Bí Mật Của Đông Chí

Chương 94




Cơm chiều hai người chọn một quán thịt nướng mới mở, nơi này cách nhà khách Thanh Thụ đang ở một con phố, cơm nước xong vừa lúc có thể tản bộ đi về.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thanh Thụ hỏi Đông Chí: “Không gọi Trang Châu tới sao?”

Đông Chí từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Tiểu gia khó chịu, hôm nay không muốn thấy anh ta.”

Thanh Thụ lắc đầu bật cười, từ một số thói quen của Đông Chí có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này lớn lên trong sự sủng ái của những người xung quanh. Phát hiện này vừa khiến anh vui mừng lại vừa có chút xót xa trong lòng. Anh cảm thấy Tiểu Ngư nên được mọi người sủng ái mà vô tư vô lự lớn lên, nhưng sự sủng ái này không xuất phát từ người thân ruột thịt của cậu ấy, lại khiến anh cảm thấy có chút khổ sở.

Giọng Thanh Thụ bất giác trở nên ôn nhu hơn, tựa như trước mặt anh lúc này là một đứa nhỏ cần được dỗ dành mới có thể vui vẻ trở lại: “Làm sao vậy, cậu ấy chọc giận em à?”

Đông Chí lắc đầu. Anh không am hiểu tố khổ với người khác, hơn nữa còn là một đại nam nhân bị một nữ nhân muốn tới đào góc tường nhà mình chọc tức, anh cũng có chút nói không nên lời. Về lý trí mà nói, Đông Chí rất rõ ràng biết cô gái tên Emily kia là do Trang lão gia tử bày kế mà chủ động bò tới chỗ Trang Châu, bản thân Trang Châu không làm sai cái gì, hơn nữa còn thực chủ động thẳng thắn với mình, một chút cũng không muốn gạt mình. Từ điểm này mà nói, hôm nay hẳn nên biểu dương anh ấy, nhưng vừa nghĩ tới có một ông già chưa từng gặp mặt lén lút ở trong tối đối nghịch với mình, hơn nữa còn muốn giật dây Trang Châu trở về, anh lại cảm thấy trong lòng tràn đầy khó chịu.

Không phải là đang cậy già mà lên mặt sao?

Già thì có gì đặc biệt hơn người? Già thì có thể không nói lý, có thể tùy tiện an bài đời sống riêng tư của người khác, có thể không kiêng nể gì mà khiến người khác thêm phiền sao? Đông Chí nghiến răng nghiến lợi cắn xé miếng thịt ba chỉ, quyết tâm đem phẫn nộ của mình đối với lão già hồ đồ kia hết thảy hóa thành thức ăn, một hơi cắn nuốt!

Thanh Thụ đại khái đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Tiểu Ngư đã lớn rồi, không muốn nói thì anh cũng không tiện truy vấn. Đang định tìm đề tài dẫn dắt sang chuyện khác, thì thói quen nghề nghiệp trường kỳ tạo cho anh một thần kinh cảnh giác cao độ, chỉ một ánh mắt xúc động âm thầm rình coi, Thanh Thụ đã nhạy bén phản ứng lại, quay đầu nhìn qua, người nọ còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, vừa lúc cùng gã chạm mặt.

Là một nam nhân trẻ tuổi, tướng mạo không đến nỗi chỉ là lông mày khóe mắt mang theo một cỗ hương vị bừa bãi tùy ý, tựa như ai thấy hắn cũng phải tự giác tránh đường.

Thanh Thụ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi Đông Chí: “Sau lưng em, bàn trong góc có một nam nhân vẫn nhìn về phía chúng ta, là người quen của em sao?”

Đông Chí theo phương hướng Thanh Thụ nói thoáng nhìn qua, lập tức văng ra một câu thô tục.

Cái bàn trong góc cách bọn họ không xa là một cái bàn lớn có khoảng mười người đang ngồi cùng nhau, cả bàn toàn trai thanh gái lịch vây quanh vỉ nướng vui vẻ, thoạt nhìn tựa như một cuộc họp mặt cá nhân, nhưng sao lại chọn một quán ăn không chút thu hút nào, liệu có phải do không muốn ai chú ý tới? Nhưng cái tên đang ngồi vị trí chủ tọa kia là một tên đại kiêu ngạo chắc chưa bao giờ biết kín đáo là cái khỉ gì đi?

