài phút đi bộ. Ông treo biển cửa hàng là "Tiệm đồng hồ" nhưng việc sửa kính có vẻ là việc chính. Ngoài ra ông làm cả đồ trang sức nữa. Tuy nhiên hầu hết toàn là đặt hàng. Chẳng hạn, khách đưa bức ảnh chụp chiếc nhẫn Tiffany và yếu cầu làm giống hệt thì ông sẽ làm y hệt vậy. Nhẫn cưới của Hirasuke và Naoko cũng đặt làm tại đây.

Lý do Hirasuke mang chiếc đồng hồ đến đây là vì gã muốn biết giá trị của nó. Nếu chiếc đồng hồ có giá trị thì gã sẽ đưa nó cho Negishi Noriko. Gã có thể giải thích với chị ta rằng: "Tôi nhờ người ta xem thì thấy đây là chiếc đồng hồ có giá trị. Vì thế tôi không thể giữ nó được. Tóm lại, gã muốn có được lý do để đến gặp Negishi Noriko.

Người mà gã muốn thuyết phục nhất chẳng ai khác là chính bản thân gã.

"Mở được rồi." Kozo nói sau khi loay hoay với chiếc nắp bị hỏng. Trên tay ông là chiếc đồng hồ đã được mở nắp.

"Đáng giá phải không chú ?" Hirasuke rướn người qua tủ trưng bày.

"Ừm," Kozo nghiêng đầu. Ông cười, "Cái đó thì không thể nói được."

"Nghĩa là thế nào ? Không thể định giá được ạ ?"

"Giá à ? Chắc khoảng 3.000 yên gì đó thôi."

"Thế thôi ạ ?"

"Loại này ngày xưa bán nhiều lắm. Mà nó cũng được sửa mấy lần rồi. Tiếc là nó cũng chẳng phải loại cổ gì."

"Vậy ạ..."

"Ừ. Nhưng nó có giá trị khác đấy. Có lẽ ai đó sẽ cần đến nó."

"Tức là sao ?"

"Có cái này này. Nhìn xem." Kozo đứng lên, đưa chiếc đồng hồ đang mở nắp ra trước mặt Hirasuke.

Hirasuke đỡ lấy chiếc đồng hồ. Bên trong chiếc nắp có dán một bức ảnh.

Đó là bức ảnh của một đứa bé chừng năm tuổi. Đứa bé trông không giống Kajikawa Itsumi. Đó có vẻ là một cậu bé.