Bí Mật Của Khứ Hồi

Chương 6: Chuyện lúc xưa của tôi




Sau lần bị lừa bởi con rối hình nhân lần trước, lão chồng rất ấm ức. Đi công tác cũng không quên ném lại một câu:

- Đợt này anh về không có cái gì cả.

Tôi trợn mắt.

- Không nộp thuế thì miễn vé vào cửa.

Sau cùng, vẫn là lão nước mắt ngắn mắt dài xách va li rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng lão, trong lòng lại cảm thấy cô đơn một chút


ads

Chúng tôi bên nhau hơn mười năm, trong khoảng thời gian đó, tôi đã vật vã sống chết yêu đương với bao nhiêu người. Còn lão vẫn thủy chung sắt son đến phát khiếp, bố chồng tôi bảo, tính nó giống bố, xác định ai liền sống chết bám dai như con đỉa không buông tha. Nhìn biểu cảm cực kì tự hào này của ông, tôi cũng không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Mẹ chồng tôi cũng nằm trong hội pháp sư, giờ đã về hưu. Lúc trẻ, bà đã nổi tiếng với vẻ ngoài xinh đẹp, bố chồng tôi là người bình thường, hai người không cùng một đất nước. Sau này, vì có duyên nên gặp được nhau, bố chồng tôi theo bà hơn mười năm mới được bà chấp thuận, vậy nên khi biết con trai mình biết yêu, ông bay sang tận đây, gặp riêng tôi đàm đạo, chung quy khuyên tôi hãy mau nhận lời đi, không thì con trai ông sẽ khổ sở lắm

Mẹ chồng tôi biết chuyện, lập tức xách lỗ tai bố chồng tôi về, trước khi đi còn rất hiên ngang phán một câu.

- Lão già này tâm trí không bình thường, con không cần quan tâm lão ta, cứ tung hoành ngang dọc đi. Khi nào chán thì hãy tính tiếp.

Tôi...??

Hai người họ là ai vậy?

Tôi lúc ấy ốm vừa mới hết, tinh thần còn chưa tỉnh táo, thật sự không hiểu hai người họ đang nói gì. Lúc kể chuyện này cho Lão chồng nghe, cậu ta mặt mày tím tái, sau đó hỏi tôi có làm sao không? Tôi hỏi cậu ta biết hai người đấy à, cậu ta liền nghiến răng:

- Không biết.



Lão chồng tôi là học bá trong truyền thuyết. Khi còn trên ghế nhà trường đã khiến bao nhiêu con tim thiếu nữ đổ vỡ.

Chỉ có trời mới biết, đằng sau vẻ mặt hại nước hại dân kia, lão lại là tên hậu đậu đúng nghĩa. So về năng lực, lão đánh không lại tôi, lần này cho đến lần khác đều bị đánh cho bay lên trời. Chân không chạm nổi đất.

Có hôm tôi bị bệnh, nhờ lão nấu cháo. Hôm sau mười ngón tay hết bảy ngón đã dán keo cá nhân.

Gu thẩm mỹ của tôi khác người, vẫn luôn thích mẫu nam tính góc cạnh, với vẻ ngoài bạch công tử của lão đương nhiên không thèm chú ý đến. Trong gần mười năm đó, lão luôn để chuyện này trong lòng. Lần nào đánh nhau, lão cũng chủ động ăn cực khổ lao ra trước. Sau đó hỏi tôi: "tớ như vậy đã đủ đàn ông chưa"

Lúc ấy trong đầu tôi xẹt qua một tia suy nghĩ. Tại sao trên đời này lại có người đần như thế?

Sau khi học xong cấp ba, lão bắt đầu trở về nước học tiếp đại học, tôi vẫn chăm chỉ ở bên này ngày ngày đại chiến với mấy tên ma thần.

Lúc buồn chán hay áp lực chuyện học hành, tôi liền mở cổng không gian, bước chân đến thành phố tìm lão.

Khoảng cách địa lý với chúng tôi không là vấn đề, chỉ duy một điều, vừa xuất hiện ở địa phận nước khác lại có thêm vài cô pháp sư và thần cai quản đến thăm hỏi.

Đương nhiên là nhìn tôi với ánh mắt không thiện ý. Xem chừng, học bá như lão lại bắt đầu gieo duyên khắp nơi rồi.

Mỗi vị thánh như tôi đều có ba vị thần hỗ trợ khắp nơi, lần đầu đến nước người khác, tôi đương nhiên hiền lành dễ tính.

Lần thứ hai, lần thứ ba đến đều bị làm khó làm dễ, trong người bắt đầu thấy khó chịu

Tôi trở về nhà, nối liên lạc với mấy người bạn cũ. Đừng xem thường mạng lưới nội bộ của Thánh chức.

Ngoài Hikiran trái tim sắt đá ra, tôi đều liên hệ với toàn bộ người cần thiết. Hôm sau, khi xuất ngoại, cả không gian liền trời quang mây tạnh, biển không gợn sóng.