Đông Chí nghĩ không ra Đồ Thịnh Bắc sao lại chọn một quán ăn bình thường thế này, loại nhà hàng bình dân này cùng với khí chất thổ hào của gã quả thực rất không hài hòa. Anh căm giận thu hồi tầm mắt: “Sao vận khí của lão tử lại kém như vậy chứ? Bà nó chứ, hết người này tới người khác đến làm phiền lão tử?!”

Thanh Thụ nghi hoặc: “Quen?”

Đông Chí đem mối quan hệ sâu xa giữa mình và anh em Đồ gia chọn lọc nói lại một lần, còn nhắc tới đứa em trai phiền toái của gã: “Thằng nhóc kia chính là bị chiều hư rồi, thậm chí còn có chút não tàn, còn thằng anh nó thì mười phần ác bá, ỷ vào bản thân có quyền có thế luôn coi mình như Thiên Vương lão tử. Mẹ nó, thật muốn tìm cơ hội chụp bao tải đánh nhừ tử một trận.”

Ánh mắt Thanh Thụ lóe sáng, vô ý thức liếc mắt nhìn về phía bên kia. Ngồi cạnh bàn bọn Đồ Thịnh Bắc là mấy thành phần tri thức trẻ tuổi, trong đó có một cô gái sắp kết hôn đang khoe khoang nhẫn kim cương với đám bạn bè xung quanh, viên kim cương xinh đẹp màu hồng nhạt, to bằng hạt đậu tương, dưới ánh đèn trông có vẻ rực rỡ lóa mắt.

Ở phía sau bọn họ, một đạo nhân ảnh đứng dậy. Thanh Thụ ngẩng đầu liếc nhìn Đồ Thịnh Bắc đang đi về phía bọn họ. Khoảng cách gần, tướng mạo gã coi như anh tuấn, chỉ là thần khí trên mặt thật sự khiến người ta chán ghét. Thanh Thụ nhíu mày, thu hồi tầm mắt, rời sang nhìn Đông Chí đang mở nắp chai rượu: “Em đừng uống nữa, lát nữa còn phải lái xe.”

Đông Chí tâm tình không vui, cảm giác bị đè nén đương nhiên muốn tìm rượu giải sầu: “Lát nữa có thể bắt xe về, không sao cả.”

Thanh Thụ còn chưa kịp nói chuyện, dư quang khóe mắt liền thoáng nhìn gã nam nhân không được hoan nghênh đang đi tới gần bọn họ, xem ra gã đúng là hướng về phía bọn họ mà tới, Đông Chí cũng thấy nhưng không thèm để ý. Tên này không những không phải bạn anh mà thậm chí ngay cả người quen cũng không phải, nhiều lắm cũng chỉ tính là có nhận thức, hơn nữa còn là người ước gì cả đời này không bao giờ gặp mặt. Vậy cần gì phải tốn hơi để ý tới gã làm gì.

Đồ Thịnh Bắc hiển nhiên không nghĩ như vậy, gã đứng cạnh bàn, hai tay chống lên mặt bàn, mỉm cười nhìn Đông Chí: “Thầy Lăng, đã lâu không gặp.”

Đông Chí nhìn gã bằng nửa con mắt, thản nhiên nói: “Hóa ra là Đồ thiếu gia, sao anh lại hạ mình tới loại quán cơm dành cho tiểu dân chúng thế này? Thật sự rất kỳ quái.”

Đồ Thịnh Bắc đã có vài phần say xỉn, nhìn Đông Chí mặt cười càng tỏ ra vui vẻ: “Gần đây lỗ tai hay ngứa, vẫn thường nghe người ta nhắc tới thầy giáo Lăng, không ngờ hôm nay lại gặp được người thật, chúng ta đúng là có duyên phận.”

Thanh Thụ nhíu mày.

Đông Chí dùng loại giọng điệu phê bình học sinh đáp lại: “Đừng có loạn dùng từ, Đồ thiếu, hai từ duyên phận này không thể dùng như vậy, không phải anh học ngữ văn ở Châu Phi đấy chứ?”

Đồ Thịnh Bắc bật cười: “Cậu là thầy giáo, hay là cậu tìm cơ hội dạy riêng cho tôi đi?”

Đông Chí kinh ngạc nhìn gã, tên này nói chuyện mang theo ngữ khí ngả ngớn, không giống với mấy lần trước chạm mặt. Đông Chí đoán không ra gã đang định đùa giỡn cái gì: “Anh rốt cuộc là có chuyện gì? Không có việc gì thì mời anh đi cho, anh không thấy hai chúng tôi đang ăn hay sao?!”

Đồ Thịnh Bắc tự ý kéo ghế ra ngồi xuống, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh còn có một người khác, gã nghiêng đầu nhìn mặt Thanh Thụ, ngây người một chút, xoay trở về nhìn Đông Chí, sau đó lại quay sang nhìn Thanh Thụ, rồi sau đó… Gã nhắm mắt lắc lắc đầu.

Đông Chí: “…”

Thanh Thụ cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Tên này chắc uống không ít rồi đi?!”

“Ai biết a,” Đông Chí bất đắc dĩ vẫy vẫy tay về đám bạn cùng bàn của gã, ý bảo bọn họ tới mang người đi đi. Một nam một nữ nhanh chóng chạy tới đỡ người, ai ngờ Đồ Thịnh Bắc còn cố bướng bỉnh nán lại, đẩy hai người kia ra, sán lại khoác tay lên vai Đông Chí: “Thầy Lăng, có câu này tôi nghẹn thật lâu muốn hỏi cậu.”

Đông Chí hất tay gã ra nhưng không được, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Anh đừng tưởng tôi không dám đánh anh.”

Đồ Thịnh Bắc ghé sát tai Đông Chí thấp giọng nở nụ cười: “Cũng đã được vài tháng, người cậu theo đuổi sao rồi?”

Những lời này lập tức giẫm trúng quả mìn trong lòng Đông Chí, anh lập tức nóng nảy đẩy gã ra: “Quản mày phóng thí!”

Đồ Thịnh Bắc bật cười, giống như tán tỉnh mà hướng về phía lỗ tai anh khẽ thổi khí: “Nếu không theo đuổi được, vậy thì… theo đuổi tôi đi, kỳ thật tôi cũng không kém ai.”

Đông Chí: “…”

Hôm nay đầu tên này bị kẹp cửa sao?

Thanh Thụ khó chịu đứng dậy, kéo tên kia từ trên vai Đông Chí ra: “Nơi công cộng, thỉnh anh chú ý chừng mực!”

Đồ Thịnh Bắc đứng lên, ngã trái ngã phải mà cho Đông Chí một cái hôn gió, rồi bị hai bằng hữu lôi đi.

Đông Chí cũng triệt để không muốn ăn nữa. Anh cảm thấy hôm nay ra khỏi cửa đã không xem hoàng lịch, hôm nay là một ngày cực kỳ xui xẻo tuyệt đối không nên xuất hành.

“Chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”

Thanh Thụ thu hồi tầm mắt khỏi đám người Đồ Thịnh Bắc bên kia, cười nói: “Cần gì phải đổi, chờ đó, cho em xem náo nhiệt.” Nói xong lấy điện thoại ra ấn một dãy số, nói với đầu dây bên kia: “Cử vài người tới đây, có chút phiền toái.”

Đông Chí không hiểu gì nhìn anh, đang định hỏi lại thấy Thanh Thụ đặt một ngón tay trước môi ra hiệu đừng lên tiếng.

Đông Chí lòng hiếu kì bị khơi dậy: “Anh gọi cho ai vậy?”

“Tả Hạc.” Thanh Thụ cười nói: “Lần này bọn anh tới Tân Hải là vì hợp tác với đội cậu ta. Anh và cậu ta cũng coi như ăn ý, nhờ cậu ta giúp một chút không thành vấn đề.”

“Giúp cái gì?”

Thanh Thụ liếc mắt nhìn về phía Đồ Thịnh Bắc, ý vị sâu xa nở nụ cười: “Tiểu dân chúng như chúng ta có lẽ không có biện pháp đối phó gã, nhưng chỉnh gã một chút thì không thành vấn đề.”

Đầu Đông Chí đầy dấu chấm hỏi, đang định hỏi tiếp lại cảm thấy dưới chân có vật gì lạch bạch lướt qua, cúi đầu nhìn, là hai con chuột xám theo góc tường chạy tới, một trước một sau đứng dưới chân Thanh Thụ. Thanh Thụ lật lật mấy miếng thịt nướng trên vỉ, gắp vài miếng để vào đĩa, lẳng lặng đặt dưới chân mình, còn thấp giọng thì thầm cái gì đó với hai con chuột.

Đông Chí: “…”

Thanh Thụ ngồi thẳng, cười nói với anh: “Nhờ người hỗ trợ vẫn nên cảm tạ một chút.”

Đông Chí ân ẩn đoán được Thanh Thụ đang muốn chỉnh Đồ Thịnh Bắc nhưng cụ thể chỉnh như thế nào anh một chút cũng đoán không ra, trong lòng tò mò không chịu nổi, chợt nghe nhóm nữ nhân phía sau kêu lên.

“Vừa rồi còn ở đây mà…tớ tháo ra rồi để ở đây…” một cô gái tóc xoăn nhảy dựng lên, thần sắc lo âu, quả thực như muốn khóc lên: “Tớ chỉ muốn xem một chút rồi sẽ trả lại cho chị Na Na…”

Mấy cô gái cùng bàn cũng lộ ra thần sắc bối rối, cô gái tên Na Na chính là người đã khoe chiếc nhẫn kim cương cho mấy người còn lại, chắc do tuổi lớn hơn mấy cô gái kia nên sắc mặt cô so với mấy người kia âm trầm hơn một chút, vừa vỗ lưng cô gái đang hoang mang rối loạn hét ầm lên kia vừa an ủi nói: “Không sao, chúng ta đều còn ở đây, nhẫn khẳng định không thể vô duyên vô cớ biến mất, tìm hết dưới gầm bàn, dưới giấy ăn xem, không được bỏ qua chỗ nào, đừng khóc…”

Cô gái ngồi bên cạnh Na Na cầm di động muốn báo cảnh sát, Na Na đại khái không muốn khiến mọi chuyện bị xé lớn, nhưng mấy cô gái bên cạnh đều nói nhẫn cưới quý giá như vậy, không thấy đương nhiên phải báo cảnh sát, cũng thuận tiện rửa sạch hiềm nghi cho nhau. Vạn nhất bị kẻ xấu lấy đi, bọn họ về sau sao có thể chơi cùng Na Na được nữa.

Đông Chí ngốc hồ hồ nhìn tình cảnh hỗn loạn này, xoay mặt lại liền thấy vẻ mặt tươi cười của Thanh Thụ, vội vàng lấy chân đá anh một cái: “Không phải là anh làm đấy chứ, anh họ?!”

Thanh Thụ thở dài một tiếng, ý bảo tiếp tục xem náo nhiệt đi.

Cảnh sát tới thực nhanh, mấy cô gái cũng không ngờ cảnh sát lại xuất hiện nhanh như vậy, vội vàng chạy tới líu ríu kể lại tình hình, cảnh sát cũng vội vàng giúp đỡ tìm đồ. Trong đó một viên cảnh sát đứng tuổi hỏi cô gái tóc xoăn đang khóc nức nở: “Mấy cô vẫn luôn ngồi ở đây? Có ai đi ngang qua hay lại gần các cô không? Hoặc là có ai va chạm gì với các cô?”

Cô gái tóc xoăn tựa như bị điện giật, lập tức nhảy dựng lên chỉ vào một góc, bởi vì kích động mà giọng nói có chút thay đổi: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi người này có đi ngang qua bàn chúng tôi, còn tựa vào cạnh bàn chúng tôi, suýt nữa còn đụng đổ chai rượu trên bàn!”

Người cô chỉ chính là Đồ Thịnh Bắc.

Một bàn Đồ Thịnh Bắc cũng không phải dạng lương thiện gì, vừa nghe cô bé kia ám chỉ đều hùng hùng hổ hổ đứng dậy nói lại. Cảnh sát cũng thấy đám người kia không dễ chọc, nhưng người báo án đã cung cấp manh mối cho dù thế nào bọn họ vẫn phải qua đó hỏi một chút.

“Vị tiên sinh này, có phải vừa rồi anh từng chạm vào bàn bọn họ như lời cô gái kia nói không?”

Đồ Thịnh Bắc tùy tiện cười với viên cảnh sát: “Mày muốn hỏi cái gì? Muốn hỏi có phải là tao đã lấy cái nhẫn đểu kia của bọn nó hay không chứ gì?”

Đồng chí cảnh sát bị ngữ khí kích thích này của gã có chút không vui lòng: “Vị tiên sinh này, đề nghị anh phối hợp điều tra, nơi này đã xảy ra án trộm cướp, bất luận là manh mối gì có liên quan chúng tôi đều phải hỏi tới.”

Đồ Thịnh Bắc vẻ mặt khinh thường: “Thực cmn thối nát, rốt cuộc bọn mày có muốn giữ miếng cơm không?”

Đồng chí cảnh sát cũng nổi giận: “Bọn tôi đang làm theo trình tự công tác bình thường, đề nghị vị tiên sinh này phối hợp với cảnh sát.”

Đồ Thịnh Bắc đối với đám nữ nhân líu ríu rất không kiên nhẫn: “Mày không phải muốn hỏi tao có trộm cái nhẫn đểu của mấy đứa nó sao? Mày xem trên người tao có mấy cái túi áo? Trộm rồi để đâu? Ở đây? ở đây? Hay ở đây?” Vừa nói, gã vừa moi hết túi áo ra cho mọi người xem.

Đồng chí cảnh sát bị chọc tức tới mặt mày trắng bệch, cậu làm cảnh sát không bao lâu, không tiếp xúc nhiều với nhân sĩ đặc quyền, nhưng vị Đồ Thịnh Bắc này tư thế rõ ràng đang nói cho cậu biết: Đừng đến phiền tao, tao không phải loại người tiểu dân chúng thấp cổ bé họng như mày có thể trêu chọc.

Phàm là thanh niên trẻ tuổi đều có vài phần nóng nảy, cho dù biết rõ người trước mắt không thể chọc vào nhưng giữa nơi công cộng bị trêu ngươi như vậy, cho dù không tức giận thì thái độ cũng trở nên cứng rắn hơn: “Tôi hỏi lại một lần, anh có từng chạm vào cái bàn kia không?!”

Đồ Thịnh Bắc móc hết túi áo ra rồi lại đút tay vào túi quần, vẻ mặt đùa cợt nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi: “Không phải muốn hỏi ông đây có ăn trộm không sao? Ông cho mày xem, ông thấy mày đang rất tức giận, mày nhất định không biết mày đã giẫm phải mìn rồi, đồ ngu. Sau này khi mày tới cầu xin tao…” Thân thể gã cứng đờ trong giây lát.

Mọi người trong nhà hàng đều theo phản ứng quỷ dị của gã mà an tĩnh lại.

Đông Chí đã đoán được kết quả, nhưng lòng hiếu kì vẫn không giảm bớt. Anh nhịn không được ghé tới bên tai Thanh Thụ thì thầm hỏi: “Làm thế nào mà… A, là chuột?”

Thanh Thụ xoa xoa đầu em trai, trong mắt lộ ý cười: “Xả giận giùm em.”

Đông Chí quay đầu nhìn về phía Đồ Thịnh Bắc, gã vẫn còn cương cứng đứng đó, biểu tình kiêu ngạo trên mặt đã biến thành vẻ không thể tin nổi. Cô gái tóc xoăn nhịn không được, ba bước thành hai tiến lên, một phen kéo tay gã ra khỏi túi quần, một vật nho nhỏ lóe sáng theo động tác rút tay của Đồ Thịnh Bắc rơi ra ngoài, va chạm với sàn gỗ lạch cạch vang lên những tiếng khe khẽ.

Toàn bộ nhà hàng tựa như bị tiếng động này ấn chốt mở, nhất thời ồ lên một trận, đủ loại âm thanh phát ra. Mấy đồng chí cảnh sát cũng có chút há hốc mồm, như thế nào cũng không ngờ tới sự tình sẽ xoay chuyển thành như vậy, vụ án ăn trộm trong nháy mắt liền phá.

Cô gái tóc xoăn nhặt chiếc nhẫn lên giao lại cho Na Na, ủy khuất mà khóc ầm lên, lại được nhóm bạn cùng bàn chạy tới ôm an ủi. Còn cô gái tên Na Na kia bị mất nhẫn giờ lại tìm được, không chút suy nghĩ xông tới cho Đồ Thịnh Bắc một cái bạt tai đau đớn: “Đồ khốn! Lưu manh! Ăn cắp không biết xấu hổ!”

Đông Chí theo bản năng mà che mặt lại, chỉ nghe tiếng “chát” vang dội kia cũng cảm thấy quá đau.

Thanh Thụ bật cười.

Nam nhân ngồi cạnh Đồ Thịnh Bắc vội vàng chạy tới muốn vươn tay ngăn lại cô gái thô bạo, thì cô bạn đang đứng cùng Na Na cũng cầm túi xách xông tới đập cho một trận, người này ngay từ đầu đều không coi đám nữ nhân này vào mắt, căn bản không dự đoán được con gái cũng có lúc bạo lực như thế, kết quả bị ăn một cái túi xách vào mặt, kêu thảm một tiếng ngã đụng vào cái bàn sau lưng, chén đĩa trên bàn bị hắn va chạm, loảng xoảng rơi xuống đất.

Trong nhà ăn nhất thời loạn thành một đoàn.